Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh ( Dịch Full )

Chương 370 - Chương 370. Chỉ Huy Mị Lực

Chương 370. Chỉ huy mị lực Chương 370. Chỉ huy mị lực

Khóe mắt Vân Mạt híp lại, như suy tư gì đó: “Là phía đông nam.”

Phó Tâm Nhân đã khiếp sợ không khép được miệng, “Kia…… Đó là cái gì?”

Lưu Dược đáp tay ở trên vai hắn, “Đừng hỏi, người anh em, đi nhanh đi, không phải cần tìm chị ngươi sao?”

Hai chân Phó Tâm Nhân có chút run, không khoa học, hết thảy đều mẹ nó quá không khoa học.

Người khác không nhìn thấy được màu sắc, nhưng trong mắt Vân Mạt huyết tuyến kia đã dần dần biến thành màu đen, thời gian không còn nhiều lắm.

“Mau!” Vân Mạt nói.

Đoàn người đi về hướng Đông Nam.

Hoắc Xuyên vừa đi vừa gọi điện, không bao lâu sau, một chiếc xe huyền phù màu đỏ dài hơn bản LK đi đến, mang theo một cỗ gió xoáy mãnh liệt ngừng ở bên cạnh bọn họ.

“Hoắc thiếu!” Tài xế Giang Hải Đào kéo cửa sổ xuống gọi.

“Đi lên!” Hoắc Xuyên dẫn đầu kéo cửa xe ra nhảy lên.

Lâm Phàm Thành hướng hắn giơ ngón tay cái lên, “Hay lắm! Anh! Làm nhiệm vụ còn gọi tài xế?”

Trên xe, Lưu Dược nhìn lướt qua kính chiếu hậu, tiện đà xoay người bò đến cửa sổ xe nhìn xem.

“Sao lại thế này?” Lâm Phàm Thành hỏi, cũng đi theo xem.

Lưu Dược tinh tế đánh giá, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đó có phải mấy thằng cháu trai ở Cửu Tiêu không? Người nọ ta nhận ra, tên là Bố Trượng Náo.”

Những người khác nghe vậy, động tác lên xe khựng lại.

Mạc Mặc cũng đứng ở bên cạnh xe, vuốt cằm như suy tư gì: “Đây là chuyên môn tới làm trạm canh gác nhìn chằm chằm chúng ta sao? Bọn chúng muốn làm gì?”

“Ta khẳng định không phải tới chào hỏi”, Lâm Phàm Thành nói.

Ánh mắt mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Trần Bình.

Đột nhiên chịu chú mục, Trần Bình tự giác da đầu tê dại.

Khóe miệng hắn run rẩy một chút, do dự nửa ngày mới nghẹn ra một câu, “Ta đoán hẳn là tới quấy rối. Bọn họ muốn ngăn cản chúng ta có tiến triển.”

“Nha”, Vân Mạt nhảy xuống xe, tay che trên trán nhìn xem.

Lâm Phàm Thành chân chó trình một chiếc kính viễn vọng lên, đưa tới nửa đường bị Lưu Dược cướp lấy: “Nàng không cần”.

Lâm Phàm Thành:……Nàng không cần thì còn có chính ta cần.

“Chậc chậc chậc”, Lưu Dược một bên xem một bên cảm thán, “Thật đúng là coi trọng chúng ta.”

Ở địa phương cách bọn họ mấy chục mét, có không ít người đang đứng, tên cầm đầu còn hướng bọn họ đánh cái thủ thế khiêu khích.

Vân Mạt mơ hồ đếm đếm, ước chừng khoảng hơn 80 người.

“Nhân số có chút nhiều nha”, Lưu Dược tạp miệng nói.

Nơi này là vùng đất bằng phẳng, còn chưa đến nội thành, có thể ngồi xe huyền phù đi, nhưng xem tư thế của những người kia, bọn họ hẳn cũng không thiếu công cụ truy kích.

