Phù Quan quá tự tin.
Hoặc là nói, bản lĩnh gạt người của Vân Mạt quá cường.
Bọn họ ai cũng không có nghĩ đến, một phần tình báo nho nhỏ, lại được nàng chơi ra đa dạng như vậy.
Mẹ nó, vì từ diễn thành thật, bắc tuyến lại có thể đúng là phối hợp đột kích ra bên ngoài……
Một đám diễn tinh chuyển thế sao?
Nàng chẳng nhẽ không có nghĩ tới, bọn họ sẽ không bắt được phần tình báo kia?
Dù cho bắt được tới, vạn nhất căn bản không ai suy đoán ra được thì sao?
Dù cho đoán được, vạn nhất chậm một đoạn thời gian thì sao?
Sức chiến đấu của binh lính bắc tuyến không lớn, mạnh mẽ đột tiến sẽ chỉ làm cho chính mình đi tặng đầu người.
Nhưng mà, cũng không có nhiều vạn nhất như vậy.
Người điều khiển chiến hạm may mắn ở trước khi vòm trời thu võng chạy thoát ra được, lau mồ hôi lạnh một phen, nhìn cơ đội ít ỏi không còn mấy ở phía sau, lâm vào trong hối hận thật sâu.
Bọn họ còn nghĩ lợi dụng lỗ hổng vòm trời đi hố nàng, kết quả người ta từ lúc bắt đầu đã chờ hố bọn họ.
Vân Mạt đối mặt với đông đảo chỉ huy trong phòng, tiếp tục chơi nắp bình.
“Nguy hiểm thật”, Tống Chung Cừ thở hắt ra một hơi thật dài.
Vân Mạt nghiêng đầu nhìn hắn, vươn ngón trỏ mảnh dài quơ quơ: “Không, là hữu kinh vô hiểm.”
Người của Môn La đã rút trở về. Tuy rằng lần xuất kích này hòa nhau một ván, nhưng cũng vô pháp thay đổi sự thật hắn xem nàng không vừa mắt.
Môn La phun ra một hơi: “Hừ, nói thật dõng dạc.”
Vân Mạt nâng mí mắt lên nhìn hắn một chút, không nói gì, lại quay đầu đi xem sa bàn.
Mã Thủ Thành cũng lau mặt một phen, chơi thật là kích thích, đến bây giờ trái tim hắn vẫn còn nhảy thình thịch.
Hắn hít sâu một hơi, nghĩ đến lời Vân Mạt vừa mới nói, bỗng nhiên cảm thấy cân nhắc ra mùi vị: “Ngươi nói hữu kinh vô hiểm? Là có ý gì?”
Vân Mạt nói: “Ngài muốn hỏi?”
Mã Thủ Thành:……
Lưu Dược đương trường bóp giọng ho khan một tiếng, làm mặt quỷ ý bảo đây là tổng chỉ huy, ngươi còn ngắm vào người ta sao?
Mã Thủ Thành nghiêng đầu hỏi Lưu Dược: “Mí mắt ngươi bị rút gân sao?”
Lưu Dược:……
Ánh mắt Mã Thủ Thành sáng quắc nhìn chằm chằm Vân Mạt: “Nói đi?”
Vân Mạt sờ mũi: “Ngài đã nghe nói về kỳ môn chưa?”
Các chỉ huy trong phòng này, đều là người tự tin, người tự tin đều có ngạo khí. Muốn làm một đám người như vậy nghe lời, không cho chút kích thích là không được.
Mã Thủ Thành hỏi: “Kỳ môn là cái gì?”
Vân Mạt nói: “Kỳ môn độn giáp diễn biến từ Chu Dịch, là một môn ngành học.”
“Chúng ta đem Thiên cung lấy chữ tỉnh(井) phân chia Càn, Khảm, Cấn, Chấn, …… thành chín phần chia đều nhau, gọi là cửu cung.”
Lưu Dược lặng lẽ giơ tay phải lên, chống trán, hắn có loại cảm giác làm sự tình trở nên phức tạp.
Âm thanh Vân Mạt truyền đến: “Lấy tình cảnh hôm nay làm ví dụ, đem tinh lịch đổi thành nông lịch can chi, hôm nay là năm Ất hợi, tháng tị mão, ngày tân mão, giờ tân Mẹo……”
Có mấy chỉ huy tò mò thăm dò lại đây.
“Từ cửu cung cục xem. Thần thổ cung hiện môn phản ngâm, cho thấy có hành động phản hồi. Nói cách khác, nhằm vào tin tức chiến của chúng ta, đối phương có phản kích, khả năng lớn nhất là cấy virus vào.”
“Canh thêm tân, Thái Bạch gặp lại, hai bên sẽ giao phong lần thứ hai. Nói cách khác, tình báo mà chúng ta đã đưa, bọn họ sẽ tiến hành suy đoán cùng phá giải ra được.”
“Nhưng mà, chúng ta lưu cửa tử cho bọn họ ở phía đông nam……”
Hai mắt của Vương Phi Thái đã bắt đầu quay lòng vòng, hắn không nhịn được ấn đầu vai của Tống Chung Cừ, “Nàng là từ tinh cầu nào tới vậy?”
Tống Chung Cừ:…… Ta mẹ nó cũng không hiểu được a.
