Máy bay H- hắc ưng vùng thoát khỏi truy binh, đưa bọn họ về tới tiểu viện.
Mỗi người đều có chút tinh bì lực tẫn.
Thời gian cấp bách, Liên Nghệ bận giải quyết tốt hậu quả cùng an bài bước tiếp theo.
Quân ủng Nhiếp Câu Sanh dẫm lên mặt đất, bước chân lộc cộc như là đạp lên tâm khảm của người nghe, khiến người ta mạc danh cảm thấy sợ hãi cùng áp lực.
Hắn xoay người, chỉ vào mũi Lưu Dược đang co rút như con chim cút, mắng to:
“Trong óc ngươi đều là hồ nhão sao?! Ân? Có thể phạm sai lầm cấp thấp như vậy?!”
“Ngươi là muốn học con lợn, leo lên cây nhìn xem đúng không?”
“Ngươi có biết, hành vi của ngươi sẽ mang đến nguy cơ bao lớn cho chính mình và chiến hữu không!”
“Trước khi nhảy xuống không kiểm tra trang bị sao? Có dựa theo trình tự thao tác hay không? Năng lực ứng biến khẩn cấp đã ném đi chỗ nào vậy, ăn vào bụng rồi sao?”
Vân Mạt sờ sờ mũi, quyết định nói một câu công đạo:
“Cái kia, Nhiếp đại tá, việc này cũng không thể trách hắn, là gió quá lớn……”
Nhiếp Câu Sanh híp mắt, ngữ khí không có chút lưu tình nào: “Ngươi câm miệng cho ta!”
“Các ngươi coi nhiệm vụ là chơi đồ hàng chắc?”
“Nếu đối phương nghe được động tĩnh lại đây tuần tra, tất cả mọi người còn có cơ hội đứng ở chỗ này nói chuyện phiếm một cách hữu hảo như vậy không?”
Vân Mạt chửi thầm:…… Ngươi sợ là đã lý giải sai ý nghĩa của chữ “hữu hảo” đi?
“Đừng tưởng rằng các ngươi trời xui đất khiến cứu lại nhiệm vụ, là có thể che giấu sai lầm mà chính mình đã từng mắc phải, không có lần sau!”
“Lưu Dược…… Có nghe hay không?”
Nhiếp Câu Sanh liếc xéo lại đây, Lưu Dược đứng tại chỗ, đại khí cũng không dám ra một chút.
“Còn có ngươi, Hoắc Xuyên!”
Hoắc Xuyên vừa rụt cổ lại, liền đứng thẳng người, thái độ nhận sai cực kỳ đoan chính.
“Có nhiều phương pháp có thể đạt tới mục đích như vậy mà lại không làm, ngươi sao lại làm hắn rớt vào bên trong hố phân? Môn chiến thuật khẩn cấp mà ngươi học xong đều ném hết vào trong bụng chó sao?”
Vân Mạt nói thầm:……Hắn là học tra, thi năm môn chỉ được 301 điểm, nhưng nàng không dám nói ra.
Những người khác cũng cúi đầu không dám lên tiếng, đứng ở phía sau Lưu Dược cùng Hoắc Xuyên, đi theo hắn cùng nhau nghe mắng.
Sắc mặt Nhiếp Câu Sanh nghiêm túc đến đáng sợ, không có bộ dáng cà lơ phất phơ ngày thường, lúc này hắn nghiêm khắc đến làm người không thở nổi.
Cho tới bây giờ, bọn họ mới phát hiện Cẩu Thặng có che giấu thuộc tính khác.
Ngoại trừ thuộc tính Cẩu Thặng ở bên ngoài, còn có cả thuộc tính nghiêm khắc.
Loại người này đối với chính mình yêu cầu nghiêm khắc, đối với người khác cũng yêu cầu nghiêm khắc không kém.
Đây xem như lần đầu tiên bọn họ chính thức phối hợp cùng quân đội chấp hành nhiệm vụ, thời điểm ở trên máy bay còn từng đắc chí, không nghĩ tới, ở trong mắt người khác, lại có nhiều lỗ hổng trí mạng như vậy.
Từ đầu đến cuối, Liên Nghệ không mở miệng nói một lời.
Một là không rảnh lo, hai là đối với bọn họ mà nói, nghiêm khắc có lẽ mới là nhân từ lớn nhất.
Nếu không, tương lai lên chiến trường, hậu quả không dám tưởng tượng.
Cùng lúc đó, trên hội nghị lâm thời của đế quốc ngân hà, nhóm chính khách cãi nhau thành một đoàn.
Liên Bang đệ trình báo động nguy cơ, nhắc nhở Heaven Fire đã bị khởi động, địa điểm là hội trường Sái Lộ tiết.
Người Alpha vỗ mặt bàn: “Liên Bang vừa ăn cướp vừa la làng phải không? Nói như thế nào cũng đều là bọn họ, lần này nói không chừng lại là tự đạo tự diễn!”
Người Sharia cũng trào phúng hô to, “Tinh Minh! Tinh Minh là cái có thể đội mọi loại tội danh trên đời, bất luận cái sai gì đều có thể đẩy cho bọn họ, thực hoàn mỹ.”
Hành tinh Nhưỡng Bình Tân cũng không cam lòng yếu thế, vội vàng ném nồi: “Đúng vậy, điểm nhảy dời phụ cận vẫn còn tốt, trước sau có binh lính canh gác. Cho tới bây giờ, căn bản không có dị thường gì!”
Không có chứng cứ, không thể nói chuyện, đây là cái nhìn nhất trí của đông đảo tinh vực đối với liên bang.
……
Các đại tinh vực mỗi người mỗi ý, nhóm chính khách mặt đỏ tới mang tai, ầm ĩ nửa ngày cũng không có phương án giải quyết.
