Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh ( Dịch Full )

Chương 322 - Chương 322. Ngươi Có Huyết Quang Tai Ương

Chương 322. Ngươi có huyết quang tai ương Chương 322. Ngươi có huyết quang tai ương

“Nhiếp đại tá, chúng ta thương lượng một chút, như thế nào?” Vân Mạt sau khi ném ra một quân bài liền hỏi.

“Thương lượng cái gì?” Nhiếp Câu Sanh ném ra một đôi, bắt được bài của nàng.

Chiêu thức đánh bài của hắn, tất cả đều là đổi trắng thay đen, dưới tình huống bình thường, tuyệt đối ổn định cục diện thắng lợi.

“Không biết một vòng kế tiếp của chúng ta, ngươi có tính toán gì không?” Vân Mạt thử hỏi.

“Yên tâm, các ngươi sẽ được gặp qua những điều thật sự phong phú, có lẽ sẽ vĩnh viễn hoài niệm một ngày này”, Nhiếp Câu Sanh cười xấu xa nói.

Vân Mạt:…… Có ý gì? Vĩnh viễn hoài niệm một ngày này, có phải ý nói mỗi một ngày đều phải chịu đựng một mức cao hơn hay không? Nhìn dáng vẻ này có vẻ là muốn chuẩn bị hố chết bọn họ.

“Cái kia, Nhiếp đại tá, ngài xem chúng ta kẻ bị thương, kẻ yếu đuối, kỳ nghỉ lại ngắn, đốt cháy giai đoạn cũng không có nhiều ý nghĩa lắm, phải không?” Vân Mạt nói.

“Nga? Định nói điều kiện sao?”

“Nói đi, định lấy cái gì tới dụ hoặc ta?” Nhiếp Câu Sanh có hứng thú.

“Thí dụ như đưa ngươi một quẻ?” Vân Mạt buông bài xuống, sờ sờ túi quần, móc ra ba đồng tiền xu.

Lâm Phàm Thành thọc thọc Hoắc Xuyên, bốn người nhìn nhau vài lần, rốt cuộc thở ra.

Xem ra trước đó bọn hắn đã lo lắng quá nhiều, có lẽ mấy ngày vừa rồi nàng đã đem tiền xu đi bảo dưỡng.

“Đưa ta một quẻ? Nha… Ta nghe một chút xem”, Nhiếp Câu Sanh dựa trên sô pha, vẻ mặt đại gia.

“Nhiếp đại tá bao nhiêu tuổi?” Vân Mạt lại hỏi một lần nữa.

“26”, Nhiếp Câu Sanh nhớ lại những gì Kiều Tiểu Thất nói, tựa hồ phải báo ngày sinh cụ thể mới có thể dùng, chỉ báo tuổi thì vấn đề không lớn.

Vân Mạt “Sách” một tiếng, tuổi con thỏ sao.

“Ngài hôm nay tài vận cực kém, chơi bài sợ là không thắng được”, Vân Mạt chậm rì rì nói một câu.

“A……” Nhiếp Câu Sanh nhếch miệng cười khẽ, “Ngươi xác định?”

“Ngẩng…… Hôm nay ngài kỵ dậu sơn, hướng đông, đúng lúc, vị trí ngài ngồi là hướng đông tây.”

“Bốn con J! Mồm mép thực nhanh nhẹn, ta đảo muốn nhìn xem có đúng không!”

Nếu nói Nhiếp Câu Sanh bắt đầu còn định thử, hiện tại liền có chút thay đổi.

Thua? Sao có thể chứ?

Bài của hắn đều đã được đổi, sao có thể thua được?

Nhưng, hắn không phải chỉ có một mình!

Hai người đối diện kéo chân sau, sống chết theo không kịp tiết tấu, không phải bị “Nghẹn ba” thì chính là bị người khác đánh thành “Không đầu”.

Dù cho hắn có thắng, cũng không chịu nổi hai vị kia nhiều lần lót đế.

“Mẹ kiếp?”

Thật là tà môn!

“Ngươi nói, thay đổi vị trí là có thể thay đổi kết quả?”

Nhiếp Câu Sanh sau khi đánh mấy ván, rốt cuộc đem bài đẩy đi không chơi nữa.

