Cho nên, lần trưng binh này, tuy rằng hấp tấp, nhưng đối với mọi người mà nói, lại là một cơ hội.
Trong lúc nhất thời nghị luận sôi nổi.
“Uy, hiện tại quân bộ muốn trưng binh sớm, ngươi định như thế nào?”
“Kia còn phải nói sao, đương nhiên là xin vào!”
“Nhưng…… Chúng ta cũng không phải học sinh đặc biệt ưu tú, có thể xin thành công hay không?”
“Không biết, thử xem thôi.”
“Lựa chọn nơi nào thì tốt?”
Bọn học sinh dùng hành động của mình, thuyết minh đáp án của câu hỏi này.
Bản thân trường Rechester vốn có gắn bó chặt chẽ sâu xa với Văn Đằng Huy và Nhiếp Duẫn Ninh.
Cho nên đại đa số học sinh đều tích cực xin vào quân 72 cùng quân 17, mỗi người đều lấy việc có thể đi vào trung tâm căn cứ của hai quân là vinh dự.
Lúc này, liền hiện ra ưu thế nội tình.
Người đặc biệt ưu tú cũng không lo lắng, người có trưởng bối gia tộc ở trong quân bộ cũng không lo lắng, những người dư lại bắt đầu bôn tẩu, mỗi người đều muốn xin vào quân bộ mà chính mình hướng tới.
Trưng binh còn chưa có bắt đầu, đã có một phần tư học sinh nói được nơi sẽ đi.
Hoặc là nói, bọn họ cho rằng sẽ nói được nơi đi……
Lưu Dược nhìn đồng học mỗi ngày tới tới lui lui, cảm thấy có hơi chút nhàm chán, hắn thở dài một hơi: “Đến mức này sao?”
Lâm Phàm Thành nói: “Đương nhiên đến nỗi, đây là khởi điểm nha, có một vạch xuất phát tốt, ngươi có thể không đi tranh thủ sao?”
Mạc Mặc ngồi ở trên thành của bồn hoa, một chân co, một chân duỗi, đi theo nói tiếp: “Vậy sao ngươi bất động?”
Lâm Phàm Thành: “Không thấy Vân tổng cũng chưa động tĩnh gì sao? Ta cảm thấy bọn họ đang bận việc vô ích.”
Lưu Dược nghiêng đầu nhìn hắn, sách một tiếng: “Ngươi còn rất hiểu đi.”
Lưu Phàm Thành:……
Mạc Mặc bỗng nhiên nói một câu: “Chúng ta hẳn là xem như có quân công đi? Lần này, lại tính cả lần đi hành tinh Sana trước đó, có phải nhập ngũ cũng có quân hàm hay không?”
Lưu Dược sờ sờ bụng, quần áo đã rộng ra, hiệu quả rèn luyện không tồi, hắn thực có cảm giác thành tựu.
Hắn cân nhắc nói: “Vân Mạt phỏng chừng có thể làm lên từ vị trí thiếu tá, mấy người chúng ta…… Như thế nào cũng có thể làm trung úy.”
Lâm Phàm Thành có chút giật mình: “A? Kiều trung úy không phải cũng mới chỉ là trung úy sao?”
Hắn chỉ chính là trung uý Kiều Tiểu Thất, đội đặc chủng Liệp Báo.
Lưu Dược giải thích: “Nàng là bắt đầu từ tiểu binh, ngươi nghĩ vì sao nhiều người chen phá đầu muốn vào đại học Rechester như vậy?”
“Sinh viên bình thường như chúng ta khi tốt nghiệp, đều là quân hàm thiếu úy. Đương nhiên, khả năng không có thực chức, nhưng ngay ở vạch xuất phát, cộng với việc chúng ta có quân công, ta suy đoán như thế nào cũng có thể có cấp bậc cao đi.”
“Huống hồ, trung úy Liệp Báo cùng trung uý ở địa phương khác, có thể giống nhau sao?”
