Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh ( Dịch Full )

Chương 311 - Chương 311. Đêm Khuya Chạy Như Điên

Chương 311. Đêm khuya chạy như điên Chương 311. Đêm khuya chạy như điên

Vân Mạt bứt lên một tia cười, “Xem pháo hoa!”

Mọi người theo tay nàng chỉ, đó là lửa đạn bốc lên từ nơi xa…… Mẹ nó, pháo hoa này thật đúng là đẹp trí mạng!

“Nhanh lên!”

Hàn quang giữa các ngón tay Vân Mạt khẽ nhúc nhích, quẻ tượng bày ra tình thế càng thêm gấp gáp.

“Đi!”

Động tác của đối phương cực nhanh, bảo an ở nơi này đã bị lực lượng vũ trang Yểu Lạc tiếp quản, bọn họ ở bên cạnh thang máy gặp phải kiểm tra.

“Đi đâu?” binh lính cường tráng không kiên nhẫn đề ra nghi vấn.

Vân Mạt cười khanh khách, phun một viên hạt giống Butchart từ trong miệng xuống mặt đất, quay tròn chuyển động, thần sắc nàng mê mang, bộ dáng rất giống như vừa mới dùng qua Butchart, ngây ngô cười nói, “Xem pháo hoa a……”

Lưu Dược từ trong lòng ngực nắm ra một ít lá cây, đi lên phía trước, “Muốn không? Hương vị này thật không kém đâu.”

Binh lính kéo kéo da mặt màu nâu, khinh thường nhìn bọn họ.

Butchart của Sana tinh! Sức chống cự của đám người ngoại lai này cũng thật yếu đuối.

“Trở về đi, bên ngoài không có pháo hoa”, binh lính khuyên bảo.

Nhìn dáng vẻ của mấy người này hẳn sẽ là túi tiền tương lai của bọn họ, có thể cống hiến GDP, nếu chết ở bên ngoài, vậy kiếm tiền thế nào được?

“Đi thôi, đi thôi, trở về đi”, Lưu Dược rung đùi đắc ý, lôi kéo Lâm Phàm Thành đi trở về.

“Ta không trở về! Ngươi nha, cứ mỗi một giờ lại soàn soạt đi WC một lần, ông đây không nghĩ ngửi mùi phân nữa, nếu muốn về thì chính ngươi về đi!” Nói xong, hắn không quan tâm đi về phía trước.

“Ai ai, ngươi đừng đi một mình, nguy hiểm lắm”, Vân Mạt theo sát ở phía sau.

“Mẹ kiếp, ta cũng không phải là cố ý!”

Lưu Dược lắc lắc đầu, đem bình Butchart giơ lên trước ngực nhìn nửa ngày, lại nhìn nhìn binh lính, thuận tay đưa tới trong tay hắn, “Cho ngươi đó, không thể để cho bọn họ ném ta lại……”

Mấy người ồn ào nhốn nháo, đi đến chỗ dừng xe.

“Quả nhiên là một đám ngu ngốc.” Binh lính mắt lạnh nhìn bọn họ đi ra ngoài.

“Để cho bọn họ đi sao?” Một binh lính khác quân hàm thấp hơn hỏi.

“Tìm hai người đi theo sau nhìn xem.”

Đôi mắt của binh lính kia híp lại, bên trên chưa nói nhiệm vụ cụ thể là gì, chỉ bảo bọn họ điều tra đối tượng khả nghi.

Đối tượng khả nghi trên Sana tinh quá nhiều, quân chính phủ, du khách, lưu dân……

Nhưng mà, rõ ràng nhất, chính là đám người có gan tới Sana tinh du lịch.

Tay Vân Mạt đã nắm ở trên then cửa của xe việt dã.

Hoắc Xuyên một phen đè tay nàng lại, “Cầu ngươi, để Lâm Phàm Thành mở đi.”

Lâm Phàm Thành cũng vọt lên trước, “Cầu ngươi, Lâm Phàm không chê mệt.”

