Một đống tiểu biệt thự đơn độc, họng súng đen nhánh giấu ở trên tường.
Chung quanh con đường nhỏ lát đá là cây cối cao to, hết thảy thoạt nhìn đều thập phần tươi đẹp, nhưng chỉ sợ ai cũng không thể tưởng được, giữa cảnh trí đan xen kia, đều đã trải rộng phòng hộ.
Độ cao của tường viện, chủng loại cây cối, phân bố núi đá…… Toàn bộ đều chú ý tới cực hạn, nói cách khác, tùy tiện một cái công sự che chắn ở vị trí cao, súng máy đặt lên giá, là có thể khống chế khắp khu vực.
Mà trên thực tế, cũng nhất định đã làm như vậy, chỉ là hồn nhiên không hề có sơ hở.
Đây là một căn cứ tình báo của Liệp Báo ở Trung Ương tinh.
Nhiếp Câu Sanh cười nhạo nhếch khóe miệng lên, tùy tay ném quang não ở trên bàn, trên màn hình lăn lộn truyền phát tin tức, các loại phỏng đoán Nhiếp Duẫn Ninh là độc thủ phía sau màn.
“Thủ đoạn vụng về như vậy, có thể là do đồ cổ kia làm sao?”
Liên Nghệ trước bàn dáng người thẳng tắp, mắt nhìn thẳng, trên quang não đường cong quay cuồng, vô số gương mặt cùng tin tức dũng mãnh tiến vào, lại bị hắn trong nháy mắt cắt tới kênh khác.
Nhiếp Câu Sanh không được đến đáp lại, hiển nhiên đã tập mãi thành thói quen, hắn khinh thường bĩu môi nói tiếp, “Đồ cổ nếu thật muốn làm, Bặc Thiên Đạo chính là đến chết đều không phát hiện ra được, cái này rõ ràng chính là cố ý.”
Hắn ngửa thân thể ra sau, lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, đem chân đáp ở trên một chiếc ghế khác cách đó không xa, “Đã thực rõ ràng, công ty Bặc Thiên Đạo không thành vấn đề, mà giáo phái Bặc Thiên Đạo mới có vấn đề.”
“Đây chỉ sợ là có người, cố ý làm học sinh quân giáo phát cuồng, hấp dẫn tầm mắt về phía công ty Bặc Thiên Đạo, thuận tiện kéo đồ cổ ra?”
Hai tay hắn giao nhau, đặt ở sau đầu, đôi mắt híp lại, ngữ khí có chút cà lơ phất phơ, “Công ty Bặc Thiên Đạo kia, chỉ sợ cũng là cố ý làm ra tới.”
Liên Nghệ dừng tay một chút, đầu cũng chưa nâng, chỉ tung ra một cái tên: “Tần Võ Cô!”
“Hừ……” Nhiếp Câu Sanh phun ra một tiếng, “Ăn cây táo, rào cây sung, loại chó má, quân 72 lại có thể ra loại người này”.
Liên Nghệ nghiêng mắt nhìn hắn một cái: “Ngươi thả hắn chạy……”
Nhiếp Câu Sanh đạp mặt bàn hắn một chút: “Có thể không đề cập tới được không?”
Lần trước thanh lý môn hộ không có làm sạch sẽ, hắn đã bị đồ cổ răn dạy vài ngày, lần này lại có thể làm tên khốn kia tẩy trắng, còn cắn ngược lại một cái!
Liên Nghệ khẽ cau mày, đôi mắt nhìn chằm chằm vào quang não, nói một câu: “Chó cùng rứt giậu đi…”
Đôi mắt Nhiếp Câu Sanh thâm mị đi xuống, hai người đều hiểu đối phương đang nói cái gì.
“Là nên nóng nảy, học sinh lần trước phá hư chiến hạm Coroa kia, gọi là gì nhỉ? Canberra? Bọn họ bảo hộ rất kín, dùng cái cớ là bị **M ăn mòn, chậc chậc chậc……”
“Đồ vật ngươi mang về từ hành tinh Sana, chỉ sợ cũng đã có người biết.”
Khóe môi Liên Nghệ nhếch nhẹ: “Hiện tại còn chưa phải thời cơ động tới bọn họ. Vị Mai gia kia vẫn còn công huân khai bang, nghe nói đang bệnh nặng, trước khi hắn chết, tổng hội cho hắn chút thể diện.”
Nhiếp Câu Sanh không hề hình tượng quơ quơ chân: “Đã bắt đầu dùng khoang chữa trị để duy trì, nhiều nhất còn nửa năm. Lão gia hỏa nếu biết con cháu như vậy, cục tức này chỉ sợ rất khó nuốt xuống đi.”
Liên Nghệ nói: “Cái gì cũng có dấu hiệu, hắn không có khả năng một chút cũng không biết.”
Nhiếp Câu Sanh thấu thấu về phía trước, chỉ vào bóng dáng mơ hồ trên giao diện của hắn, có hai người nói chuyện.
Tình báo bắt được được ở hành tinh Sana biểu hiện, Liên Bang có cao tầng bán đứng tình báo cho hành tinh Alpha, hai bên lén nghiên cứu sinh vật máy móc. Hơn nữa, còn nhắc tới một từ ngữ mang tính mấu chốt: “đạo tặc mặc quân trang”
“Đạo tặc mặc quân trang …… A, rất chuẩn xác”, Nhiếp Câu Sanh cười lạnh lùng.
