* Cám ơn Trang Trang đã đề cử cho truyện, hôm nay mình post thêm 2 chương nhé*
----
Hành tinh Water xa xôi.
Cajio ngồi ở trong phòng sách sắc điệu có chút ám trầm, lâm vào trầm mặc thật lâu.
Ngón tay hắn run rẩy giơ lên, click mở quang não trên mặt bàn, ánh mắt dừng lại ở trên gương mặt một nam nhân.
Là hắn! Nhất định là hắn! Lâm Tòng Mộc! Chỉ có hắn có năng lực này.
Còn nhớ rõ hơn hai trăm năm trước, hắn ta ôm đứa nhỏ, khóe mắt nứt ra, nói muốn cho hắn hối hận!
Hắn hối hận sao?
Người trẻ tuổi kia ý đồ soán quyền, hắn không nên giết sao?
Truyền thừa của gia tộc Kossa, sao có thể rơi vào trong tay người khác? Dù cho người này là chị gái của đứa nhỏ!
Chuyện cũ đã không nhớ rõ, hình như là làm có chút quá mức đi? Dù sao chị gái cùng đứa nhỏ đều đã chết, toàn gia kia đều tuyệt tử.
Cajio che lỗ tai lại, tiếng nói thanh thanh của Lâm Tòng Mộc lúc ấy lọt vào trong tai:
“Ngươi có lương tâm sao?”
“Không có nàng, ngươi vẫn còn đang ở hành tinh Rác Rưởi đào đất đi?”
“Năm đó là ai? Còn nhỏ tuổi đã đi làm bao cát cho người ta, cũng chỉ vì cho ngươi một cái tiền đồ? Ngươi có biết trên người nàng có bao nhiêu vết thương không?”
“Là ai? Biết rõ chồng và con cần nàng, nhưng vẫn ở ngay khi nhận được tin tức của ngươi là chạy đến trước tiên? Chẳng sợ chỉ là một sự tình rất nhỏ của ngươi?”
“Ngươi kiêng dè nàng, ngươi đề phòng nàng, nàng nếu thật muốn mấy cái đồ vật rát nát này của ngươi, ngươi còn có phần sao?!”
“Ha ha ha ha……”
Nam nhân cười đến nước mắt đều chảy ra, “Nàng đến chết, đều không có nói qua một câu ngươi không phải, ngươi lại có thể ngay cả đứa nhỏ của nàng cũng không buông tha!”
Đáy mắt Lâm Tòng Mộc nảy lên huyết sắc, cả người vừa khóc vừa cười.
“Ngươi không phải khinh thường nữ nhân, đề phòng nữ nhân sao?”
“Ngươi không phải muốn gia tộc vẫn luôn họ Kossa, con cháu đời đời vô cùng vô tận sao?”
“Ha ha ha ha……”
Trong mắt Lâm Tòng Mộc để lại huyết lệ, hắn đứng lên, trên người có vô số vết cắt, máu tươi tích táp chảy xuống, từng đạo dấu chân máu quỷ dị đạp ở tứ phương của căn nhà.
Cajio giơ súng, ngón tay đặt ở trên cò súng, có chút run rẩy.
“Lâm Tòng Mộc ta, lấy máu tươi làm dẫn, linh hồn làm vật hiến tế, nguyền rủa gia tộc Kossa ngươi đời đời kiếp kiếp, nam mệnh tàn khuyết, lập hạ độc chú này, ngàn ngàn vạn vạn năm, không phải tộc nhân của ta không thể hóa giải!”
“Ta muốn ngươi tồn tại, lấy tuổi thọ của con cháu ngươi đổi cho ngươi, để ngươi tận mắt nhìn thấy, các nữ nhân mà ngươi kiêng dè, hậu nhân của bọn họ sẽ như thế nào như tằm ăn lên, ăn sạch gia tộc của ngươi. Ta để ngươi tận mắt nhìn thấy, con cháu ngươi, bọn họ làm như thế nào kéo dài hơi tàn……”
“Ha ha ha ha……”
Theo Lâm Tòng Mộc ngã vào trong vũng máu, tất cả mọi người sững sờ ở nơi đó.
