Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh ( Dịch Full )

Chương 309 - Chương 309. Hóa Đến Rút Lui

Chương 309. Hóa đến rút lui Chương 309. Hóa đến rút lui

Vân Mạt trầm tư, “Cần phải lập tức xuất phát”.

“Ta sợ chúng ta không xuất phát được”, Hoắc Xuyên kéo khe hở bức màn ra, trong viện tuy rằng tối đen, nhưng hẳn là có ánh mắt đang nhìn bọn hắn chằm chằm.

“Chính ta đi, các ngươi đánh đạn sương khói, ta có cảm giác, chúng ta cách bọn họ không xa.” Vân Mạt nói.

“Không được, ta đi theo ngươi”, Hoắc Xuyên đứng lên.

“Chính ta đi, khả năng nắm chắc sẽ lớn hơn một ít”.

Vân Mạt mở ba lô, lấy một chuỗi kim cương phù ra, đeo đến trên cánh tay, trên cổ cũng treo một vòng.

Nàng đong đưa cánh tay, “Các ngươi biết đấy, ta không có trữ nhiều hàng như vậy. Hơn nữa ta cần người dẫn dắt di rời tầm mắt của bọn họ.”

Bốn nam sinh hai mặt nhìn nhau, thần sắc phức tạp.

Không phải bọn họ không chịu tin nàng, mà là, ở trong mắt người thường, đây vốn chính là một nhiệm vụ gần như không có khả năng hoàn thành.

Tuy rằng nàng đã dùng đầu óc chinh phục một đám người, nhưng đây không phải là một địa phương giảng đầu óc. Huống hồ thể năng của nàng quá kém.

Vân Mạt hiểu băn khoăn của bọn họ, nàng vỗ đầu vai từng người, “Tin tưởng ta.”

Theo những lời này, Hoắc Xuyên cảm thấy một cổ lạnh lẽo thiếu chút nữa đem bả vai hắn đông lạnh.

“Ngươi…… Ngươi……”

Hắn giơ tay, chỉ vào Vân Mạt, trong mắt tràn ngập khiếp sợ.

Vân Mạt chớp mắt vài cái, “Hư……”

“Cứ định như vậy đi”.

Lưu Dược khiếp sợ qua đi, rất nhanh liền hoàn hồn. Hiện tại không phải thời điểm dò hỏi tới cùng, xem ra Vân Mạt có át chủ bài.

“Sự tình giấu tai mắt người cứ giao cho chúng ta, ngươi bảo trọng!” Lưu Dược vỗ vỗ bả vai nàng.

Vân Mạt kiên định gật đầu.

Năm phút sau, nương bóng đêm cùng ẩn thân phù, nàng ngồi vào trong xe việt dã.

Ẩn thân phù lặng yên bay xuống trong xe, vốn là một chiếc xe rất bình thường, ở trong bóng đêm càng không khiến người để ý.

Sản phẩm mới ra trong hôm nay của Mễ thị, tạp âm và tính năng đều đã được xử lý cực tốt.

Hiện tại, chỉ cần che dấu ánh sáng và tiếng vang khi khởi động động cơ……

Hết thảy chuẩn bị thỏa đáng, Vân Mạt ở trong đàn gửi chữ “OK”.

Lâm Phàm Thành vọt tới trong viện, tiếng sói tru truyền khắp toàn bộ tầng lầu.

“Mập mạp, ngươi đã ăn cái quái gì vậy?! Thối muốn chết!”

“Ngươi câm miệng cho ta”, Lưu Dược đuổi theo hắn, liền phải đem hắn kéo về phòng.

“Ta không trở về, đó là khí độc, khí độc! Ta muốn đổi phòng!”

Lâm Phàm Thành ở trong sân nhảy khắp nơi, Hoắc Xuyên cùng Mạc Mặc khoanh tay trước ngực xem náo nhiệt, làm bộ đi theo điều tra, một lát sau, cũng che lại cái mũi chạy ra tới.

Thanh âm ầm ĩ đã giúp che giấu ánh sáng, một chiếc xe việt dã rời đi.