Mặc cho ai cũng biết, Mai lão gia năm đó, chính là đạo tặc hỗn loạn tinh vực, xưng vương xưng bá, sau lại bùng nổ đại chiến chống lại Tinh Minh, mới có cơ hội chuyển biến thân phận.
Nhiếp Câu Sanh lại lần nữa cầm lấy quang não, tùy tay click mở hình ảnh.
Mai lão gia nằm an tĩnh trên giường bệnh, một đầu tóc quăn màu xám trắng, sắc mặt khô vàng, toàn thân cắm đầy ống dẫn, có các chất lỏng từ khoang chữa trị thật lớn ở bên cạnh chảy vào thân thể.
Người này khí sắc suy bại, đã sớm kéo dài hơi tàn.
Nhiếp Câu Sanh nhìn thoáng qua, lại dời tầm mắt đi, anh hùng mạt lộ, quá khứ dù huy hoàng, cũng không thắng nổi hậu đại không biết cố gắng.
“Tấm tắc! Ngươi cũng được lắm, tấm ảnh nhỏ của paparazzi cũng có thể lấy tới được.”
Liên Nghệ trừng hắn một cái, “Thế này tính là gì? Ngươi lại không phải không làm được? Đừng nói người Liệp Báo, dù bộ An Toàn, cũng có rất nhiều người tài ba.”
Nhiếp Câu Sanh cười xấu xa dùng ngón tay cái cọ khóe miệng, “Ngươi cũng đừng quên, Mai Dương, chính là người của bộ An Toàn.”
Liên Nghệ gật đầu, đôi mắt lại không rời khỏi màn hình theo dõi, “Cho nên muốn nghe lén hoặc là chụp lén Mai Sa Na rất khó khăn, nhưng 24 giờ giám thị mấy phó thủ của nàng…… Vẫn là có thể.”
Mấy phó thủ của Mai Dương kia, đều xuất hiện ở trên màn ảnh theo dõi, quả nhiên là hủ bại thành một đoàn……
Nhiếp Câu Sanh tiếp tục xoát quang não, “Hắc! Tỷ lệ duy trì của đồ cổ đã bị giảm xuống.”
Ngón tay Liên Nghệ điểm ở trên quang não khựng lại, “Không có việc gì, chứng cứ mà ta đang nắm giữ ở đây đã gần như hoàn chỉnh, còn nhớ rõ Tayip không?”
Nhiếp Câu Sanh nghiêm túc lên: “Nhớ rõ, hắn hợp mưu cùng Tiết hiệu trưởng lập kế hoạch đâm toà nhà Đế Quốc Tôn, ta chân trước vừa muốn đi tìm hắn, hắn liền đã chết.”
“Ân”, Liên Nghệ đem quang não chuyển hướng về phía hắn, “Hắn để lại một cái chuẩn bị ở phía sau, ta đi lấy một chút……”
Cùng lúc đó, Vân Mạt vê vết máu của hai nam nhân nổi lên trên mặt đất, giơ lên trước mắt nhìn nhìn.
Tiện đà từ trong ba lô móc bút lông ra, dính máu tươi, vẽ một trận đồ quỷ dị.
“Đi!” ngòi bút Vân Mạt vung vượt mức quy định, một đạo huyết khí từ mặt đất bốc hơi dựng lên, lan tràn về phía địa phương có liên lụy sâu đến hai người này, ngược hướng truy tung!
Phó Tâm Nhân đang thương tâm muốn chết, bị giữ lại, những người khác đi theo Vân Mạt một đường chạy nhanh.
Sự tình lần này nháo đến càng lúc càng lớn, hơn nữa năng lực tìm tòi của dân chúng Tinh Võng rất cao, cùng với người có tâm chỉ điểm, không ít xã đoàn không hẹn mà cùng chạy tới một phương hướng.
Phía tây nam thành phố, trên mảnh đất trống hoang phế, xuất hiện một khu kiến trúc sắc kim loại thấp bé.
Chỗ kiến trúc giống như mai rùa bò trên mặt đất, chiếm mảnh đất gần ngàn mét vuông, nhìn qua thập phần trống trải, nhưng bốn phía tất cả đều là tia hồng ngoại, một cửa lớn ra vào……
Thượng thư “Bặc Thiên Đạo”.
Cách phía sau cửa lớn 1000 mét, có phiến rừng cây nhỏ dày đặc, đám người Vân Mạt đang ngừng ở đó.
Nàng điểm thấu kính trên mắt phải chuyên dùng cho đơn binh một chút, con số không tiếng động hiện ra ở trên thấu kính.
Che chắn rất nghiêm trọng, nhưng tín hiệu sinh mệnh cùng thông tin vũ khí nóng đã được thu hết vào đáy mắt.
“Có không ít người, có súng ngắm, hạt pháo MS, Hỏa thần pháo……” Vân Mạt một bên nói, Lưu Dược một bên làm ký lục.
“Không đúng, không phải người!” Lâm Phàm Thành khẽ quát một ít, hít hà một hơi.
“Cái gì?”
Hoắc Xuyên cũng theo sát click mở thấu kính của đơn binh, xem không rõ lắm.
Nhưng có không ít các màu năng lượng đỏ xanh tím vàng biến động, hắn biết đó là năng lượng của sinh vật, độ ấm cao nên hình ảnh hiện ra rõ, về cơ bản có thể nhìn ra ngoại hình là người.