Vân Mạt thu thập đồ xong liền ra khỏi phòng.
Liên Châu nhìn thấy rương hành lý trên tay nàng, ngẩng đầu hỏi, “Ngươi đi đâu vậy?”
“Đi xuống cơ sở”.
Vân Mạt trả lời một câu, đây là lý do thoái thác mà Ngô huấn luyện viên chuẩn bị cho nàng. Nếu có ai hỏi tiếp thì cứ nói nơi dừng chân là căn cứ 073.
Liên Châu rất là đồng tình lắc đầu, không có đối lập liền không thấy hạnh phúc, so sánh với hệ quân sự, kỳ nghỉ của các nàng mới chân chính là kỳ nghỉ.
Dưới sự cảm khái vạn phần, Liên Châu ôm chặt Vân Mạt, còn thuận tiện vỗ vỗ phía sau lưng nàng.
Hách Tương Tư đẩy cửa ra, nhìn thấy hai người ôm nhau, nhất thời lui lại mấy bước, “Ta có phải đã tới không đúng thời điểm hay không?”
Điền Điềm Điềm thò đầu tiến vào, phát ra một chữ, “A?”
Vân Mạt buông Liên Châu ra, hướng các nàng vẫy tay, “Kỳ nghỉ định đi đâu chơi?”
“Trước về nhà một chuyến, sau đó sẽ tính xem đi đâu……”
Mấy người rất nhanh hàn huyên lên.
Thiết bị trí não của Vân Mạt chấn động, giơ tay lên nhìn, là Tiêu Nam.
“Chị, kỳ nghỉ khi nào bắt đầu? Em cần người làm việc”, Tiêu Nam nói, chuyển phát lại đây một hình ảnh mệt hộc máu.
Vân Mạt: “Em trai, ta bất lực……”
Tiêu Nam:…… “Hoắc Xuyên đâu?”
Vân Mạt: “Ngươi trông cậy vào hắn cho ngươi thêm phiền sao?”
Tiêu Nam:…… Hộc máu ba lần.
“Uy, ta có mấy chuyện bát quái, muốn nghe hay không?” Điền Điềm Điềm nói.
“Nói đi, nói đi”, mọi người ngồi cùng nhau, đều có chút nhàm chán, lúc này vừa lúc dựng lỗ tai lên nghe.
“Trương Giáo quan yêu đương……”
Mẹ kiếp, Vân Mạt giật mình, nhìn chằm chằm Điền Điềm Điềm, đặc biệt muốn hỏi một câu, “Nguyên quán của ngươi có phải là đế đô ánh sáng hay không”?
“Là ai, là ai?” Liên Châu vẻ mặt hướng tới.
Trương Qua mặt lạnh kia sẽ bị người nào bắt lấy chứ?
“Không biết, có đồng học đã từng thấy hắn cùng nữ nhân ở bên nhau, biểu tình rất thân mật, còn giúp người ta xách túi.” Điền Điềm Điềm nói.
“Vân Mạt, ngươi biết không?” Ba đôi mắt bắn phá lên trên người nàng.
Nơi này, nàng cùng Trương Qua tiếp xúc nhiều nhất, hẳn là có chút nội tình đi?
Vân Mạt mất tự nhiên ho khan một tiếng, “Ừm, có biết một chút.”
“A? Ngươi thật đúng là biết nha, là ai, là ai?” Hách Tương Tư vội vàng thúc giục, quả dưa này có chút thơm.
“Ân, là một người bạn thanh mai trúc mã”, Vân Mạt nói.
“Thanh mai trúc mã? Thật đáng hâm mộ, ta cũng muốn được như vậy”, Điền Điềm Điềm thập phần hướng tới.
“Ngươi mau thôi đi, trong phòng ngươi cách mấy ngày lại đổi một bó hoa. Ngươi còn muốn như thế nào nữa?” Hách Tương Tư đẩy nàng một phen.