Chờ đến khi mọi người làm ầm ĩ một khoảng thời gian, trở lại phòng.

Còn không đến một giờ, trong viện lại lần nữa truyền đến tiếng sói tru.

Có thanh âm của một nữ sinh vang lên, “Các ngươi có đi ngủ hay không hả?!”

Người theo dõi âm thầm nhìn chằm chằm, cười nhạo một tiếng, tiếp tục nằm ở trên ghế hít mây nhả khói.

“Phía trên thần kinh quá, chính là một đám người trẻ tuổi cái gì cũng không biết, hoàn toàn không cần phải để ý……”

Xe việt dã không có bật đèn, hệ thống đèn tự động đã bị Mạc Mặc xử lý qua, Vân Mạt một đường đi tới, ngoại trừ dựa vào radar cùng điều khiển tự động, thì chính là dựa vào bật tính.

“Ục ục”, một đồng tiền xu đứng ở trong tay, không có ngã xuống.

Vân Mạt cúi đầu, thời gian trên trí não ngừng ở hai giờ rạng sáng, trong đêm tối mông lung xuất hiện ánh đỏ.

Nàng nhảy xuống xe việt dã, móc ra súng lục mà Mạc Mặc cho nàng, lặng yên đi về phía trước……

Trong tai nghe của Liên Nghệ truyền đến âm thanh báo cáo, phương hướng điểm 2 , điểm 5 , điểm 7 có tay súng bắn tỉa, “Tu La” đã bị phát hiện.

Khi nói chuyện, một tiếng “Phác” vang lên.

Lâm Dịch Triết thu hồi súng ngắm, quay cuồng tại chỗ một cái, rời xa điểm xạ kích, theo động tác của hắn, một bóng hình ở nơi xa “Phanh” một tiếng, rơi xuống mặt đất.

“Ai?!”

Bắn nhau, nháy mắt kích nổ.

Liên Nghệ cùng Cô Lang liếc nhau, trong bóng đêm khoát tay, “Lên!”

Ba tổ người mở ra, chia thành thượng- trung-hạ, ba đường đột tiến về phía trước.

Cô Lang đi theo bên cạnh Liên Nghệ, Lâm Dịch Triết ẩn trong bóng đêm đánh yểm trợ, đội ngũ khí thế vô cùng, đột tiến về phía trước.

Liên Nghệ người này, cũng tuyệt đối xứng với xưng hô đôi đao nhọn.

Ai cũng hâm mộ người tinh thần lực cấp 5S, bọn họ thường thường đại biểu cho người có nhiều tài nguyên nhất.

Hắn chính là người Liên gia, nhờ ba Liên kiên trì, mới khiến cho hắn vẫn luôn ở trong quân đội.

Nhưng bọn hắn vốn không biết rằng, Liên Bang tiêu tốn nhiều tài nguyên bồi dưỡng đám người 5S như vậy, đồng thời với việc đạt được tài nguyên, bọn họ sẽ phải trả giá những điều mà không phải người bình thường có thể làm được. Thậm chí ngay cả sau khi xuất ngũ, cũng không dễ dàng như vậy.

Trong bụi cỏ, Liên Nghệ như hổ đang ngủ đông, đột nhiên ngẩng đầu giơ súng, làm động tác xạ kích.

“Liên giáo quan, là ta!”

Lông tơ cả người Vân Mạt đều dựng đứng lên, cánh tay chống đất, nghiêng người xoay một cái, viên đạn xượt qua quần áo.

Quá nguy hiểm!

“Liên giáo quan, bọn họ đã dời đi!”

Vân Mạt cong eo, điệu thấp tiến lên, tới gần chỗ của bọn họ, mới bắt đầu phủ phục.

“Vị trí?” Liên Nghệ hỏi ngắn gọn, đồng thời nhanh chóng hạ đạt mệnh lệnh lui lại.

“Đông! Còn chưa đi xa!” Vân Mạt nói.

“Lui, chấp hành kế hoạch B!”

