Mấy người đi đằng sau về hướng khu du thuyền xa hoa.
Từ xa đã nhìn thấy Ketstu mang theo đám nữ nhân kia bao một chiếc du thuyền nhỏ.
“Mau, bọn họ đã lên du thuyền!” Lâm Phàm Thành vội vàng thúc giục.
Mấy người không ngừng đẩy nhanh tốc độ, tới bên bờ, đuổi kịp du thuyền khởi động.
Máy móc du thuyền phát ra tiếng vang thật lớn, phun ra nhiệt năng đẩy mạnh đi về phía trước.
Rầm ——
Du thuyền giống như mũi tên từ bên bờ chạy đi, dòng khí phun ra chụp đánh ở trên mặt nước, kích khởi bọt sóng thật lớn, bắn khắp người Lâm Phàm Thành đang chạy về phía trước.
“Phi!”
Lâm Phàm Thành lắc lắc nước trên người, lau mặt, chỉ vào chiếc du thuyền càng đi càng xa kia, tức giận mắng: “Hỗn đản!”
Ketstu đứng ở đầu thuyền khiêu khích giương đầu lên, chậm rãi so ra một ngón giữa, “Đồ nhà quê!”
Hoắc Xuyên hít sâu một hơi, nhìn quanh bốn phía, muốn tìm một chiếc du thuyền theo sau, nhưng trên mặt biển lắc lư, một con thuyền cũng không có.
“Thằng nhãi ranh, tức chết ta!” Lâm Phàm Thành lau nước trên mặt.
“Ai cũng đừng ngăn cản ta, lát nữa ta muốn đánh chết hắn!”
Du thuyền càng ngày càng xa, dần dần biến thành một chấm nhỏ, mấy 'hòn vọng phu' nhìn theo có chút bực bội.
“Hiện tại làm sao bây giờ?” Bốn người quay đầu nhìn Vân Mạt.
Vân Mạt cao thâm khó đoán cười cười, “Chờ.”
“Tại đây?” Lâm Phàm Thành hỏi.
Vân Mạt nhìn khắp nơi, chỉ một ngón tay về một mảnh bờ cát cách đó không xa, “Chúng ta đi nơi đó.”
Vì thế, mấy người đi theo nàng, rời khỏi cảng, ở trên bờ cát tùy ý tìm mấy tảng đá ngồi nghỉ ngơi.
Mặt trời đã xuống mặt biển, nhiễm đỏ cả chân trời, giống như một bức tranh sơn dầu, ánh vàng rực rỡ mặt biển, sóng biển vỗ lên bờ cát, phát ra âm thanh ào ào, phảng phất như một khúc nhạc hay nhất.
Thời gian này, vị trí này, trên bãi biển cũng không có người, mọi nơi an tĩnh.
Hoắc Xuyên câu được câu không ném hòn đá nhỏ vào trong nước, mọi người trong quá trình chờ đợi, tiếp tục nói thu hoạch hôm nay cùng kế hoạch.
Đột nhiên, trên mặt nước truyền đến âm thanh du thuyền.
Mọi người theo tiếng nhìn qua, là du thuyền của Ketstu trở lại, nhìn dáng vẻ hẳn đã chạy được một vòng.
Ketstu khí phách hăng hái, thậm chí còn khoa trương đứng ở đầu thuyền múa may cánh tay, chỉ huy người điều khiển đi về phương hướng bọn họ.
“Chó má, dám khiêu khích ông đây!” Hoắc Xuyên bỗng chốc đứng lên.
Tên này quá khiến người ta cảm thấy phiền!
So sánh với hắn, chính mình quả thực chính là một thanh niên phú nhị đại tốt.
Lâm Phàm Thành cũng thực chán ghét, quay đầu hỏi Vân Mạt: “Uy, ta sắp không nín được nữa rồi, thủy tai của hắn khi nào tới?”
Mạc Mặc cũng đi lại đây: “Tên khốn này đích xác so với Hoắc thiếu khiến người ghét hơn nhiều, rất muốn nhìn một chút……”
Hắn còn chưa dứt lời, đột nhiên,
Oanh ——
Một tiếng vang lớn,
Trên mặt nước đột nhiên nhảy lên một cột nước cao mấy mét che dấu toàn bộ du thuyền, ánh lửa đầy trời.
“Mẹ kiếp!”
Mọi người cả kinh mở to hai mắt nhìn, ngón tay chỉ Mạc Mặc:…… Ngươi mẹ nó thật sự có cái miệng quạ đen.
Mạc Mặc:……
Cùng lúc đó, trên du thuyền truyền đến tiếng thét chói tai cùng tiếng khóc rống đứt quãng của bốn, năm nữ nhân, từ lớn rất nhanh liền yếu đi.
“Đau quá ——”
“Cứu mạng a ——”
“Năng lượng trì bị nổ, máu, ta bị thương!”
“Ô ô ô —— ta không muốn chết……”
Cùng với tiếng khóc là âm thanh bùm bùm rơi xuống mặt nước.
Thời đại tinh tế, đặc biệt trên tinh cầu này, người không biết bơi lội quá hiếm thấy. Thương tổn chủ yếu đến từ chính dư ba của vụ nổ.
Bốn người trên bờ trợn mắt há hốc mồm.
Lâm Phàm Thành như ở trong mộng mới tỉnh, quay đầu nhìn về phía Vân Mạt, hỏi: “Đây là thủy tai?”
Hắn nuốt nuốt nước miếng, hỏi: “Ngươi có phải đã làm cái gì hắn hay không?”
Vân Mạt:…… Ta là loại người này sao?
“Còn không mau đi cứu người!”
Người nọ dù đáng ghét, rốt cuộc cũng không gây thương tổn thực chất gì đối với bọn họ. Bọn họ còn không đến mức trơ mắt nhìn hắn bị chết đuối.
Bốn nam sinh hồi phục lại tinh thần, cởi quần áo ném sang bên cạnh, nhảy xuống biển đi cứu người.
Vân Mạt cũng gửi tin báo nguy.
Cũng may du thuyền của Ketstu đã cách bờ không xa, đám người Hoắc Xuyên bơi một hồi rất nhanh liền vớt được hết người lên, một đám ném ở trên bờ phơi nắng.
Ketstu đã sớm không còn khí phách hăng hái phía trước, mái tóc đỏ kiêu ngạo mềm oặt dán vào da đầu, quần áo trên người hắn đều ướt đẫm, dán vào ngực, thoạt nhìn thập phần yếu ớt.
Sau khi được cứu lên bờ, cả người Ketstu run như trang giấy trong gió, bắt lấy góc áo Vân Mạt không buông, khóc đến một phen nước mũi, một phen nước mắt.
Vân Mạt ghét bỏ lay tay hắn, mẹ kiếp, phong cách trước sau sao quá khác biệt vậy, diễn tinh chuyển thế sao?
Thời điểm ngươi ôm mấy em gái sao không phải là cái hình tượng này?
“Làm ta sợ muốn chết…… Làm ta sợ muốn chết ——”
“Ta cho rằng ta thực sự đã chết……” Ketstu run bần bật, sự thật chứng minh, người như thế nào cũng sợ chết.
Cảnh sát đuổi tới, đưa Ketstu đi.
Trên người đám người Hoắc Xuyên cũng đều ướt đẫm, bọn họ cũng lười trở về thay quần áo, đơn giản ném áo sang một bên, nằm thành hình chữ đại (大) ở trên bờ cát, một bên nghỉ ngơi, một bên nương ánh chiều tà hoàng hôn phơi nắng.
“Cái tên Ketstu này, bộ dáng vừa mới, thật là cười chết ta!”
Lâm Phàm Thành chôn một nửa thân mình ở dưới cát, nghĩ đến bộ dáng chật vật của Ketstu, lại không nhịn được cười ra tiếng.
Hoắc Xuyên lấy chân đá Lưu Dược, “Ai, phơi mặt trước đủ rồi, lật mặt sau đi?”
“Được!”
Vì thế, mọi người trở mình, mặt hướng xuống dưới tiếp tục phơi.
Lâm Phàm Thành liếc Lưu Dược, cười trêu chọc, “Anh Béo, kỹ năng bơi của ngươi không được! Ta đã đưa được người về bờ, ngươi vẫn còn ở nửa đường!”
“Ai nói?” Lưu Dược trừng hắn một cái, không cam lòng yếu thế nói: “Ta là đã đem người đầu tiên ném lên bờ, sau đó quay trở lại cứu người khác. Ta so với ngươi nhanh hơn!”
Vân Mạt ngồi trên tảng đá lật xem trí não, thình lình tới một câu: “Có chuyển cơ.”
“Cái gì?” Ánh mắt bốn người bay lại đây.
Vân Mạt suy tư tiền căn hậu quả của tin tức, “Hẳn là Liên giáo quan, hai quả Heaven Fire kia vốn sẽ nổ mạnh ở trong đám người, bị hắn ngăn trở sau đó mới thay đổi quỹ đạo……”
“Ha ha ha”, Lưu Dược tâm tình rất tốt: “Tuy rằng người còn chưa có tìm được, nhưng có cái này, cũng đủ thuyết minh thành ý của Liên Bang, giúp kéo dài thời gian.”
“Không sai……” Tâm tình của mấy người rất tốt.
Lâm Phàm Thành nhìn mặt biển xanh thẳm cách đó không xa, đề nghị: “Ai, vừa nãy cứu người cảm thấy nước ấm cũng không tệ lắm, ta nghe nói nước ở hành tinh Ải Xán rất đặc biệt, không bằng…… Chúng ta lại đi bơi một vòng?”
“Được!” Bốn người gật đầu tán đồng.
Vì không lãng phí công vất vả phơi nắng quần vừa rồi, bọn họ đơn giản cởi hết, chỉ để lại một cái quần đùi, hoan hô chạy về phía biển rộng.
Vân Mạt đứng ở trên bờ, mặt xụ ra nhìn về phía bốn người đã nhảy vào trong nước, lại cúi đầu nhìn váy ngắn của chính mình, yên lặng xoay người, ở trên tảng đá vẽ xoắn ốc.
Gió biển thổi tới, hất tung mái tóc dài của nàng, lộ ra cái trán trắng nõn.