Vân Mạt:……

Mấy người lên xe, Liên Nghệ lại không ở trong.

Binh lính ở phía sau nhìn thấy bọn họ muốn lái xe đi, nhận thấy không đúng, “Đứng lại!”

Vân Mạt đưa mắt ra hiệu.

Hoắc Xuyên cùng Lưu Dược chậm rãi xoay người, tới gần bọn họ đánh đòn phủ đầu……

Chờ đến khi năm người một lần nữa ngồi vào trên xe, hai binh lính đã bị cướp vũ khí, đánh ngất, ném ở trên chiếc xe rách nát bên cạnh. Vân Mạt trước khi đi còn tặng bọn họ một sợi sát khí, như vậy sẽ đổi lấy thời gian giảm xóc rất lâu.

“Liên giáo quan đâu? Có đợi hắn không?” Lâm Phàm Thành đã mở động cơ.

“Đi trước đã!” Vân Mạt nói.

Dựa theo an bài ngắn gọn trước đó, nam nhân kia hẳn là đã hiểu rõ.

Lâm Phàm Thành giẫm máy gia tốc, xe việt dã ‘tạch’ một cái nhảy đi ra ngoài.

Đến chỗ ngoặt, một hắc ảnh từ trên cao nhanh chóng nhảy xuống, trong miệng còn cắn sợi dây màu đen.

Hắn chạy vội theo phương hướng của chiếc xe, đột nhiên lấy đà một cái, mạnh mẽ nhảy lên nóc xe.

Tay Lâm Phàm Thành đi theo run lên, thiếu chút nữa đánh lệch phương hướng.

“Thùng thùng…… Đông……”, Âm thanh hai ngắn, một dài đánh vang lên.

Vân Mạt nghiêng người về trước, mở khóa xe, Liên Nghệ lắc mình tiến vào, ngồi xuống ghế phụ.

“Chào Liên giáo quan”, ba nam sinh ở phía sau căng thẳng, vừa khẩn trương lại vừa hưng phấn chào hỏi.

“Ân”, thần sắc Liên Nghệ bất biến.

“Đi như thế nào?” Vân Mạt hỏi.

Nàng chỉ biết là cần phải đi đến Tekoya, nhưng không biết cụ thể đi như thế nào.

“Tekoya khu năm, căn cứ số 4, vòng ở nơi đó, lực cản trên đường tương đối nhỏ.” Liên Nghệ nói thực ngắn gọn.

“Từ nơi này đi Tekoya, men theo phương hướng căn cứ số 4 ư?” Vân Mạt nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt sau có bóng dáng lờ mờ, nàng cảm thấy không đúng.

Cùng lúc đó, thiết bị liên lạc cướp được từ binh lính ở trong tay Lưu Dược vang lên.

Liên Nghệ ra hiệu cho bọn họ im tiếng, mở loa ngoài.

“Phương hướng Tekoya, phong tỏa toàn diện!”

“Xe việt dã PT8952J, toàn lực ngăn chặn!”

Sau khi âm thanh ngừng lại, trong xe an tĩnh xuống dưới.

“Bọn họ đã biết!” Lưu Dược nói.

“Chip rốt cuộc là thứ gì?” Vân Mạt ngẩng đầu hỏi.

“Ngươi mà biết sẽ không có chỗ tốt”.

Liên Nghệ rút quang não ra, điều lấy tin tức theo dõi chung quanh, không dấu vết cấy virus vào, tiến hành phản trinh sát.

“Còn con đường nào khác không?” Lâm Phàm Thành một bên lái xe, một bên hỏi.

Đối diện đã kịp phản ứng lại, nếu tiếp tục vòng theo đường căn cứ số 4 đã không có bao nhiêu ý nghĩa.

“Trực tiếp đi Tekoya đi”, Liên Nghệ nói.

“Không vòng thử qua phía tây một chút sao?” Lưu Dược thử hỏi, phía tây cách quân chính phủ gần hơn một ít.

