Không biết qua bao lâu, gian phòng thí nghiệm rộng lớn an tĩnh đến đáng sợ, mùi máu tươi tràn ngập trong hơi thở.
Trong lòng Vân Mạt một mảnh bi thống.
Nàng vốn không nghĩ kết giao bạn bè, bởi vì nàng biết rõ ràng, con đường nàng phải đi gian nan, khúc chiết, đối với bạn bè cũng không nhất định tốt.
Nhưng mà, hắn cùng một đám thiếu niên kia, liền đột nhiên không kịp dự phòng như vậy, không dung cự tuyệt mà xâm nhập vào thế giới của nàng, dung nhập sinh hoạt của nàng.
Hoắc Xuyên……
Hắn đã chết như vậy sao?
Vân Mạt không muốn tin tưởng, cũng không dám tin tưởng.
Nàng tỉ mỉ tìm vô số lần, không có người, trong phạm vi thị lực có thể đạt được, chỉ có ba lô quân dụng đã rách nát cùng mảnh nhỏ quần áo của Hoắc Xuyên, quả đạn tự bạo kia không đến mức làm người trực tiếp hoá khí.
Nhưng trong căn phòng tử khí hắc trầm dày đặc này, lại che giấu một tia sinh cơ mà Vân Mạt dù đã nỗ lực cẩn thận nhìn khắp nơi, cũng không phát hiện ra.
“Không có khả năng, không có khả năng!”
Tim Vân Mạt phảng phất như bị người dùng dao nhỏ cắt lại cắt, vỡ nát, thương tích đầy mình.
Nước mắt mơ hồ tầm mắt.
Nàng run rẩy thò tay xuống, lấy tiền xu……
Nhưng quẻ tượng một mảnh mơ hồ.
Tính người không tính mình.
Mình này, cũng bao gồm người có liên hệ chặt chẽ với chính mình.
Hoắc Xuyên đã từng được nàng tục mệnh, tự nhiên cũng không thể tính chuẩn.
Nước mắt rơi xuống, dừng ở trên tiền xu trong lòng bàn tay nàng.
Trong ánh lửa lóe lên quang mang tuyệt vọng.
Vân Mạt nắm chặt tay, móng tay xâm nhập vào thịt trong lòng bàn tay mà không tự biết.
“Khụ khụ ——”
Đột nhiên, nơi xa truyền đến tiếng ho khan gần như không thể nghe thấy.
Vân Mạt bỗng chốc ngẩng đầu, tưởng chính mình xuất hiện ảo giác.
Nàng đứng lên, nghiêng tai lắng nghe. Đồng thời dùng sức lau đôi mắt, hướng chung quanh nhìn lại lần nữa.
Địa phương rất xa, trong một góc đổ nát, bàn tay nhuốm máu đỏ tươi từ phía dưới ngăn tủ duỗi ra, ngón tay dùng sức co duỗi, ý đồ bắt lấy thứ gì đó.
Điểm động tác này thật sự là quá nhỏ, nhưng đối với Vân Mạt mà nói, vậy là đủ rồi.
Nàng bỗng chốc rùng mình, ngăn tủ hợp kim nặng nề, toàn bộ đổ trên mặt đất.
Nhưng phía dưới ngăn tủ, lại ẩn ẩn có một tia hơi thở màu xanh lục nhỏ đến không thể phát hiện.
Là sinh cơ! Sinh cơ màu xanh lục.
Vân Mạt hoàn toàn quên mất vết thương ở chân, vọt qua nhanh như đạn pháo, một phát xốc ngăn tủ lên.
Một bóng người huyết nhục mơ hồ bò trên mặt đất.
“A…… Ha hả…… Ha ha ha” nàng rốt cuộc bụm mặt, cười ra tiếng.
Người nọ dù nhiều chật vật, nhưng nàng vẫn có thể nhìn ra được, chính là Hoắc Xuyên!
Nàng luống cuống tay chân kéo người lên, đôi tay lau lung tung trên khuôn mặt máu me nhầy nhụa của hắn.
“Là hắn! Thật là hắn!”
Hoắc Xuyên nương theo lực đạo của nàng, nỗ lực chống đôi tay xuống mặt đất ý đồ đứng lên, chẳng qua không vận nổi lực, cuối cùng chỉ có thể uốn lượn đầu gối, quỳ trên mặt đất.
Vân Mạt cũng lỏng xuống, cũng theo hắn quỳ gối trên mặt đất.
Cảm giác mất mà tìm lại được là gì? Không có ai hiểu hơn nàng!
Vân Mạt ôm chặt Hoắc Xuyên, kích động đến cực vui mà khóc, “Ngươi không chết! Thật tốt quá, ngươi không chết!”
“Buông, buông ra……”
Lúc này, Hoắc Xuyên chật vật đến cực điểm.
Toàn thân đều là máu me nhầy nhụa, không có một chỗ không đau đớn, thân thể thậm chí bị nàng ôm đến gần như sắp tắt thở.
Có lẽ may mắn không chết ở trong nổ mạnh, ngược lại lại chết ở trong cái ôm của Vân Mạt.
Ba lô bị phá, trang phục chống đạn cũng bị phá thành mảnh nhỏ, từng mảnh treo ở trên người, thoạt nhìn thập phần thê thảm.
Cùng với động tác của hắn, trong chiếc ba lô rách nát, mảnh vụn giấy vàng lả tả lả tả rơi xuống đầy đất.
Hắn hơi hơi quằn quại, mảnh hắc diệu thạch nhỏ từ trong cổ rơi ra.
Khối hắc diệu thạch này là Vân Mạt vơ vét từ chỗ của Akbar, làm thành khai vận phù đưa cho mỗi người bọn họ một mảnh.
