Lâm Phàm Thành nhìn chằm chằm Hoắc Xuyên, ngữ khí nghiêm túc, hơi có chút khó chịu:
“Ngũ thiếu, lẽ ra ngươi cũng không kém a, sao không có người vây quanh ngươi vậy? Ngươi dù cho không vì chính mình, thì cũng coi như giúp các anh em một phen, cũng đi thử một chút xem?”
Lưu Dược rùng mình một cái: “Mau đừng, ai có thể chịu được xú tính tình kia của hắn, nếu có nhìn trúng thì cũng chính là mặt và tiền của hắn mà thôi, ngươi có như vậy không? Ngươi muốn dựa vào hắn? Vậy đời này xác định độc thân đi.”
Hoắc Xuyên:……
Lâm Phàm Thành:……
Mấy người đang đánh giá phòng học cùng bạn học, giáo viên đi đến.
Tiết học lý luận cơ giáp này, đa số học sinh ngủ gà ngủ gật, Vân Mạt nhưng thật ra lại thần thái sáng láng.
Giờ nghỉ giữa tiết học, bạn học ngồi cùng bàn không dám tin tưởng nhìn Vân Mạt, “Ngươi nghe hiểu sao?”
Vân Mạt nhướng mày, ra vẻ khiêm tốn: “Không hiểu lắm, quá khó.”
Bạn học kia thở phào một hơi, phảng phất tìm được tri kỷ, bắt đầu thao thao bất tuyệt: “Nhìn dáng vẻ của ngươi, ta còn tưởng rằng ngươi nghe hiểu, thiếu chút nữa dọa ta hoài nghi nhân sinh.”
Vân Mạt cười nhìn nàng, nữ sinh này lông mày mỏng mà dài, ấn cách nói trong nghề, là một người vô âu vô lo. Hơn nữa cánh mũi rộng, có thịt, nữ sinh này hẳn là kiểu người đơn thuần rộng rãi.
“Ta chỉ là cường chống”, Vân Mạt nói.
Bạn học kia cảm thấy Vân Mạt rất có ý tứ, cười tủm tỉm tự giới thiệu: “Ta tên Ali, quê nhà là Bichul.”
Bill nhìn đồng phục của Vân Mạt, tự quen thuộc nói: “Ngươi hẳn là tới tham gia thi đấu giao lưu tinh vực Airmate đi”
Vân Mạt sờ sờ mũi, đồng phục thật là một đạo cụ tiết lộ chi tiết, nàng cười tủm tỉm đáp lại: “Ân, ta tên Mặc Vân, từ hành tinh Water tới.”
“Thật xa a……” Ali cảm thán.
Hai người nói chuyện đến náo nhiệt, bạn học của Ali cũng đi lại đây.
Một nữ sinh béo lùn tò mò hỏi, “Ta chưa từng đi qua nơi đó, chỗ các ngươi có tập tục gì không?”
“Tập tục sao, quá nhiều ấy chứ, rốt cuộc hành tinh Water vốn là một tinh cầu hỗn cư.”
“Nga nga, ta có một người chú ở đại học Fisk dạy toán học năm nhất, không biết ngươi đã từng gặp qua hay không?”
Vân Mạt nhướng mi, cảm thấy nữ sinh này có hơi chút ý tứ, giáo viên đại học Fisk nhiều như vậy, sao xác định sẽ dạy nàng?
Vân Mạt có chút xấu hổ cười cười, nói: “Ta không đi học……”
Nữ sinh béo lùn vẻ mặt kinh ngạc: “A? vì sao?”
Vân Mạt đỏ mặt: “Không thích……”
Nga…… Mấy người bừng tỉnh đại ngộ, ý của từ không thích, trên thực tế chính là nghe không hiểu, bọn họ hiểu, hiểu.
Lâm Phàm Thành ngồi ở phía trước bụm mặt, thiếu chút nữa phun ra tới, Vân tổng đã lừa ra khỏi phạm vi Trung Ương tinh?
Nữ sinh tóc ngắn nâng tay lên làm biểu cảm, “Các ngươi tới thật là đúng lúc, sau thi đấu giao lưu, chính là Sái Lộ tiết.”
“Đúng vậy!” Nữ sinh ục ịch cũng gật đầu liên tục phụ họa, “Thật hy vọng ngày kia mau đến.”
Vân Mạt tò mò hỏi: “Sái Lộ tiết có tiết mục gì đặc biệt sao?”
“Ngươi không biết sao?” Ali nghe xong lời nàng nói nháy mắt cất cao âm điệu.
Nàng vỗ vỗ bả vai Vân Mạt, nhiệt tình nói: “Tới tới tới, ta phổ cập khoa học cho ngươi một chút.”
Vân Mạt nghiêng đầu nhìn nàng, chờ nghe nàng phổ cập.
Mấy người Lâm Phàm Thành nhìn trạng thái vắng vẻ của chính mình, trong lòng có chút hụt hẫng, cũng thò đầu lại đây.
“Sái Lộ tiết là ngày kỷ niệm long trọng nhất của chúng ta, ngày đó chẳng những có cuồng hoan, còn có hoạt động đặc biệt!” Người ngồi cùng bàn hưng phấn đến có chút quơ chân múa tay.
“Hoạt động?” Vân Mạt kinh ngạc, hỏi: “Hoạt động gì?”
“Hắc hắc!” Bạn học ngồi cùng bàn đắc ý cười cười, sau đó thần bí hề hề nói: “Ngày đó là ngày lành để thí nghiệm duyên phận. Người có duyên với nhau sẽ bắt được hoa biru giống nhau như đúc.”