Phó Tâm Nhân có hơi chút sốt ruột, Vân Mạt đã nói qua, chị gái hắn đang gặp nguy hiểm, hắn không thể tiêu tốn thời gian ở chỗ này.

Phó Tâm Nhân nói: “Mặc kệ bọn họ, chúng ta trực tiếp đi.”

Lời còn chưa nói xong, năm chiếc xe huyền phù ở đối diện đã bay lên chặn đầu, ý đồ thực rõ ràng: tưởng thông qua xe huyền phù rời đi sao, không có cửa đâu.

Biểu tượng logo “Mễ thị” trên xe thiếu chút nữa hoa cả mắt Hoắc Xuyên.

“Đệch!” cục tức này của hắn có hơi chút lớn.

Cần thiết phải bảo ba hắn quật khởi!

Hành tinh Sana lúc ấy phải dựa vào sản phẩm của Mễ thị, trở về Liên Bang còn bị người ta áp một đầu.

Có người tức giận: “Bọn khốn này không phải là cố tình ức hiếp người sao?”

Vân Mạt đếm đếm đầu người, tính thời gian, thật sự không thể chậm trễ được.

“Hoắc thiếu, xe huyền phù bao nhiêu tiền?” Vân Mạt hỏi, nàng tính toán xông ra.

“Khoảng một ngàn vạn”, Hoắc Xuyên chẳng hề để ý nói.

Vân Mạt nuốt nước miếng: “Đi lên, ta bồi thường một ngàn vạn này cho ngươi.”

Hoắc Xuyên soái khí phất tay: “Không cần!”

Không đợi xe huyền phù màu đỏ khởi động, gầm của năm chiếc xe đối diện đã phát ra ánh sáng màu bạc.

“Lưới đánh cá! Vì cản chúng ta, làm ra bút tích thật lớn”, Lưu Dược nhận ra, còn không phải là lưới đánh cá ánh sáng đã chặn bọn họ ở hành tinh Sana hay sao?

Chỉ sợ nơi này không đơn giản chỉ là lưới đánh cá, mà là sóng Ma trận đi.

Xe huyền phù vù vù vài tiếng, năng lượng trì bị tắt, vô pháp khởi động.

Mọi người nhảy xuống xe, khóe môi Vân Mạt nhếch lên: “Vốn định bớt chút thời gian cùng tinh lực, một khi đã thế, vậy để cho bọn họ biết một chút, cái gì gọi là ức hiếp người đi.”

Ánh mắt Hoắc Xuyên sáng lên: “Làm như thế nào?”

Vân Mạt gọi cho Diệc Lương: “Học trưởng, khu Thổ Trình bên này có người của Cửu Tiêu quấy rối, tất cả đều dựa vào ngươi.”

Diệc Lương hỏi: “Bao nhiêu người?”

“Hơn 80.”

Diệc Lương: “…… Ta dùng hai mươi người đánh nằm sấp 80 người bọn họ sao?”

Vân Mạt: “Ngẩng, đây là thời điểm triển lãm phong thái của học trưởng.”

Diệc Lương:……

Vân Mạt nói tiếp: “Không cần lo lắng, phía tây thành phố Khang Hưng có người của “xã đoàn Chiến Uyên”.”

Nàng cười đến gian tà, “Nghĩ cách dẫn bọn họ đi đến nơi đó, bọn họ sẽ chính mình chơi?”

Diệc Lương:……Học muội, ngươi thật đúng là hố người chuyên nghiệp không nhả xương.

Hắn quay đầu nhìn xã viên phía sau mình.

Chính hắn lấy một địch mười thật ra không thành vấn đề, nhưng……

Quét mắt nhìn đàn gà dù yếu đuối này, chân sau sợ là có hơi chút thô tráng.

Hắn đếm lại vài lần, cuối cùng không thể không tin tưởng, trong đàn chân sau của chính mình, người có thể cùng 80 thành viên của Cửu Tiêu đua sức chiến đấu, không đến mười người.

Diệc Lương nháy mắt cảm thấy da thịt phát đau.