“Không có ý nghĩa.”

Đối diện đã phong tỏa tất cả các hướng, dù đi vòng như thế nào, cũng không thể tránh khỏi tao ngộ quyết đấu chính diện.

Liên Nghệ nói không nhiều lắm, nhưng mỗi câu nói đều cực có trọng lượng. Hoặc là nói, sự tồn tại của hắn đã cực có trọng lượng.

Hắn ngồi ở chỗ kia, chính là một loại cảm giác Định Hải Thần Châm.

Trong lồng ngực các nam sinh có một cỗ nhiệt huyết, có loại cảm giác muốn ở trước mặt hắn biểu hiện, đạt được sự công nhận của hắn.

Khi đi lên cao tốc nhìn thấy chướng ngại vật trên đường.

Mọi người có chút khẩn trương, Mạc Mặc hỏi, “Làm sao bây giờ? Xông vào sao?”

Liên Nghệ không nói chuyện.

Vân Mạt nói, “Không, dừng xe.”

Trang phục của người bên ngoài, rõ ràng là nhân viên chính phủ, chủ yếu kiểm tra thân phận cùng vật phẩm vi phạm lệnh cấm.

Công an cùng quân đội, hai hệ thống, nói vậy mệnh lệnh còn chưa có truyền đạt đến tầng lớp này đi.

“Không đúng, chúng ta có mang theo vật phẩm trong lệnh cấm!”

Lưu Dược chỉ vào súng ống bị đá đến phía dưới ghế dựa, một đầu mồ hôi lạnh.

Liên Nghệ bất động thanh sắc ném lại đây một cái hộp đen nhỏ, “Không có việc gì!”

Xe ngừng lại.

“Đi chỗ nào?” Cảnh sát hỏi.

“Trở về khách sạn”, Lâm Phàm Thành nói.

“Khách sạn gì?”

“Thành Phố Núi……”

Cảnh sát làm theo quy định, rà quét thân phận và thông tin của mấy người, cũng cầm dụng cụ rà quét hết chiếc xe.

Ánh mắt Mạc Mặc bay tới chiếc hộp đen phía dưới ghế dựa.

Dụng cụ ngoài cửa sổ đảo qua, hộp đen phát ra tần suất loang loáng không rõ ràng……

Thông tin không có gì dị thường, chướng ngại vật trên đường được nâng lên, cảnh sát giơ tay ý bảo bọn họ có thể đi rồi.

Mạc Mặc lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, dù trầm ổn như thế nào cũng chỉ là học sinh.

Bọn họ còn chưa có tu luyện đến một khóa này, cũng đã bị dục tốc bất đạt.

Lâm Phàm Thành có thể khống chế được thanh âm không phát run, cũng đã thực không dễ dàng.

Động cơ xe khởi động, cảnh sát đột nhiên nói: “Từ từ”.

Ánh mắt Liên Nghệ thâm thúy, cánh tay rũ xuống, ngón tay đặt ở trên súng.

Hai ngón tay Vân Mạt kẹp lá bùa, cân nhắc khả năng thành công.

Cảnh sát nói: “Hiện tại không được ra khỏi thành, giao lộ phía trước cũng đã phong tỏa, các ngươi đổi phương hướng đi”.

Khẩu khí đã vọt tới cổ họng của Lâm Phàm Thành, rốt cuộc cũng chậm rãi phun ra.

“Cảm ơn”, Liên Nghệ quay cửa kính xe xuống, tỏ vẻ cảm tạ.

Không biết từ khi nào, trên đầu hắn đã đội tóc giả, cả người có vẻ nho nhã mà lại thân thiết, ngay cả vệt sáng mà trước đó Vân Mạt nhìn thấy, cũng không dư lại chút nào.

Trên đuôi của xe việt dã phun ra ánh sáng màu xanh, dần dần hoàn toàn chìm vào hắc ám.

Bình Luận (0)
Comment