“Cũng không phải, còn phải xem canh giờ và phương vị cụ thể”.

Vân Mạt chuyển động tiền xu, “Vừa rồi chỉ là thành ý, còn có một quẻ càng quan trọng hơn, ngài muốn hỏi không?”

“Nói xem”, Nhiếp Câu Sanh híp mắt chờ đợi.

Tiền xu leng keng rơi xuống, thanh âm lộ ra một cỗ uy nghiêm, Lưu Dược ngồi thẳng thân mình, bình tĩnh nhìn.

Vì để hắn có thể thấy rõ, Vân Mạt cố ý tìm một tờ giấy trắng, ở mặt trên miêu tả quẻ tượng thu được.

“Đoái ở trên, Càn ở dưới, quẻ Trạch Thiên Quyết”, Vân Mạt giương mắt, nghiêm túc nhìn Nhiếp Câu Sanh, nhìn đến hắn không nhịn được nhíu mày.

“Bạch Hổ lâm hào bốn. Hợi là thủy, tù với nguyệt. Chữ Hợi ở ngày lệnh quan mang chi khí, Bạch Hổ ở cung đoái về viên chi hương. Tuy vẫn đến địa lợi nhưng hung tính của Bạch Hổ mạnh, quẻ ngoại là Đoái, nội là Càn. Kim khí rất mạnh, mà dần là mộc nên bị khắc, Bạch Hổ đi đến sẽ gặp huyết quang tai ương……”

Nhiếp Câu Sanh:…… “Phiên dịch một chút đi”

“Đại tá hôm nay có huyết quang tai ương. Tai nạn đến từ sân huấn luyện. Càn là phần đầu, ngoại quẻ Đoái tức là phá. Cho nên hôm nay, phần đầu của đại tá sẽ bị chảy máu.” Vân Mạt nói một cách khẳng định.

“A, tiểu thần côn không tồi nha, mê tín còn có thể làm ra hẳn một bộ lý luận”, Nhiếp Cẩu Thặng vừa nói vừa giơ ngón tay cái lên, nhưng ý tứ trong lời nói lại không có nửa điểm tin tưởng.

“Đi, không phải thấy máu ở sân huấn luyện sao? Vậy ta mang các ngươi đến đó luyện tập một chút, thuận tiện chứng kiến kỳ tích phát sinh”, Nhiếp Câu Sanh nói xong, liền đi ra ngoài.

Lưu Dược ân cần đi lên: “Nhiếp đại tá, khuyên ngài vẫn nên nghe nàng, vô số sự thật nói cho chúng ta biết, người không nghe khuyên bảo, thường thường đều đau mặt…”

Nhiếp Câu Sanh nheo mắt lại: “Phải không? Hôm nay không hoàn thành nhiệm vụ huấn luyện, ta sẽ cho các ngươi đều đau thịt.”

“Nhiếp đại tá, ta không thịnh hành quỵt nợ?” Vân Mạt giơ giao diện tài khoản thu tiền trên tay.

Nhiếp Câu Sanh: “Không phải miễn phí sao?”

“Đã đưa ngài một quẻ, đây là quẻ thứ hai!” Vân Mạt kiên trì.

“800? Quá đắt”, Nhiếp Câu Sanh đứng bất động.

“Tin tưởng ta, cái giá này rất hợp lý.” Vân Mạt nói.

“Nga? Cho ta một cái lý do hợp lý xem?”, Nhiếp Câu Sanh hít một ngụm thuốc lá, phun ra vòng khói hỏi.

“Đoán mệnh chính là hỏi thăm thiên cơ, không thể không thu tiền. Thu phí quyết định bởi việc tiết lộ thiên cơ nhiều hay ít. Chúng ta chú ý người phú quý thì thu nhiều, người bần cùng thì thu ít. Cho nên 800, là một cái giá rất hợp lý.”

Vân Mạt thu bài lại, cất vào trong ba lô, tiếp tục nói chuyện.

Lưu Dược hát đệm: “Đúng vậy Nhiếp đại tá, ba của Hoắc thiếu, một quẻ còn trả mấy chục vạn.”

“Ta nếu không trả? Thì sẽ như thế nào?” Nhiếp Câu Sanh hỏi.