Động tác của Liên Nghệ quả quyết, mấy hắc ảnh bên cạnh nhanh chóng di động về hướng đông.

Vân Mạt đi theo bên cạnh hắn, tự mình trải qua thực chiến, mới ý thức được, ngày thường huấn luyện vô số lần 400 mét chướng ngại, thật là rất có đạo lý.

Nàng đã dùng thần hành phù cho chính mình, mới miễn cưỡng trụ được với tốc độ của người này.

Một tay chống đỡ vách tường, nháy mắt nhảy qua, quay cuồng, phủ phục, khóa cổ, giết địch……

Vân Mạt đã nghe người ta nói rất nhiều về thao tác cơ giáp của Liên Nghệ, không nghĩ tới, khi chiến đấu trên đường phố cũng cường hãn như vậy.

Nàng đã thấy qua thương pháp của Trương Qua, nhưng so sánh với thương pháp của Liên Nghệ, tuyệt đối không phải cùng một cấp.

Trạng thái của người này, không đơn giản là tinh chuẩn như vậy.

Đồng tử Liên Nghệ đọc được quỹ đạo của viên đạn, họng súng lơ đãng điều chỉnh một chút. Súng ống ở trên tay hắn, quả thực như là một bức hoạ cuộn tròn.

Hắn tựa hồ không có cố tình nhắm chuẩn, trong mắt người ngoài là tùy ý giơ tay, nhưng không trượt phát nào.

Độ ẩm, hướng gió, khoảng cách……Một loạt nhân tố cần suy tính, ở nơi này của hắn, tựa hồ đều thành một loại bản năng.

Lấy tiến làm lùi, có hắn cường thế khống chế cục diện, những người khác ở trong thương hỏa đã kịp rút lui cùng hội hợp.

Trong tai nghe truyền đến thanh âm “U Minh”, “Hóa đến!”

Những lời này có nghĩa là trên đường gặp người.

Mà cùng với những lời này, hỏa lực của đối phương đột nhiên dũng mãnh tấn công, nơi xa có thanh âm xe tăng trọng trang mở ra.

“Hoả tốc rút lui! Ta cản phía sau!”

“Rõ!”

“Từ từ”, Vân Mạt nhìn phía sau bên phải, chỗ đó không đúng!

“Ngươi, đi qua nhìn xem, chạy đường cong, đừng lo lắng!” Liên Nghệ cũng phát giác ra cái gì đó.

Vân Mạt không rảnh lo nghĩ nhiều, tay phải không ngừng bấm đốt ngón tay, điểm dừng chân tất cả đều là tại khu vực cát vị.

Là một người, mặt xám biểu hiện sắp chết.

“Ngươi là người Liên bang?” Vân Mạt cẩn thận tới gần.

May mắn người tới chính là nàng, có thể thấy rõ trên thân người kia mang công đức kim quang. Nếu đổi thành những người khác tới, chỉ là đề ra nghi vấn cũng phải mất rất nhiều thời gian.

Người nọ đang do dự giữa nói và không nói, Vân Mạt nhìn về nơi xa, cảm giác nguy cơ càng ngày càng lớn.

“Ta là học sinh đại học Rechester, ngươi nếu không muốn chết, ta là lựa chọn duy nhất của ngươi.”

Vân Mạt nói cực nhanh, người nọ vẫn còn do dự.

“Ngươi có một chiếc bao, mắt phải có một vết sọc ngang, cuộc đời này chỉ yêu một người phụ nữ. Nàng đối với ngươi hiểu lầm rất sâu, ngươi yên tâm, ta sẽ giúp ngươi tìm được nàng…… Mang theo bí mật của ngươi rời đi, hay là giao cho ta, quyết định đi, chúng ta còn mười giây”, Vân Mạt nói chuyện, chờ động tác của hắn.

Nam nhân kia suy yếu giơ tay, lòng bàn tay máu tươi đầm đìa, con chip nhỏ khảm trong móng tay.

Sau khi Vân Mạt lấy ra, hắn đã cúi thấp đầu xuống.

Bình Luận (0)
Comment