Bàn tay Randy phất qua bản đồ:
“Không trực tiếp đi qua trạm hậu cần, trước bắt lấy vùng núi A Đinh phòng thủ bạc nhược của Liên Bang, lực lượng binh tướng tạm thời lưu tại phía đông Hoành Hà.
Khống chế trận doanh phụ cận chúng ta, tiến tới từ hai sườn dùng thế hình kiềm bọc đánh Liên Bang, dập nát bọn họ.”
Sau đó liền có thể có rất nhiều lựa chọn, tiếp tục đẩy mạnh đến trạm hậu cần cách mấy trăm km, hay là ở tại chỗ chờ đợi hai đại quân đoàn Liên Bang phản kích.
Phó thủ gật đầu, tinh chuẩn truyền đạt đi.
Bộ đạo diễn rất nhanh đáp lại: “Đồng ý.”
Randy đứng ở phòng chỉ huy, chung quanh có mười mấy quan quân, bộ dáng tham mưu.
“Chỉ huy, ngài xem chúng ta còn chờ sao?”
Một phó quan tiến lên, bộ đạo diễn yêu cầu bọn họ sửa đổi kế hoạch không kích, nên mới dẫn tới kéo dài đến hiện tại.
Randy lắc lắc đầu, mục tiêu đã định, bắt lấy A Đinh, sau khi bài trừ kế hoạch không kích, lựa chọn đã không còn nhiều lắm.
Vừa muốn đạt tới mục đích luyện binh, lại không thể đánh bọn họ phế hoàn toàn, bởi vì cần khảo sát phản kích của học sinh.
Cho nên, đây là một việc cần động não.
“Buổi tối xuất phát”, Randy nói.
Giống như Vân Mạt đã lo lắng, Randy phải dùng kì binh, dùng hiểm binh.
Sau khi diệt trừ kế hoạch không kích, muốn công chiếm A Đinh yêu cầu hai điều kiện tiên quyết.
Đầu tiên, các loại máy bay của Liên Bang phải bị bão tuyết quấy nhiễu, vô pháp cung cấp chi viện cường lực từ không trung, làm cho bọn họ có đủ thời gian tiến hành xuất kích trong chớp nhoáng.
Tiếp theo, bộ đội trên mặt đất cần phải lấy tốc độ cực nhanh tiến lên, ở trong thời gian ngắn đến được Hoành Hà.
Như vậy, thành công nắm chắc mới khá lớn.
Kế hoạch của Randy thực lớn gan, lấy hạt dẻ trong lò lửa, nhưng cũng đủ xuất kỳ bất ý.
Hắn thập phần rõ ràng, nắm chắc một trận chiến này, cũng có được một lá vương bài chiến thắng —— đánh bất ngờ.
Mà trước mắt, thời tiết xấu liên tục, chính là cơ hội tốt nhất của bọn họ.
“Thông tri đi xuống, xuất phát từ Đông Bắc bộ, xuyên qua rừng rậm A Đinh……”
“Rõ!” Đã có phó thủ tinh thần phấn chấn tiếp lệnh.
Một tham mưu biểu tình có chút hưng phấn, “Đợi lâu như vậy, rốt cuộc có thể tiến công. Không biết chúng ta đột nhiên xuất hiện, đám nhóc con kia sẽ có biểu tình gì?”
Một tham mưu khác đi theo cười: “Cho rằng chúng ta ngoại trừ không kích, liền không có biện pháp khác sao?”
“Khu vực A Đinh là địa điểm đánh bất ngờ không tưởng tượng được nhất, đồi núi trập trùng, rừng cây rậm rạp, không có ai có thể nghĩ rằng, chúng ta sẽ thiết nhập từ nơi này.”
Randy liếc mắt quét bọn họ một cái:
“Không cần thiếu cảnh giác, để 25 vạn đại quân lặng yên không một tiếng động bố trí đúng chỗ, đối với chúng ta tới nói, là một khiêu chiến không nhỏ.”
“Chỉ huy, ngài nói tiếp đi”, phó quan còn đang chờ đợi.
Randy gật đầu: “Bộ binh toàn bộ ngụy trang, trang bị thiết bị tiêu âm cùng máy che chắn, đi qua từ bên trong rừng rậm.”