Vân Mạt buông tay, “Ta có một người bạn học tên là cải bắp, ngài hẳn sẽ không thích sự tình mà hắn đã phải trải qua.”

Nhiếp Cẩu Thặng cười nhạo: “Được, nói chuyện nhà đến đây là kết thúc. Ông đây bị trượng đánh, so với ngươi ăn cơm còn nhiều hơn, huyết quang tai ương? Chỉ là vô nghĩa! Đều đứng lên cho ta, đừng nghĩ chơi xấu, cùng ông đây đi thao luyện, nhanh lên!”

Vân Mạt:…… Người này âm tình bất định, nhãi ranh không thể nói chuyện!

Tuy nhiên, người ở dưới cùng mái hiên…Đành phải đi đường cong cứu quốc.

“Nhiếp đại tá, trăm mét phía tây sân huấn luyện, tất sẽ thấy huyết sắc!” Vân Mạt lại lần nữa cường điệu.

Nhiếp Câu Sanh tạch một cái chuyển người đến, “Ta lại càng muốn nhìn xem!”

“Vậy…… Nếu thật thấy máu thì sao?” Vân Mạt vẫn không từ bỏ.

“Nếu thật đổ máu, ta sẽ tha cho các ngươi!” Nhiếp Câu Sanh cười tà mị.

“Vậy được lắm.”

Vân Mạt nghe đến đó, liền nhét lá khai vận phù đang chuẩn bị đưa cho hắn trở lại, tinh thần phấn chấn gấp trăm lần đi theo phía sau hắn.

Nhiếp Cẩu Thặng cười ha hả, trong mắt hiện lên một tia tà khí, một ngón tay chỉ ra ngoài, “Nói vô nghĩa nhiều như vậy làm gì, xem ra lúc trên đường chạy không có đủ, nhiệm vụ cần được tăng gấp bội!”

Đám người Hoắc Xuyên nháy mắt liền héo, nhìn triền núi cao cao kia, ánh mắt u oán.

Vân Mạt nghiêng đầu nhìn về phía tây: “Nhẫn nhất thời gió êm sóng lặng, nhanh lên.”

Nghe vậy, đôi mắt nhỏ của Lâm Phàm Thành sáng lên.

Vân tổng nói nhanh lên, vậy tất nhiên chính là nhanh.

Tới sân huấn luyện, Nhiếp Câu Sanh mở kênh liên lạc ra, “Cảnh vệ viên, nói cho mọi người, thu hồi súng ống cùng dụng cụ cắt gọt! Không để lại gì!”

Nhiếp Cẩu Thặng chuyển động một vòng ở trên sân huấn luyện, đông xem tây xem, tầm mắt cuối cùng dừng ở trên đường băng, “Trước chạy hai mươi vòng cho nóng người đi!”

Sau khi mấy người Vân Mạt chạy đi được một đoạn không xa, Nhiếp Câu Sanh lại hướng tiểu binh ở phía sau vẫy vẫy tay, ra lệnh: “Tìm vài người tới đây, kiểm tra cẩn thận toàn bộ nơi này, một cái đinh nổi lên cũng không được.”

Vân Mạt:……

“Uy, Vân Mạt, ngươi hù dọa hắn sao?” Lâm Phàm Thành vẻ mặt cười hỏi.

Vân Mạt nghiêm mặt, “Ta không nói dối, hắn hôm nay thực sự có huyết quang tai ương.”

Dưới sự cố ý huấn luyện của Nhiếp Cẩu Thặng, bọn họ lao tâm lao lực, nhưng không bị thương thân thể, một đám mệt như chó.

Nhiếp Cẩu Thặng toàn bộ hành trình cũng đi cùng bọn họ, đương nhiên là kiểu, các ngươi thao luyện của các ngươi, ta chỉ phụ trách quan khán tình huống.

Huyết quang tai ương…… Kia sao có thể có được.

Mãi cho đến khi mặt trời đi xuống phía tây, đều không có bất luận dị thường gì phát sinh.

“Huyết quang tai ương thật đáng sợ, làm sao bây giờ? Ông đây hôm nay một sợi tóc cũng chưa đứt.”

Nhiếp Cẩu Thặng thập phần khoe khoang, ngữ khí khoa trương.

Bình Luận (0)
Comment