Mấy người Vân Mạt lại quay về giúp việc bếp núc tại hậu phương, hoàn mỹ tách biệt với thời gian có liên quan đến đám lính.
Ngày hôm qua bởi vì Nhiếp Câu Sanh, bọn họ bị xách đi ra ngoài đặc huấn, lại một lần nữa lỡ mất dịp tốt gặp nhóm nam binh.
Dù bọn họ đã đến, cũng không có khiến cho bao lớn oanh động, chỉ có một ít người tin tức đặc biệt linh thông, biết căn cứ có một cô gái nhỏ mới tới.
Hôm nay, năm người hoàn toàn tự do, nhàn tới không có việc gì liền đi dạo ở căn cứ.
Những thân ảnh trên sân huấn luyện lăn lê bò lết, mồ hôi như mưa, triển lãm sự cường hãn của người nhà binh, hơi thở thiết huyết mà cương nghị.
Lúc này, một nam binh bỗng nhiên ngẩng đầu, một tia thân ảnh đâm vào trong tầm mắt, từ đây 'kinh vi thiên nhân', rốt cuộc vô tâm huấn luyện.
(*) kinh vi thiên nhân: kinh ngạc trước vẻ đẹp như tiên
“Nữ học sinh!”
“Là giống cái!”
“Lớn lên không tồi!”
……
Một tiếng gầm rú của hắn thiếu chút nữa làm cho cả bài bạo động theo.
Ban đầu, nữ binh trong căn cứ đã rất thiếu, anh em binh lính mỗi ngày bận hoàn thành các hạng mục huấn luyện cùng nhiệm vụ, ngay cả sinh vật giống cái đều rất ít khi nhìn thấy, càng đừng nói nữ sinh trẻ tuổi.
Cho dù là một đóa bá vương hoa hành tẩu, kia cũng là chủng loại hormone hoàn toàn khác, đủ để cho mọi người hưng phấn.
Liền bắt đầu từ giữa trưa, không ngừng có binh lính mặt mũi bầm dập, lấy các loại lý do kỳ ba lại đây thăm hỏi.
Lưu Dược u oán dựa ở cửa, nhìn các thân ảnh không ngừng đến đưa đồ ăn vặt, ghen ghét đến thiếu chút nữa biến thái.
“Ta lần đầu sinh ra hoài nghi đối với thẩm mỹ của ta.”
“Cỏ đuôi chó cũng có mùa xuân a……” Lâm Phàm Thành dựa vào một bên cửa khác, cũng vô cùng phiền muộn.
“Bọn họ vì đoạt lấy cơ hội chào hỏi, đánh nhau đến sưng cả mặt.” Mạc Mặc tấm tắc nói.
Hoắc Xuyên dọn cái ghế nhỏ ra, sắc mặt cũng có chút âm trầm, “Ta chưa bao giờ biết, kỳ thị giới tính lại trần trụi như vậy.”
“Vì sao bọn họ thích đưa đồ như vậy……”
Vân Mạt cũng có chút giật mình, quả thực quá nhiệt tình.
“Uy, chào em”.
Nam binh nói chuyện, ân cần đưa qua một bó hoa dại, quay đầu mới xấu hổ phát hiện, trên bàn đã để đầy chai, đã sớm không còn chỗ trống để đặt.
Nam binh thập phần tự quen thuộc, “em gái, em bao tuổi? Tới đây bao lâu rồi? Căn cứ này rất lớn, chúng ta ở chỗ này đã nhiều năm, chung quanh có không ít nơi thú vị, nếu em có hứng thú, anh sẽ đưa em đi xem một chút.”
Vân Mạt nhìn chằm chằm mặt hắn, cười cười thân thiện.
Còn không đợi nàng nói cái gì, nam binh kia đã lo chính mình nói tiếp, “em gái, xem bộ dáng em hẳn là năm nhất đi, sao lại chọn hệ quân sự thế……”
Lâm Phàm Thành đứng ở một bên dựng lỗ tai nghe, nửa ngày phun ra một câu chua lòm, “Thọc gậy bánh xe còn đào đến cả trường học ta sao? Tuy rằng điều kiện của ‘anh Vân’ kém một chút, nhưng có thể làm trò trước mặt mấy người chúng ta cướp người sao?”
Mạc Mặc chọc hắn một chút, “Có giỏi ngươi đi đi, đuổi bọn họ đi đi!”
Lâm Phàm Thành:……
Nam binh kia lải nhải thật lâu, cuối cùng vỗ phía dưới một cái, “Hỏng rồi, đã quên thời gian, em gái, có thể thêm liên hệ không? Về sau ở trên phương diện huấn luyện có nan đề gì, cứ tìm anh……”
“Bốp”, một hột đậu phộng hư hư thực thực ném lại đây, vừa lúc nện ở trên đầu nam sĩ quan.
“Tên khốn nào……” Nam binh vừa mới mở miệng, khóe mắt liếc đến một tia thân ảnh kia.
“Đội phó!” Binh lính kia đột nhiên đứng thẳng, làm một cái quân lễ.
“Ngươi vừa mới lẩm bẩm cái gì?” đôi mắt Nhiếp Câu Sanh thật sâu mị lên.
Lông tơ cả người binh lính kia đứng thẳng, trong cái khó ló cái khôn, “Ai, mẹ ta mới gửi thịt bò khô tới, ăn rất ngon, chút nữa ta đưa qua cho ngài một ít nhé?”
“Ân, đưa nhiều chút”, Nhiếp Câu Sanh đào đào ở đâu đó, lại lấy ra tới một nắm đậu phộng.