“Rõ!”
Đôi mắt Randy nhìn chằm chằm bản đồ, tiếp tục hạ đạt mệnh lệnh: “Cơ giáp trọng trang mở đường, tổ đội ba ba, thiết nhập đường núi nhỏ của A Đinh.”
“Rõ!”
“Mọi người sau khi xuyên qua rừng rậm, nhanh chóng chia thành ba đội.”
“Đội một, do cơ giáp cận chiến tốc độ cực nhanh tạo thành, đi về phía trước, bắt lấy yếu đạo Hoành Hà vờn quanh rừng rậm A Đinh.”
“Rõ!”
“Đội hai, từ sau cánh quét dọn lực lượng phản kháng, tăng cường thế công!”
“Đã rõ!”
Randy gật đầu, tiếp tục nói: “Đội ba, trực tiếp công kích!”
“Đã hiểu!”
Âm thanh các chiến sĩ vang vọng phía chân trời, trong bầu trời đầy tuyết quanh quẩn hồi lâu.
Bão tuyết càng lúc càng lớn, không đơn giản là đối với người liên bang tạo thành ảnh hưởng, đồng dạng cũng ảnh hưởng tới các binh lính Hi Trạch Mạn.
Vân Mạt ghé vào phía sau công sự che chắn, gắt gao nhìn chằm chằm đường nhỏ.
Thời gian tích táp trôi qua, tim các thiếu niên cũng đi theo căng chặt lên.
“Cùm cụp……”
Âm thanh dẫm lên lá rụng lơ đãng, hỗn loạn ở trong cuồng phong gào thét, nghe không rõ ràng lắm.
Vân Mạt đặt tay ở trên thiết bị báo động, chỉ cần có bất luận dấu hiệu gì của đối phương, là có thể báo động trước.
Mà tiểu đội này của bọn họ, mục đích là kéo dài thời gian.
Cơ giáp trọng trang ngụy trang cùng màu với tuyết, trang bị ống giảm thanh, điệu thấp hành tẩu ở trên đường núi nhỏ.
Randy nhìn bản đồ không ngừng mở ra, bàn tay bỗng nhiên khựng lại, có loại cảm giác thực không yên ổn nảy lên trong lòng.
“Bảo cơ giáp trọng trang ngừng một chút”, Randy nói.
Phó thủ ghé mắt, một câu một mệnh lệnh hạ phát, sau đó hơi mang nghi hoặc nhìn Randy.
Mấy tham mưu cũng mắt lộ ra chần chờ: “Chỉ huy, như thế nào?”
Randy cau mày, “Nữ sinh tên Vân Mạt kia, ở chỗ này?”
Phó thủ thở phào nhẹ nhõm: “Đúng vậy chỉ huy, kế hoạch không kích trước đó phải sửa lại, là do nàng đã đoán được trước.”
Ánh mắt Randy thâm thúy xuống dưới, ngón tay đánh trên mặt bàn: “Nếu nàng ở……”
Những người khác ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn hắn, bọn họ cũng đã nghe về quyết đấu trước kia của hai người.
Nữ sinh kia xác thật xuất sắc, nhưng cũng không đến mức làm hắn coi trọng như vậy đi?
Lời nói của Randy đã hạ xuống:
“Cơ giáp trọng trang lùi lại, 30 phút sau xuất phát, kéo ra khoảng cách.”
“Bộ binh đứng tại chỗ đợi mệnh, đội pháo chuẩn bị, nếu trọng trang xuất hiện ngoài ý muốn, trước nã một vòng pháo……”
Randy chưa nói hết, mấy tham mưu đã không nhịn được mở miệng.
“Cái này…… Chỉ huy? Trọng trang sao sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn?”
Randy không có giải thích, hắn có loại dự cảm không ổn: “Trước chấp hành đi.”
Thợ săn cùng con mồi đồng thời xuất hiện ở núi A Đinh.
Nhưng dù cho khí hậu ác liệt như thế, bọn họ lại không chút nào sợ hãi, đại tuyết lông ngỗng trên đỉnh đầu, gió lốc mãnh liệt, một đường mưa rền gió dữ mà đi về phía trước, lấy tốc độ tia chớp, nhanh chóng tới địa điểm chỉ định, chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo.