Vân Mạt vuốt đầu:…… “Thầy Nhiếp, chúng ta chú ý không có việc gì không thể trắc, tiết lộ thiên cơ là phải trả đại giới.”
Ý ngoài lời, không có tiền là trăm triệu không thể.
Nhiếp Câu Sanh: “Thiếu giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo đi, khi diễn tập ngươi đã tính không ít đi?”
Vân Mạt: “Ta chỉ là lợi dụng, cũng không có tiết lộ.”
Nhiếp Câu Sanh: “Nga?”
Nhiếp Câu Sanh lườm nàng một cái, ngón tay gõ gõ trên đầu gối, cân nhắc các bước an bài tiếp theo, không hề nói đến việc trả tiền hay không.
Vân Mạt mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, cũng tứ bình bát ổn ngồi không nói lời nào.
Lưu Dược nhìn người này, lại nhìn người kia, bỗng nhiên vỗ đùi.
“Không phải 800 tinh tệ sao? Anh đây trả, ngươi tính tính cho ta, Absche cùng nhiệm vụ của chúng ta có quan hệ hay không?”
Thời gian chính là sinh mệnh a, ai biết được quả Heaven Fire còn lại kia đang ở nơi nào. Người Alpha đã đẩy đến tiền tuyến, chiến cuộc chạm vào là nổ ngay, hai ngươi này cứ đấu khí có ý tứ sao?
Vân Mạt cùng Nhiếp Câu Sanh đều đồng thời cười sáng lạn.
Lưu Dược bất tri bất giác hiểu ra, chỉ thiếu điều tát cái miệng rộng của chính mình một cái, ai kêu ngươi thiếu kiên nhẫn như vậy.
Hai người bọn họ rõ ràng đã sớm tính toán hố người một nhà.
Tiền xu leng keng leng keng rơi trên mặt bàn, lấy Absche là ‘thế hào’, người muốn tìm là ‘ứng hào’, hỏi Absche cùng nhiệm vụ của bọn họ có quan hệ hay không. Được quẻ Hỏa Trạch Khuê thay đổi thành Sơn Lôi Di.
Mọi người đều thò đầu lại gần.
Kim chủ Lưu Dược kinh ngạc hỏi: “Đây là có ý gì?”
Vân Mạt nói: “Thế hào sinh ứng hào, ứng hào quan quỷ ngày dần mộc nguyệt lâm, vì vấn đề tiền tài mà không thể không kết hợp. Hỏa Trạch Khuê, có ý phản bội, Sơn Lôi Di, có ý nghỉ ngơi lấy lại sức.”
Lâm Phàm Thành ngạc nhiên, “Ngươi là nói……”
Vân Mạt cười gật đầu, “Absche đang giúp hắn, nhưng hai bên đều kiêng kị lẫn nhau.”
Nhiếp Câu Sanh vỗ mặt bàn một cái: “Tốt lắm, nhìn chằm chằm hắn.”
……
Trong một tòa nhà.
Liên Nghệ đặt rương hành lý bằng kim loại ở trên mặt bàn, nhập mật mã và vân tay vào trên màn hình điều khiển.
Xoạch một tiếng, khóa của rương hành lý tự động văng ra, công cụ rậm rạp ánh vào mi mắt.
Hắn ngồi xuống, động tác nhanh nhẹn mà nhanh chóng, cổ tay quay cuồng gần như chỉ thấy tàn ảnh.
Không đến một phút, một bộ thiết bị phá giải chuyên dụng xuất hiện ở trên bàn.
Sắc mặt hắn trầm tĩnh, ổn trọng, ngồi trên ghế, ngón tay thon dài khống chế hoạt động, một bình, một bình ký hiệu màu trắng quét nhanh qua.
Ngay sau đó, màn hình phòng khách đang tiếp sóng thông tin trong nháy mắt liền xuất hiện màu đen.
“Sao lại thế này?”
Nhân viên quân đội theo dõi của hành tinh Ải Xán thần sắc hoảng hốt, nháy mắt từ trên ghế đứng lên, lớn tiếng chất vấn.
“Có người xâm lấn!” Nhân viên kỹ thuật hô to.
“Đuổi theo!” Cùng với âm thanh của hắn, đối phương bắt đầu phản kích.
Đây là một hồi so đấu tốc độ tay và trí nhớ, cũng là một hồi chiến đấu không có khói thuốc súng.
Chỉ thấy một đầu lâu ở trên màn hình quân đội không ngừng lòe ra, cằm mấp máy, phảng phất như đang cười nhạo đối phương quá ngu xuẩn.
“Hỗn trướng!” Đối phương tức khắc giận đến nổi trận lôi đình, hùng hùng hổ hổ bận rộn trên màn hình điều khiển.
Đột nhiên, hình ảnh lập loè.
“Tìm được rồi!” Đối phương hưng phấn hô lên một tiếng, đánh cái thủ thế, “Vị trí ở khu 23……”
Cùng lúc đó, Liên Nghệ đã khép quang não lại, kéo rương hành lý.
Hắn tùy tay cầm lấy chiếc áo gió đáp ở ghế trên, kéo cửa phòng ra, sải bước đi ra ngoài.
“Đội trưởng……”
Lúc này, trong tai nghe truyền đến âm thanh.
“Phố số 5, tới đón ta.” Liên Nghệ vừa đi vừa nói chuyện, âm thanh hơi khàn khàn mang theo vững vàng cùng kiên nghị.
“Rõ!”
Tín hiệu quấy nhiễu biến mất, Tinh Võng của đối phương cũng khôi phục lại bình thường.