Bọn họ như thế nào đều không thể tưởng được, sẽ là kết cục như vậy.
Bọn họ cũng không tin, sự tình sẽ như lời Lâm Tòng Mộc nói……
Cajio bình tĩnh ngồi đó, ánh mắt hung ác nham hiểm, hắn hối hận, hắn hối hận lúc trước không có ở thời điểm vừa thấy mặt người kia liền một phát súng bắn chết hắn, để hắn không có thời gian thi triển nguyền rủa.
Người khác trong gia tộc phản ứng tương đối chậm, hắn lại ở trong nháy mắt khi con trai cả của mình sinh ra, liền nhớ tới đoạn nguyền rủa này.
A…… Tưởng huỷ hoại đế quốc mà hắn một tay sáng tạo ra? Nằm mơ!
Người mà Akbar tìm được? Có quan hệ gì cùng Lâm Tòng Mộc? Có phải tộc nhân của hắn hay không?
Tâm tư Cajio chuyển động, khóe miệng hàm chứa trào phúng, hắn cũng không tin, khoa học kỹ thuật không thắng được cái gọi là nguyền rủa kia!
Sàng chọn gien không được, hắn liền dùng nghĩa thể!
Nghĩ đến gien “Người” dung hợp chủ đạo kia, Cajio run run một chút.
Đồ vật mà người nọ lấy ra tới, có tiêu chuẩn khoa học kỹ thuật rõ ràng, siêu việt toàn bộ đế quốc ngân hà. Hắn nhất định là có mục đích riêng, nhưng thì sao? Trước mắt xử lý nguy cơ của toàn bộ gia tộc hắn, hắn không có lựa chọn.
Dung hợp với sinh vật máy móc đã có hiệu quả, nhanh, chờ một khắc khi thành công, liền có thể đổi thân thể……
Về phần nữ sinh mà Akbar nói kia? Gọi là Vân Mạt?
Chỉ cần Akbar khống chế được miệng nàng, vẫn có thể lưu trữ trước, vạn nhất về sau lại cần dùng tới.
……
Mặt mũi của Akbar đủ lớn, năng lực cùng nhân mạch tựa hồ cũng thực không bình thường.
Vân Mạt cùng Hoắc Xuyên vừa rời khỏi trang viên không bao lâu, tin tức tài khoản đã dỡ đóng băng liền truyền tới.
Tiêu Nam đã biết, trong nhóm chát phát ra một lời thăm hỏi: “Chị, làm tốt lắm, moah moah!”
Vân Mạt đáp lại: icon mặt lãnh khốc.jpg
Trở lại trường học, Vân Mạt lại một lần nữa lên top đầu đề của giáo võng.
Vị đồng nghiệp am hiểu họa đồ kia, lại lần nữa phát huy khả năng của thần bút Mã Lương.
Ánh mắt Vân Mạt cùng Ngô Kim bộc phát ra tia lửa, bị phán đoán cùng PS ra vô số phiên bản.
Đã lâu không có nhìn thấy Vân Mạt đánh chiến trường, vị chỉ huy thao tác thần kỳ này đã sớm thâm nhập nhân tâm.
Fans hai bên ở trên mạng xé thành một mảnh.
Học sinh A: “Chiếu ta nói, Ngô học trưởng lần này đã đá phải ván sắt.”
Học sinh B: “Ngươi mau thôi đi, cơ giáp chiến 50 VS 50, là trực tiếp so đấu trình độ thao tác cơ giáp. Ưu điểm của Vân Mạt là đầu óc, toàn giáo ai không biết cấp bậc thể chất của nàng chỉ có B+? Ngươi bảo một cơ giáp trinh sát chơi đối chiến như thế nào?”
Học sinh C: “Tuy rằng ta là phe Vân tổng, nhưng lần này cũng không thể không nói, khó khăn rất lớn a.
Xã đoàn Cửu Tiêu có 1500 người, thể chất cấp S có 500 người, 60 người có tỷ lệ đồng bộ cơ giáp trên 70%. Xã đoàn Phồn Tinh có 50 người, thể chất cấp S có 40 người, tỷ lệ đồng bộ cơ giáp trên 70% có 20 người. Đánh như thế nào?”