“Đội phó, ta đi trước huấn luyện”.
“Đi đi”.
Binh lính đi rồi, Nhiếp Câu Sanh đứng ở cửa không nói chuyện, Vân Mạt cũng cúi đầu sửa sang lại mặt bàn không nói chuyện.
“Uy, Cẩu Thặng Tử tới, chúng ta làm sao bây giờ?”
Lưu Dược không dám nói ra tiếng, chỉ dùng tin nhắn nói chuyện phiếm cùng bốn nam sinh.
“Anh hùng cứu mỹ nhân?” Lâm Phàm Thành nói.
“Ta là cẩu hùng”, Mạc Mặc đã gửi một hình ảnh thực túng.
Còn không đợi bọn họ thảo luận ra nguyên cớ, tay phải Nhiếp Câu Sanh đã cầm một hạt đậu phộng lên, “Ba” bắn đi ra ngoài.
Tiếng xé gió vang lên, tốc độ cùng lực độ đều không yếu, bay thẳng đến đỉnh đầu Vân Mạt, nếu như bị đánh trúng, khẳng định sẽ đau trong chốc lát.
Nhiếp Câu Sanh đã làm tốt chuẩn bị cười nhạo, nhưng còn không đợi khóe môi hắn nhếch lên, Vân Mạt đang cúi đầu sửa sang lại bình hoa, cánh tay phải vừa nhấc, hai ngón tay kẹp một cái, viên đậu phộng kia đã bị kẹp chặt ở giữa ngón trỏ cùng ngón giữa.
“Nha…… Thật sự có tài!”
Nhiếp Câu Sanh hứng thú, “Ba……” Lại ném một viên đi ra ngoài.
Vân Mạt ngước mắt, cánh tay vung lên, viên đậu phộng kia phát sau mà đến trước, thẳng tắp đâm nát viên thứ hai của Nhiếp Câu Sanh.
Nàng còn dùng một tia sát khí, đậu phộng sau khi vỡ vụn, thế nhưng còn phản hướng bay thêm một đoạn về phía Nhiếp Câu Sanh, sau đó mới rơi xuống.
“Có ý tứ!”
Hai tay Nhiếp Câu Sanh bay nhanh, liên tiếp ném qua mười mấy viên.
Vân Mạt đã cầm một cái bình lên, dùng thế “Sét đánh đùng đùng” thu toàn bộ vào đáy bình.
“Chậc chậc chậc, lợi hại”, Nhiếp Câu Sanh một bên vỗ tay một bên đi vào trong phòng.
Vân Mạt hất chiếc bình trong tay, “Xôn xao” một tiếng, toàn bộ đậu phộng bay về phía Nhiếp Câu Sanh.
Hoắc Xuyên lo lắng Vân Mạt bị đau, vừa mới đi đến cạnh cửa liền nhìn thấy một màn bưu hãn như vậy, suýt nữa còn bị trúng đậu phộng.
“A, em gái rất có cá tính”.
Tay phải Nhiếp Câu Sanh phất một cái, đem đậu phộng công kích đến trước người toàn bộ đánh sang một bên.
“Có đi mà không có lại thì quá thất lễ”, Vân Mạt xoay người đứng thẳng, “Nhiếp đại tá có vừa lòng không?”
“Vừa lòng, quá vừa lòng”, Nhiếp Câu Sanh làm bộ vỗ tay 'bạch bạch'.
“A, đúng rồi, gần đây người máy của căn cứ bị hỏng, có một đám quân phục chưa giặt, năm người các ngươi buổi chiều đi thu thập một chút đi.”
Lưu Dược vừa mới đi tới cửa liền thiếu chút nữa bị ngạch cửa vướng ngã, “Đại tá, chúng ta không phải được nghỉ sao?”
“Nghỉ ngươi sẽ không ăn cơm sao?” Nhiếp Câu Sanh ngoài cười nhưng trong không cười trừng hắn.
Lưu Dược lùi lại hai bước, che ngực, “Ăn cơm có thể đánh đồng cùng giặt quần áo sao?”
“Đặc huấn hay giặt quần áo, các ngươi chọn một cái……” Nhiếp Câu Sanh nói.
“Nhiếp đại tá……” Vân Mạt đi lên phía trước một bước, cân nhắc khả năng thuyết phục hắn.
“Không, ngươi câm miệng đi, giặt quần áo liền giặt quần áo!”
Hoắc Xuyên đã nhanh chóng tiến lên, che lại miệng Vân Mạt, còn kéo nàng về sau hai bước, ngăn cản nàng tiếp tục nói chuyện.
Ai biết tính tình của chó trong kỳ kinh nguyệt như thế nào, có dẫn tới ngược lớn hơn nữa hay không.
“Nhìn kìa, luôn có người hiểu nhanh”.
Nhiếp Câu Sanh cười tủm tỉm đi vào phòng, “Ngồi đi”.
Năm người:……
Tay phải Nhiếp Câu Sanh đáp ở trên lưng ghế, tay trái vuốt cái cằm trơn bóng, vết sẹo trên trán đã không nhìn thấy nữa, chỉ có một chút sưng đỏ, hẳn là miệng vết thương đã được xử lý qua.
“Ngươi biết tính những gì?” Nhiếp Câu Sanh hỏi thẳng.
“Khá nhiều, ngươi muốn hỏi cái gì?”
Vân Mạt thực tùy ý đáp lại, cặp mắt kia dưới ánh mặt trời sâu không thấy đáy.