Chẳng qua, dù bọn họ mang ý xấu, đối với sinh mệnh của người một nhà vẫn rất để bụng, đều ở trong lặng yên không một tiếng động rút quan lớn cùng nhân dân của hành tinh nhà mình trở về.
Hành tinh Ải Xán đã minh xác cự tuyệt yêu cầu tăng binh của Liên Bang, lý do là sân nhà của bọn họ, bọn họ chính mình bảo vệ, không cần người khác phải xen vào.
Nhiếp Câu Sanh ‘sách’ một tiếng, ném quang não lên trên bàn: “Một đám lợn!”
Nhưng, cũng chẳng trách được bọn họ, Liên Bang đã làm quá nhiều sự tình không biết xấu hổ. Chuyện xưa ‘sói đến’ đã nghe nhiều, rất khó lại làm người tin phục.
Từ góc độ hành tinh Ải Xán, bọn họ cũng sợ dẫn sói vào nhà.
Rốt cuộc, Mobis kia không phải ví dụ sống sờ sờ sao? Đưa người tới, mỹ kỳ danh là trợ giúp tăng cường phòng hộ quân sự, ai biết thỉnh Phật dễ đưa Phật khó.
Chính mình nói không chừng sẽ trở thành một khối lãnh thổ khác của Liên Bang.
Gương mặt góc cạnh rõ ràng của Liên Nghệ nâng lên, nói: “Hoãn lại Sái Lộ tiết hoặc là sửa lại vị trí đều bị cự tuyệt. Nhìn dáng vẻ của bọn họ, là muốn dùng vũ khí phản đạo chống lại Heaven Fire.”
Nhiếp Câu Sanh cười lạnh: “Nằm mơ đi!”
Liên Nghệ nói tiếp: “Hoặc là nói, bọn họ cho rằng Liên Bang đang tự biên tự diễn, chắc chắn Liên Bang không dám xuống tay.”
Lưu Dược nhỏ giọng bổ sung một câu, sau đó ở dưới ánh mắt của Nhiếp Câu Sanh nhanh chóng rụt rụt cổ, lùi về sau.
“Tiết Sái Lộ là ngày hội truyền thống của hành tinh Ải Xán, đối với bọn họ tới nói, trừ phi nguy cơ hủy diệt tinh cầu, nếu không, ai cũng không thể ngăn cản bọn họ mừng lễ.”
Ngón tay thon dài của Liên Nghệ gõ gõ mặt bàn:
“Hiện tại quân đội hành tinh Ải Xán không biết là lập trường gì, thân phận của chúng ta chưa bị lộ, nếu thật sự truy cứu lên, có thể tính là xâm lấn.”
Nhiếp Câu Sanh nhẹ rũ mắt, nhiệm vụ ở trước mặt bọn họ, thực nặng……
Lúc này, trí não Vân Mạt bỗng nhiên vang lên, nàng hướng Liên Nghệ nhìn thoáng qua.
“Là Ketstu”, Vân Mạt nói.
Liên Nghệ làm động tác ra hiệu có thể nghe máy.
Trong hình ảnh, Ketstu ngồi xổm trên mặt đất, khóc đến rối tinh rối mù, chung quanh cũng là một mảnh hỗn độn.
“Mặc Vân, Mặc Vân, ba ta không thấy đâu, ta phải làm sao bây giờ?”
Vân Mạt điểm đánh phóng hình ảnh ra ngoài, an ủi: “Nói chậm rãi xem, làm sao vậy?”
Ketstu kinh hồn chưa định, “ba ta khả năng bị sát hại……”
Vân Mạt nghe vậy hơi hơi nhíu mày, cẩn thận nhìn nhìn tướng mạo hắn.
Góc phía trên mắt sụp xuống, chết khi trời sáng. Ba hắn, cũng chính là Absche, hẳn là đã qua đời.
Vân Mạt nhíu mày, quan tâm hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Ketstu thút tha thút thít, tuy rằng tình cảm giữa hắn và ba cũng không thâm hậu, nhưng núi lớn sau lưng ầm ầm sập xuống, trong lòng hắn vẫn không nhịn được khổ sở.
“Ba đi ra ngoài, bảo tiêu đã chết hết……”
“Đã chết?” Vân Mạt kinh ngạc.
Ketstu nói: “Nếu không phải quyền hạn của ta được kích hoạt, cũng không biết là ba ta đã xảy ra chuyện. Đó là ước định trước……”
Mấy người Vân Mạt cũng không nói chuyện, lẳng lặng nghe hắn nói.
Absche tựa hồ đã sớm biết chính mình sẽ xảy ra chuyện, cho nên đã làm tốt hết thảy an bài. Quyền hạn của Ketstu được kích hoạt, sự vụ của gia tộc cũng chuyển giao toàn bộ……
Ketstu ý thức được không đúng, gọi điện cho tất cả những người có nhận thức, nhưng tất cả đều như trâu đất xuống biển. Thậm chí những người trước kia vẫn luôn dựa vào hắn, cũng bắt đầu làm như không thấy……
Hắn ngẩng đầu lên, trên mặt hoảng loạn rối tinh rối mù, “Mặc Vân, tại sao lại như vậy? Bọn họ…… vì sao sẽ biến thành như vậy……”
Trong một đêm đột nhiên biến đổi nghiêng trời lệch đất, thiếu niên thể hội nhân tình ấm lạnh, với hắn mà nói đích xác là tàn khốc.
Vân Mạt đồng tình với hắn, đang nỗ lực tìm kiếm đề tài.
Ketstu lau mặt, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, đột nhiên nói: “Chẳng lẽ là bởi vì cái kia?”
Mọi người nghe vậy bỗng chốc rùng mình.
“Thứ gì?” Vân Mạt hỏi.