Học sinh D: “Tán đồng phân tích của lầu trên, ngẫm lại chính là chênh lệch khiến người tuyệt vọng……”
Ngô Kim thậm chí biểu hiện ra tự tin cường đại, không chỉ có như thế, hắn còn lên tiếng ngấm ngầm hại người, đầu mâu chỉ thẳng Trần Bình cùng Vân Mạt.
Ngô Kim: “@ Trần Bình, mang theo tích phân bắt được ở Cửu Tiêu đi Phồn Tinh, danh trạng không tồi, không biết Phồn Tinh có thể giúp ngươi tăng lên điểm cấp bậc hay không? @ Vân Mạt, trùng quan nhất nộ vi lam nhan, bội phục bội phục.”
(*) Trùng quan nhất nộ vi lam nhan ( hoặc hồng nhan): tướng quân tức giận vì người đẹp.
Lập tức có người ở dưới thiếp của hắn, thỉnh hắn nói rõ ràng tỉ mỉ ý tứ trong câu nói này.
Người của xã đoàn Cửu Tiêu đã sớm bắt đầu hành động.
Cửu Tiêu A: “Ngô đoàn trưởng thật chú ý, nói chuyện cũng quá khách khí, chiếu ta nói, cái loại vong ân phụ nghĩa như vậy, nên xách ra đánh cho tan xác!”
Cửu Tiêu B: “Xã đoàn Phồn Tinh? Ta cười ha hả, tên rất dễ nghe, còn không phải là một ổ người Lam Tinh sao?”
Học sinh C: “lầu trên, ta khuyên ngươi lời nói sạch sẽ một chút, cái gì gọi là “Một ổ”? Vậy ngươi có tính “Một đầu người” hay không?”
Cửu Tiêu D: “Đừng trách ta nói chuyện không dễ nghe, Đường thượng tướng làm chính là đúng, Lam Tinh đã sớm hủ bại. Xã đoàn người Lam Tinh đến bây giờ không phải cũng mới chỉ có 50 người sao? Còn chuyên chọn rác rưởi mà chúng ta vứt đi!”
……
Không riêng Cửu Tiêu như thế, tài khoản WB cá nhân của Ngô Kim thậm chí còn chuyển phát ngôn luận của Đường Kiến Ma, kèm tuyên bố: “Duy trì phá hủy Lam Tinh, cứu vớt toàn nhân loại, không thể để một cái tinh cầu như Lam Tinh tồn tại, mà dẫn tới diệt sạch toàn bộ đế quốc ngân hà. @ Đường Kiến Ma.”
Lâm Phàm Thành nhìn giáo võng một cái, lại nhìn Vân Mạt một cái, ánh mắt thật sự quá mức rõ ràng, tưởng xem nhẹ cũng khó.
Vân Mạt chỉ vào quang não trong tay hắn: “Đưa lại đây cho ta nhìn xem?”
Lâm Phàm Thành một bên đưa qua, một bên nhỏ giọng nói: “Vân tổng, bình tĩnh, giết người là phạm pháp, ngàn vạn kiềm chế lại.”
Vân Mạt hừ lạnh một tiếng, dùng tên thật ở phía dưới thiệp của Ngô Kim nhắn lại.
@ Vân Mạt phản hồi Ngô Kim: “Ta xin hỏi lầu trên, đại chiến Tinh Minh đến bây giờ đã hai trăm năm, ngươi cho dù là con lợn, cũng có thể đề cao chút thực lực đi?
Điểm nhảy dời từ hành tinh Trí Viễn đi thông Lam Tinh đã bị phá huỷ. Ngươi dùng cái đầu được giáo viên thể dục dạy của ngươi tới tính toán thử xem, bọn họ nếu có thể tới Lam Tinh, thì có thể đi đến địa phương khác hay không?
Trông cậy vào hủy diệt người khác để kéo dài hơi tàn, ngươi là ăn shit lớn lên sao?”
@ Vân Mạt phản hồi Ngô Kim: “Hai trăm năm trước khi đối kháng Tinh Minh, chiến sĩ 5S người Lam Tinh chiếm bảy phần, lúc đó ngươi ở đâu?”