“Còn có nha, các ngươi có nhớ Tiết hiệu trưởng không?” Điền Điềm Điềm rất đắc ý, lại tiếp tục nói.
“Hắn có tin tức mới sao?”
Vân Mạt đối với cái tên này tương đối mẫn cảm. Người kia chính là do một tay nàng tác động, sau đó Liên Nghệ tiếp nhận, liền không có tin tức mới ra tới.
“Đã sắp bị phán tội, miệng hắn rất cứng. Nghe nói là cái gì cũng không khai. Cuối cùng vẫn là vì liên lụy vào sự tình của Tề giáo đổng, mới không thể tránh được.”
“Tề giáo đổng làm sao vậy?” Ba người đều thực giật mình.
“Tề giáo đổng nhận hối lộ”, Điền Điềm Điềm nói.
“A? Hắn sao có thể chứ? Nhà hắn có rất nhiều tiền nha”, Liên Châu không tin.
“Chuyện này ngươi cũng không biết ư?” Điền Điềm Điềm nói tiếp.
“Có người đút lót cho hắn, hắn thích nữ nhân……”
Điền Điềm Điềm vừa nói xong, trong phòng an tĩnh một mảnh.
“Các ngươi biết đấy, tội nhận hối lộ cần phải dựa vào kim ngạch để định tội. Căn cứ tình tiết mà phán định thời hạn thi hành án. Hắn nhận nữ nhân, lại không có biện pháp cân nhắc mức hình phạt, vậy phải làm sao bây giờ?”
“Đúng vậy, làm sao?” Đôi mắt Hách Tương Tư đều đã lớn một vòng, thập phần bát quái.
“Ân hừ”, Điền Điềm Điềm uống nước miếng, ở dưới ánh mắt chờ đợi của mọi người tiếp tục nói, “Ta nghe nói, cuối cùng vẫn là định cho hắn một cái kim ngạch, ấn 300 vạn tinh tệ để cân nhắc mức hình phạt……”
“Phốc……” Liên Châu liên tục ho khan.
Trên khuôn mặt luôn bình tĩnh của Vân Mạt cũng có chút khiếp sợ.
300 vạn……đi nữ nhân…… Bao nhiêu lần?…… Thân thể thật tốt.
Vài người ríu rít, lại từ chuyện của Tề giáo đổng chuyển đến Tân giáo thụ, rồi đến giáo sư Chu, thậm chí ngay cả Lư Chấn Ân độc lai độc vãng, cũng bị bọn họ xả ra tới.
Vân Mạt ngồi ở chỗ kia nghe, nàng thật đúng là chưa từng cùng các nữ sinh nói mấy loại chuyện này, cảm thấy rất mới mẻ.
……
Thời điểm Vân Mạt xuất phát là đêm muộn.
Ngô huấn luyện viên an bài đội hình bao gồm Vân Mạt, Lưu Dược, Hoắc Xuyên, Lâm Phàm Thành, Mạc Mặc, năm người toàn bộ đều cầm thị thực du lịch nhập cảnh.
Vân Mạt cùng Mạc Mặc bản thân chính là thân phận người Lam Tinh, không thu hút địch ý của đối phương.
Ba người khác cũng đều là học sinh, phú nhị đại mang theo đồng học tới tìm kiếm kích thích, cái lý do này cũng khá ổn.
Mấu chốt nhất chính là, tính tình năm người hợp nhau, rất có ăn ý.
Hàng hạm đi hướng hành tinh Sana không nhiều lắm, Trung Ương tinh mỗi ngày có hai chuyến.
Nếu là du lịch, nguyên bộ công tác đều cần làm thập phần đúng chỗ.
Kiều Tiểu Thất đưa bọn họ đến cảng hàng không, lúc xuống xe huyền phù, nàng liền nói: “Còn sống trở về!”
Vân Mạt run lập cập, xoay đầu đi, nghiêm túc nhìn nàng, “Chị Kiều, ngươi có phải đã từng học qua bộ môn gây mất hứng hay không?”
Kiều Tiểu Thất:……
Vân Mạt nhìn bầu trời đầy sao, “Kỳ thật, hôm nay hổ sát hướng nam, thuận tiện cho đi ra ngoài. Ta vốn dĩ tin tưởng tràn đầy, nhưng nghe lời ngươi nói bỗng nhiên lại có bóng ma tâm lý.”
“Đi nhanh đi”, Kiều Tiểu Thất cười mắng một câu, trên mặt rốt cuộc lộ ra ý cười.
Sana tinh đối với Liên Bang thập phần bài xích, màu da của cư dân địa phương thiên về sẫm, xương to, diện mạo khác biệt rõ ràng với cư dân ở Liên Bang, vô luận như thế nào đều thực dễ dàng phân biệt.
Nàng nếu đi theo bọn họ, sẽ chỉ khiến cho dân địa phương cảnh giác, đưa tới phiền toái không cần thiết, ngược lại không bằng để cho bản thân bọn họ tự đi.
Nhưng để mấy người trẻ tuổi như vậy đi qua tinh vực bên ngoài? Đặc biệt còn là loại tinh vực nguy cơ tứ phía này.
“Lệnh cấm nhập cảnh bên kia các ngươi đều đã biết, không cần phạm vào địa phương kiêng kị……” Kiều Tiểu Thất lại dặn dò vài câu.
“Không mang theo những đồ không được mang chứ?” Trước khi đi, Kiều Tiểu Thất quay đầu nhìn bốn nam sinh.
Hoắc Xuyên:……biểu tình như nhìn cặn bã của ngươi làm ta hiện tại rất muốn đi mua chiếc TT về, nhìn xem có thể qua ải hay không?
Sự thật chứng minh, người có lá gan đi loại địa phương này tìm kiếm kích thích cũng không nhiều lắm.
Trên hàng hạm này, chỉ có một ít hành khách, phân tán khắp nơi.
Năm người ngồi ở mặt sau cùng, chiếm cứ một góc nhỏ, thay đổi chiều của ghế dựa, tạo thành phương thức mặt đối mặt.
Ngoài cửa sổ bóng đêm dày đặc, hẳn là thời gian ngủ. Nhưng trong lòng có việc, còn có tiếng động cơ vù vù, ngược lại cũng không dễ ngủ.
Lưu Dược từ trong balo móc bài ra, “Đánh không?”
“Tới tới, trước khi lên ta rất buồn ngủ, nhưng lúc này thật là một chút buồn ngủ đều không có”, Hoắc Xuyên vừa khẩn trương lại vừa hưng phấn, lòng bàn tay đều có chút ngứa.
Lâm Phàm Thành cũng hai mắt mạo quang, từ lúc nghe thấy cái nhiệm vụ này đến bây giờ, hắn đều kích động đến không ngủ được.
“Ta chỉ cần nhớ tới việc sắp đi đến nơi đó, liền hưng phấn không chịu được”, Mạc Mặc cũng không nhịn được nhỏ giọng nói chuyện.
“Ta cũng vậy”, Lâm Phàm Thành nói.
Bọn họ nói chuyện rất cẩn thận, chỉ nói chuyện du lịch, không nói thứ khác.
Bốn người một bên đánh bài, một bên nói chuyện, chỉ có Vân Mạt ở bên cạnh mơ màng sắp ngủ.
“Đến lượt ngươi ra bài”, Lưu Dược thọc nàng.
Vân Mạt nhấc đầu một chút, con mắt khép hờ ném ra quân K.
“Không phải chứ, thái độ ngươi đoan chính chút coi, có ai ra bài như ngươi vậy?”
Bài của Hoắc Xuyên bị nàng ngăn cản, tức giận không được, thực vô tình lay tỉnh người.
“Dậy, dậy, ra bài đi!”