“Không sai!” nữ sinh tóc ngắn và nữ sinh ục ịch trăm miệng một lời phụ họa gật đầu.
Trên mặt Vân Mạt mang theo ý cười, nhưng trong lòng một chút hứng thú cũng không có.
Mấy người Ali chính mình nói trong chốc lát, liền dùng khuỷu tay đâm đâm nàng, một bộ dáng tự quen thuộc hỏi: “Các ngươi tới tham gia thi đấu, đã chuẩn bị tiết mục gì?”
“Trác kiếm thư phù”, Vân Mạt đáp.
Mấy người hai mặt nhìn nhau, “Đó là cái gì?”
Vân Mạt nói: “Là một loại truyền thừa thực cổ xưa.”
“Truyền thừa?” trong mắt nữ sinh ục ịch tràn ngập ánh sáng, nàng thích nhất là đồ vật thần bí, “Là dạng truyền thừa gì?”
Vân Mạt sờ sờ cằm, nhìn mấy gương mặt phấn khởi này, bỗng nhiên có chủ ý.
Biển rộng tìm kim, phạm vi quá lớn, dù cho nàng muốn đến núi, núi cũng không nhất định tới gặp nàng.
Thay vì như thế, không bằng làm ra chút danh khí, mượn một chút tài nguyên của những người khác.
Chẳng qua, tiền xu là không thể dùng, quá có tính tiêu chí.
Nghĩ đến đây, Vân Mạt nghiêm túc ngồi thẳng, nói: “Là truyền thừa của gia tộc bọn ta, chẳng qua chỉ dựa vào nói, cũng khó giải thích rõ ràng.”
Nàng dừng một chút, hướng nữ sinh ục ịch cười hỏi: “Ngươi muốn thử một lần không?”
“Thử? Thử như thế nào?” Nữ sinh ục ịch nghe vậy, vẻ mặt hoang mang nhìn Vân Mạt.
Vân Mạt hơi hơi hé miệng, vừa muốn giải thích, không ngờ một nam sinh đi ngang qua ngừng lại: “nghe lời ngươi nói, tựa hồ là chuyện rất thú vị, muốn thử thì như thế nào?”
Vân Mạt ngượng ngùng cười cười: “Thực xin lỗi, gia tộc truyền thừa, không thể miễn phí, nếu không sẽ có nghiệp báo, cho nên nếu ngươi muốn thử, thì phải trả phí.”
Nam sinh kia nổi lên hứng thú, hào khí phất tay: “Chuyện nhỏ, bao nhiêu tiền.”
Vân Mạt rũ mắt, suy xét năng lực thừa nhận của người xa lạ, châm chước cho một cái giá cả không cao không thấp: “Một chuyện một trắc, một trắc một chữ, mỗi lần một trăm tinh tệ.”
Nam sinh kia lưu loát chuyển một trăm tinh tệ cho nàng, thuận tiện add thêm bạn tốt.
Bên cạnh, Hoắc Xuyên thiếu chút nữa lảo đảo, đây là giảm giá?
Vân Mạt đã móc giấy bút ra, đẩy đến trước mặt nam sinh kia: “Nghĩ chuyện ngươi muốn hỏi, viết một chữ cho ta, tốt nhất là ngôn ngữ thông dụng.”
Nam sinh có hơi chút mông lung, hắn không có gì muốn hỏi.
“Tùy tiện hỏi cái gì đều có thể chứ?”
Vân Mạt gật đầu, “Đương nhiên, tâm thành tắc linh.”
Nam sinh vừa nghe, có chút giống kẻ lừa đảo. Nhưng nghĩ đến một trăm đã tiêu, như thế nào cũng phải vớt lại đủ giá trị. Hắn nghiêm túc suy tư trong chốc lát, cầm lấy bút viết lên trên giấy chữ “Một”.
Bốn người Hoắc Xuyên trợn tròn mắt, đệch!
Chữ “Một”, mẹ kiếp!
Dù cho vị thần côn này có thể xoắn lưỡi như hoa sen, nhưng chữ “Một” giải như thế nào?
“Ta liền hỏi vận khí đêm nay của ta đi”, nam sinh kia hất tóc nói.
Vân Mạt nhìn nhìn mặt hắn, ngón tay xẹt qua trên chữ “Một”:
“Chữ 'một' này không cát, ngươi đêm nay có chuyện kinh hách.”
“A?” Nam sinh kia không quá tin tưởng, “Thật vậy chăng?”
Vân Mạt chỉ vào trang giấy, “Ngươi khả năng không có lưu ý, tờ giấy này là của Ali, chỗ mà ngươi viết chữ 'một', đã bị nàng cắt hai đường.”
Ali chăm chú nhìn lại, “A, thật đúng vậy, ta không lưu ý, đường gạch không quá rõ ràng, không quá quy luật.”
Vân Mạt bình chân như vại, tiếp tục nói, “Chúng ta giảng, ở trên chữ 'một', là nguyên, đuôi của chữ nguyên có hành trình Bạch Hổ, chủ hung. Nơi này là nét thứ ba, có hơi chút hếch lên, nhìn như cái đuôi của chữ “Hổ”, 《 Dịch Kinh 》 nói rằng, “Lí đuôi cọp”, sẽ có việc kinh hách.”
Nam sinh kia nghe như lọt vào trong sương mù, nhưng lại cảm thấy rất có ý tứ, “Chỉ một chữ mà lại có nhiều chú ý như vậy sao? Đây là truyền thừa của các ngươi?”
Vân Mạt bình tĩnh gật đầu.