Lâm Phàm Thành đối với kết quả này rất vừa lòng, sau khi hắc hắc cười một lúc, đột nhiên hỏi: “Hoắc thiếu đâu?”
Mạc Mặc nói: “Về nhà dưỡng thương rồi.”
Hoắc Xuyên thật là trở về nhà, nhưng đã không nhìn ra ngoại thương gì.
Loại người giống như hắn, ngày thường cắt phải tay cũng kêu khóc nửa ngày. Rất khó tưởng tượng, bị nhiều đau đớn như vậy, lại có thể nghẹn không rên một tiếng, càng không có nói cùng người trong nhà.
Hoắc Triết Hàm nhìn đứa con trai ngày càng thêm thành thục ổn trọng của chính mình, trong lòng không khỏi có chút kiêu ngạo.
Hắn ngồi xuống trên ghế đối diện với Hoắc Xuyên, vẻ mặt phá lệ ôn hoà hỏi: “Gần đây trường học thế nào?”
Hoắc Xuyên đang chơi quang não, cực không tình nguyện mà đáp lại, “Không tồi!”
Hoắc Triết Hàm châm chước một chút, lại nói: “Ta nghe được một tin tức, quân bộ sẽ trưng binh sớm đúng không?”
“Ân”, Hoắc Xuyên tuy rằng không kiên nhẫn, rốt cuộc vẫn đáp lại.
Hoắc Triết Hàm nhẹ nhàng thở ra một hơi, “Ngươi không cần lo lắng, trong nhà đã an bài tốt, ngươi có thể tiếp tục đi học. Chờ sau khi tốt nghiệp, cũng giống như hai anh trai của ngươi……”
Nhìn tính tình con trai dần dần trầm ổn, Hoắc Triết Hàm vô cùng vui mừng. Ban đầu cũng không tính toán để hắn nhập ngũ thật, chỉ muốn trường quân đội bào rớt tính tình kiệt ngạo cùng thiếu gia của hắn.
Hiện tại xem ra, hiệu quả xác thật không tồi.
Sự hấp tấp của con trai tựa hồ rút đi không ít, càng ngày càng có bộ dáng của hắn khi còn trẻ. Ha ha!
Hoắc Xuyên không chờ hắn nói xong, liền ngẩng đầu lên, gằn từng chữ một: “Ai nói con muốn tiếp tục đi học? Con muốn nhập ngũ.”
“Cái gì?!” Hoắc Triết Hàm vừa nghe vậy, cả kinh thiếu chút nữa đánh nghiêng ly cà phê trong tay.
Hắn lấy lại bình tĩnh, đem cái ly trong tay phóng tới trên bàn đối diện, nỗ lực bảo trì bình tĩnh hỏi: “Xuyên Nhi, ngươi thật sự muốn nhập ngũ?”
Hoắc Xuyên có hơi chút không kiên nhẫn, cúi đầu tiếp tục chơi quang não, lạnh lẽo nói với Hoắc Triết Hàm: “Không phải ba lúc trước bảo con đi trường quân đội sao? Con không nhập ngũ còn đi nơi nào?”
Hoắc Triết Hàm vừa nghe vậy, tức khắc bị khí đến ngã ngửa, hắn cầm lấy cái ly trước mặt, uống một ngụm, chỉ vào Hoắc Xuyên hỏi: “Ngươi không phải mở một công ty sao? Định mặc kệ?”
Đứa nhỏ này quả thực không thể dùng vẻ mặt ôn hoà với hắn, nếu không, tuyệt đối sẽ tức chết ngươi!
Hoắc Xuyên mắt trợn trắng, “Ba cảm thấy con mở công ty để làm việc sao?”
Hắn bĩu môi, cúi đầu tiếp tục chơi quang não, “Không phải còn có Tiêu Nam sao! Hơn nữa, ba không phải cũng phái người lại đây hỗ trợ sao?”