Đây còn chưa có bắt đầu đánh!

Hắn túm áo sơ mi của Quách Bạch, dịch lại đầu vai áo cho cân bằng, mẹ nó hắn đã nhịn cả nửa ngày, rốt cuộc cũng cảm thấy thoải mái.

Tiếp theo, Diệc Lương phất tay với đội viên phía sau lưng, “Đi, đến khu Thổ Trình.”

Quách Bạch mạc danh cảm thấy chính mình bị ghét bỏ, cũng đi theo nghiến răng nghiến lợi rống: “Nhóm chân sau! Không, nhóm xã viên, đi!”

Mà bên kia, Bố Trượng Náo bọn họ đứng ở nơi xa, cũng đang rối rắm.

“Nhìn dáng vẻ bọn họ không có ý tứ đi.” Một đội viên trong đó nói.

“Chúng ta cứ tiếp tục đợi ở đây sao? Ta sao cứ cảm thấy có hơi chút không yên ổn” lại có người hỏi.

“Đợi liền đợi!” Bố Trượng Náo hận sắt không thành thép mà cho người nọ một cái tát, “Nhiệm vụ của chúng ta chính là nhìn chằm chằm bọn họ, đợi đối với chúng ta không có chỗ hỏng!”

Lại có một đội viên xen mồm vào nói: “Theo ta, chúng ta nhiều người như vậy, dứt khoát trực tiếp lên, vây chết bọn họ. Như vậy, bọn họ cái gì cũng không làm được, nhiệm vụ của chúng ta cũng hoàn thành.”

Bố Trượng Náo nghe vậy vuốt cằm nghĩ nghĩ, “Nghe có vẻ cũng là một ý kiến hay……”

Cùng lúc đó, Vân Mạt đã bắt đầu bố cục.

Triệu Diệu cũng nhận được thông tri, mấy đội ngũ nhanh chóng hội hợp, nhân số là 49, vắng mặt Trịnh Manh Manh.

“A, người Cửu Tiêu”, Triệu Diệu huýt sáo, một chút cũng không cảm thấy lo lắng.

Cố Tử đánh giá đối phương một chút: “Nhân số và thực lực chênh lệch quá lớn, có chút bất khả thi.”

Vân Mạt cười cười: “Ta vừa mới liên hệ với Hoàng Hải Đông của xã đoàn Chiến Uyên, chỉ cần chúng ta có thể vượt qua được 30 phút, kế tiếp bọn họ sẽ tới tiếp nhận.”

Cố Tử vừa nghe, không nhịn được cười trêu chọc: "Được lắm, tiểu học muội, quan hệ tốt như vậy? Không phải hắn còn chưa từ bỏ ý định muốn kéo ngươi nhập bọn chứ?”

Vân Mạt bĩu môi, không nói chuyện.

Đám người rất nhanh an tĩnh lại, mọi người đều ngẩng đầu nhìn nàng.

Vân Mạt đứng ở đầu đội ngũ, ánh mặt trời từ trên cao chiếu nghiêng xuống người nàng, từng sợi tóc như có ánh sáng kim sắc, đổ xuống mặt đất một bóng dáng kiên nghị.

“Nhân số của đối phương là 80 người, tinh binh cường tướng, nhân số của chúng ta là 49, thực lực tựa hồ cách xa, căng 30 phút, có tin tưởng không?”

Âm thanh leng keng hữu lực, tiếng nói độc hữu trong trẻo của nàng, vang lên ở trên khu vực nhỏ này.

Đám người Lâm Phàm Thành giật mình, buột miệng thốt ra một chữ: “Có!”

Nghe ý tứ của nàng, cục tức này, tựa hồ là muốn làm lớn.

49 người cầm cự 80? Còn đều là học trưởng? Như thế nào cũng cảm thấy càng nghĩ càng phấn khởi.

Về phần sợ hãi? Có Vân tổng ở đây, loại cảm xúc này một chút cũng không có.

Bình Luận (0)
Comment