Mà đống giấy vàng trong ba lô kia, lại là kiệt tác của Lăng Cửu.
Trước khi bọn họ đi, Lăng Cửu bị Vân Mạt huấn luyện vẽ bùa, luyện tập không biết ngày đêm dưới cường độ cao, bị buộc vẽ vài trăm trương, tóc đều muốn trọc.
Hoắc Xuyên bị bắt đi làm nhiệm vụ, thời điểm tránh ở trong góc phun tào bị Lăng Cửu nghe được.
Cùng là người ‘thiên nhai lưu lạc’, hóa ra, rơi vào bên trong viên đạn bọc đường, không chỉ có một mình hắn. Hắn tức khắc sinh ra cỗ cảm giác tri kỷ, đồng bệnh tương liên.
Lăng Cửu cảm động rất nhiều, biết được bọn họ sắp đi làm nhiệm vụ, liền bảo Hoắc Xuyên chờ, sau đó đem toàn bộ số bùa chú trân quý mà chính mình mấy năm nay vơ vét được từ các nền văn minh cổ tới, cùng với số bùa do chính mình vẽ, và thành quả nghiên cứu mới nhất, toàn bộ đều đưa cho hắn.
Lăng Cửu nói, hắn mỗi lần đi chấp hành nhiệm vụ đều mang theo đống này, tổng hội đều mang đến vận khí tốt.
Hoắc Xuyên ôm một chồng giấy vàng trợn mắt há hốc mồm.
Đồ vật áp đáy hòm đều mang ra tặng, Lăng Cửu lúc ấy chỉ có một yêu cầu duy nhất—— làm cho họ Vân kia về trễ một chút!
Nhưng nói thật, bùa chú quá xấu.
Hoắc Xuyên lúc đầu tương đối ghét bỏ, cảm thấy Lăng Cửu rõ ràng là muốn xử lý hàng tồn, lại không nỡ vứt đi, liền coi hắn thành bãi rác mà dùng.
Nhưng ánh mắt Lăng Cửu tràn ngập tha thiết cùng chân thành, hắn liền tùy tay thu vào trong ba lô, vốn định phân chia cho Lưu Dược bọn họ, ai ngờ sự tình nhiều lên liền đã quên, một xấp bùa chú lớn cứ như vậy bị đưa tới hành tinh Ải Xán.
Dưới nổ mạnh như vậy, còn có thể nhặt lại được một cái mệnh, quả thực là kỳ tích!
Kỳ tích này phát sinh, ngoại trừ có khai vận phù của Vân Mạt trợ giúp, cùng với nửa cái đại trận phòng hộ kia, phù triện của Lăng Cửu cũng không thể không kể công.
Tuy rằng tốt xấu lẫn lộn, hàng giả chiếm đa số, nhưng không chịu nổi số lượng khổng lồ! Luôn có một trương thích hợp với hắn……
Vân Mạt quét mắt nhìn đống mảnh vụn, trong đông đảo đống giấy vàng, còn có tàn lưu của một cỗ tinh thần lực cường hãn.
Là cổ trận, hẳn là đồ gia truyền của gia tộc nào đó, bị kích phát ở chỗ này.
Hoắc Xuyên kỳ thật cũng cảm giác được, hắn nhặt về một cái mệnh, hiện tại ngoại trừ muốn Vân Mạt buông tay ra, còn muốn đối xử với Lăng Cửu thật tốt……
Vân Mạt ôm Hoắc Xuyên khóc khóc cười cười, dưới sự mừng như điên, lại có thể quên mất cả thương thế của hắn.
Tay trái ôm dưới nách hắn, tay phải dùng sức đập phía sau lưng hắn, nói năng lộn xộn:
“Ta liền biết! Ngươi không chết được! Người tốt không trường mệnh, ngươi có thể sống ngàn năm……”
Hoắc Xuyên:……Con bà nó, buông ra! Ta hiện tại lập tức sẽ chết.
Mấy người Lưu Dược bò lên tới, thiếu chút nữa muốn chọc mù hai mắt của chính mình.
Hoắc Xuyên và Vân Mạt, hai người quỳ trên mặt đất, đôi tay Vân Mạt ôm gắt gao lấy Hoắc Xuyên.
Mà Hoắc Xuyên lại đáng thương vô cùng mà đem đầu đặt ở trên vai nàng, quần áo nát thành mảnh vụn, tay cũng rũ xuống một cách vô lực, quả thực chính là hình dáng cô vợ nhỏ chịu đủ tàn phá.
Miệng Lâm Phàm Thành há to đến có thể nhét vào một quả trứng gà:
“Mẹ kiếp! Hai người các ngươi giữa thanh thiên bạch nhật!”
“Hoắc Xuyên!” Mạc Mặc hô to một tiếng.
“Buông…… ra!” Hoắc Xuyên nghiến răng, lại nói một câu.
Vân Mạt đã lấy lại tinh thần, xấu hổ đứng lên, sờ sờ mũi, lau máu trên mặt……
Có La Viễn Xung cảm ứng, Liên Nghệ bọn họ mỗi lần đều có thể biết trước, Tinh Minh cuối cùng không thể khởi động Heaven Fire, chip Hắc Ma Nhãn cũng đã bị Vân Mạt huỷ, nhiệm vụ lần này có thể nói là hoàn thành viên mãn.
Chẳng qua, quân đội Ải Xán đuổi theo thân ảnh bọn họ không bỏ, dưới tình huống như vậy, tự nhiên là không thể tham gia Sái Lộ tiết.
Hàng hạm đen nhánh phá vỡ bầu trời sao, ánh sáng màu xanh lam lập loè trên đường hàng không.