“Ngươi ——” Hoắc Triết Hàm bị hắn đổ đến nói không ra lời.
Mẹ Hoắc cũng ở một bên nói xen vào: “Xuyên Nhi, con đã đi làm nhiệm vụ hai lần, cũng chưa nói cùng người trong nhà, con có biết trong nhà lo lắng cho con nhiều như thế nào không? Ta này……”
Nói nói, mẹ Hoắc không nói được nữa. Nghĩ đến chiến trường đáng sợ kia, nàng liền cảm thấy trong lòng một trận đau đớn co rút.
“Xuyên Nhi, có thể không đi được không?” Hiện tại tiền tuyến không yên ổn.
Hoắc Xuyên giật giật mày, rốt cuộc buông quang não xuống, đứng dậy ngồi xuống bên cạnh mẹ Hoắc, thái độ so với trước đó đối với ba tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
“Mẹ, mẹ đừng lo lắng, con vẫn tốt mà. Vân Mạt bọn họ cũng đều muốn nhập ngũ, chúng ta hẳn sẽ ở chung một quân bộ. Hơn nữa, cũng không phải nhập ngũ liền phải đi tiền tuyến!”
Mẹ Hoắc đã bắt đầu dùng khăn tay lau nước mắt.
Hoắc Triết Hàm vội đổ cho nàng một chén nước, để nàng thuận thuận khí.
Hoắc Xuyên ôm bả vai mẹ, vỗ vỗ, “Đừng lo lắng! Không phải còn có anh cả, anh hai sao?”
Hắn vừa thốt ra lời kia, mẹ Hoắc càng khóc lợi hại hơn.
Hoắc Triết Hàm nghe vậy đột nhiên đứng lên, giơ tay véo hắn.
“Anh cả, anh hai? Ta phi! Ngươi nghe một chút xem, ngươi đây là nói cái rắm gì?!”
Nghe đã thấy không may mắn, như là di ngôn trước khi lâm chung.
“Ai! Ba! Ba!”
Hoắc Xuyên bị hắn véo đến chạy vắt giò lên cổ, cuối cùng dứt khoát trực tiếp chạy ra cửa, bỏ trốn mất dạng.
Nhìn bóng dáng Hoắc Xuyên chạy đi xa, Hoắc Triết Hàm thở dài thật sâu.
Mẹ Hoắc đi đến bên cạnh hắn, vẻ mặt lo lắng hỏi: “Làm sao bây giờ? Thật sự để cho Xuyên Nhi nhập ngũ sao?”
Hoắc Triết Hàm thở dài, bất đắc dĩ mà xua xua tay, “Đứa nhỏ đã lớn……”
Đã quá có tư tưởng, tổng không thể vẫn luôn sống dưới cánh chim của cha mẹ, con đường mà cha mẹ an bài, không nhất định là con đường mà hắn thích.
Mẹ Hoắc thở sâu: “Ta có đôi khi, thật sự tình nguyện hắn chưa từng đi đến trường quân đội, vẫn cứ mơ màng hồ đồ, ít nhất hắn sẽ an toàn.”
Ba Hoắc lấy lại bình tĩnh, làm cha mẹ, hắn làm sao không phải nghĩ như vậy.
Hai người an tĩnh nửa ngày, ba Hoắc thở dài một hơi: “Còn may, Vân Mạt là đứa nhỏ đáng tin cậy.”
Mẹ Hoắc gật gật đầu, “đứa nhỏ kia thực đáng thương, nhỏ như vậy trên lưng đã phải đeo bao nhiêu trách nhiệm, so sánh với nàng, Xuyên Nhi thật là…… Xem ra, chúng ta cũng không thể ngăn trở.”
Ba Hoắc rốt cuộc quản lại tay của mình, không có đưa tiền cho trường học, cũng không có can thiệp lựa chọn của Hoắc Xuyên.