Ánh mắt của nam nhân quân đội thâm trầm, hung tợn nói:
“Cẩn thận kiểm tra cho ta! Nhìn xem còn có tai hoạ ngầm gì hay không!”
“Rõ!”
Cùng với một tiếng ra lệnh của nam nhân, toàn bộ trung tâm liền bắt đầu ‘người ngã ngựa đổ’.
Mỗi người đều cẩn thận kiểm tra hệ thống.
Qua một hồi lâu, các thuộc hạ bắt đầu sôi nổi hướng nam nhân báo cáo.
“Trưởng quan, khu vực A không có vấn đề!”
“Báo cáo, khu vực B không có vấn đề……”
Liên Nghệ đổi địa phương, thông qua kênh mã hóa gọi cho Nhiếp Câu Sanh: “Có thể.”
Nhiếp Câu Sanh lôi kéo khóe miệng cười thô bỉ: “Ai, hiệu suất của ngươi cao như vậy, ta thực không có cảm giác thành tựu nha.”
Liên Nghệ mặt vô biểu tình: “Vệ tinh Kono 3B, máy chuyển phát 5C, đã có thể mượn kênh, người ngươi muốn theo dõi là Absche đúng không?”
Nhiếp Câu Sanh gật đầu, “Là hắn.”
Ngón tay Liên Nghệ gõ gõ, rất nhanh liền truyền cho hắn một đoạn mật mã, đồng thời còn gửi qua một cái thủ thế “OK”.
Nhiếp Câu Sanh an bài người nhìn chằm chằm Absche, Vân Mạt thì tiếp tục đi học.
Trước đó an bài Vân Mạt đi thăm dò giáo viên môn văn hóa cổ, nhưng hắn đã rất lâu chưa đến đây.
Nghe nói hắn là giáo viên khách mời, hạng mục bên ngoài rất nhiều, đa số thời gian đều là giáo viên trợ giảng tới dạy thay hắn, hoặc là dứt khoát liền dùng phương pháp dạy học từ xa.
Người này nhân mạch cực rộng, hàng năm du tẩu ở trong xã hội thượng lưu, xét những điều này, Vân Mạt vẫn hy vọng có thể tìm được cơ hội nói chuyện cùng hắn.
Nhưng mà, tựa hồ cũng không thuận lợi.
Absche bên kia cũng không có động tĩnh, tạm thời cũng chỉ có thể chờ đợi.
Sáng sớm hôm nay, Vân Mạt khi đi ngang qua tiệm hoa tươi ở quảng trường, bỗng nhiên bắt giữ tới một tia hình bóng quen thuộc.
Người nọ giơ tay phải lên, hướng bọn họ đánh một thủ thế chỉ người một nhà mới hiểu.
Hoắc Xuyên lui ra phía sau hai bước, nghiêng đầu hỏi: “Người kia…… Ta không có nhìn lầm chứ?”
Mạc Mặc đấm bờ vai của hắn một cái, nhỏ giọng trả lời, “Nếu không phải chúng ta đều hoa mắt, thì chính là không sai.”
Mọi người quay đầu nhìn Vân Mạt: “Đi xem chứ?”
“Đương nhiên.”
Vân Mạt cười cười, đi đến cửa hàng bán hoa.
Tiệm hoa tươi này không lớn, nhưng bố trí rất ấm áp xinh đẹp.
Mặt tường là gạch màu đỏ, làm thành tạo hình nhà gỗ nhỏ, cửa màu lục lam bằng gỗ làm thành hình vòm, bên cửa bày không ít hoa tươi, hoa hồng đỏ, bách hợp trắng, hoa oải hương màu tím……Muôn hoa khoe sắc vô cùng rực rỡ.
Rõ ràng là ở trên đoạn đường buôn bán náo nhiệt, lại cho người ta một loại cảm giác phảng phất như đang đặt mình trong rừng rậm u tĩnh.
“Hoan nghênh ghé thăm!”
Cánh cửa mở ra, người nọ bước đến, đưa cho mỗi người bọn họ một phần quà tặng nhỏ.
“Bổn tiệm mới khai trương, hoan nghênh ghé thăm!”
Mọi người:……Đỉnh đầu có một đàn quạ đen bay qua.
Có ai đó có thể tới nói cho bọn họ, nam nhân trước mặt mặc tạp dề kawaii này là tay súng bắn tỉa Lâm Dịch Triết thần bí kia?
Hóa ra là thông qua phương thức này lại đây sao……
………………**……………………………
Ketstu trở nên thực nhiệt tình, đặc biệt là đối với Vân Mạt.
Hắn từ phía sau đuổi theo lại đây: “Mặc Vân, buổi sáng tốt lành!”
Vân Mạt gật đầu: “Xin chào!”
Ketstu cười mời: “Buổi tối chúng ta sẽ đi đến bờ biển chơi, các ngươi có muốn đi cùng hay không?”
Bờ biển? Hoắc Xuyên run lập cập, vẫn là thôi đi, hắn vẫn còn bóng ma tâm lý.
“Ketstu?” Thanh âm yêu kiều từ phía trước truyền đến, “Ta đã giúp ngươi chiếm trước một vị trí tốt.”
Ketstu không chút sứt mẻ trả lời: “Không cần.”
Hoắc Xuyên khó được vỗ chiếc ghế dựa bên cạnh, tiếp đón hắn: “Ngươi ngồi đây không?”
Ketstu nhìn nhìn Hoắc Xuyên, lại nhìn nhìn Vân Mạt, rốt cuộc vẫn đi qua ngồi xuống.
Nữ sinh kia ghé mắt nhìn sang bên này, nàng chớp chớp mắt, giấu đi một chút ghen ghét.
Phòng học nho nhỏ giăng đầy mây mù.