Mã Thủ Thành cũng nghe như lọt vào trong sương mù, đang muốn ngăn nàng lại, Vân Mạt rốt cuộc đưa ra kết luận:
“Rừng Đông Nam mở cửa, thuyết minh sẽ khai chiến…… Đây là thế cục 'thánh ca phản cửa', đối với bên quay lại, cũng chính là chúng ta, sẽ có lợi.”
“Cho nên……”
Nàng mở hai tay ra: “Hữu kinh vô hiểm!”
Câu này nàng nói quá chắc chắn, nhưng cũng quá khó có thể tiếp nhận.
Mã Thủ Thành ngẩng đầu, nhìn cờ xí Liên Bang treo cao ở trên đài chỉ huy, âm thầm đấm vào ngực, ý đồ kiên định tín ngưỡng của chính mình.
Hắn gian nan nuốt nước miếng: “Ngươi chỉ bằng cái này? Liền dám……” Lừa bọn họ làm một quyết định trọng đại như vậy?
Vân Mạt đứng lên, ngữ điệu leng keng hữu lực: “Sự thật chứng minh, chúng ta đã đúng!”
Tống Chung Cừ thật sự không nhịn nổi, chọc chọc Vương Phi Thái: “Ta sao cứ cảm thấy cảnh tượng này có chút quen mắt?”
Vương Phi Thái:…… Nàng ban đầu khi tính kế đoàn của các ngươi, cũng là cái biểu tình này.
Tống Chung Cừ tiến đến bên cạnh Vân Mạt, nhỏ giọng hỏi nàng: “Ngươi gian trá như vậy, thật sự tốt sao?”
Vân Mạt lập tức chính sắc: “Thỉnh không cần dùng cái từ “Gian trá” này tới hình dung đồng đội của ngươi. Nếu ngươi thật sự không nghĩ ra được từ gì để hình dung, ngươi có thể khen ta giỏi bày mưu lập kế, anh minh thần võ, tính toán không bỏ sót……”
Tống Chung Cừ:…… Mặt mũi đâu?
Không chờ bọn họ tiến hành giao lưu hữu hảo sâu thêm.
“Đinh……”
Từ lúc đối phương đổ bộ tới nay, lần đầu nghe được âm thanh nhắc nhở của hệ thống.
Trên màn hình ánh sáng phía trước, tên của Lưu Dược như một ngôi sao lóng lánh, từ vị trí bên dưới thẳng tắp bay lên, vững vàng chiếm cứ vị trí thứ nhất, bên cạnh tên đi theo một chuỗi con số, biểu hiện tích phân của hắn.
Người có tích phân xếp thứ hai, là một lão binh không quen biết, điểm còn không bằng số lẻ của hắn.
Vân Mạt đếm đếm, sáu số!
Đây hẳn là thống kê dựa trên số lượng các loại máy bay cùng với hơn một ngàn bộ đội phòng không bị hắn đánh hạ một cách loạn xạ đi.
“Ha hả!”
Mã Thủ Thành tức khắc cười: “Xem ra, sứ mệnh của ta đã hoàn thành!”
“Cái…… Có ý gì?” Lưu Dược hỏi.
Bàn tay rắn chắc của Mã Thủ Thành vỗ bờ vai của hắn: “Chúc mừng ngươi, sắp tiếp nhận ta, trở thành tổng chỉ huy của quân coi giữ A Đinh.”
Cùng với những lời này của hắn, tên của Lưu Dược bị thắp sáng, đồng thời kích phát hệ thống quyền hạn.
Miệng của hắn từ từ mở ra, lớn đến tựa hồ có thể nhét được một quả trứng gà.
“Làm thật?”
Mã Thủ Thành cười: “Rất lợi hại, ta hẳn là người thứ nhất giao quyền tổng chỉ huy.”
Hắn cũng không dong dài, chuyển giao quyền hạn trong tay, bao gồm cả bản đồ cùng phân bố binh lực bên ta.
Trước khi rời khỏi hệ thống, Mã Thủ Thành quay đầu nhìn về phía Vân Mạt, vui mừng nói: “Người trẻ tuổi, cố lên!”
Vân Mạt hướng hắn làm một cái quân lễ: “Hẹn gặp lại.”
Hệ thống xuất hiện âm thanh nhắc nhở: Chúc mừng Lưu Dược tấn chức thành tổng chỉ huy tân nhiệm.
Lưu Dược cả người hơi kém ngốc.
Hắn không thích đoạt quyền nha, đây là cái thao tác kỳ quái gì?
Kỳ thật, dựa theo kế hoạch diễn tập ban đầu, tiểu binh là phải tăng lên từng bước một, dần dần khống chế toàn cục.
Thao tác đột nhiên thay đổi cấp chỉ huy như này, trên cơ bản thuộc về bug, bởi vì chưa từng có người nghĩ đến, sẽ có tiểu binh lấy năng lực của bản thân, ở giai đoạn vừa mới khai cục, có thể bắt được mười mấy vạn tích phân.
Cái thao tác này, đối với tiểu binh Lưu Dược mà nói, cũng không phải sự tình đáng giá cao hứng.
Tương phản, trách nhiệm quá lớn, tin tức quá nhiều, hắn có chút không khiêng được.
“Vân tổng?” Lưu Dược quay đầu nhìn Vân Mạt.
Vân Mạt đã đang sờ cằm cười: “Nha…… Không tồi!”
Nếu nói, Hồ biên đạo có thể ở trong giới giải trí xưng là lão nhị, trên cơ bản liền không ai dám xưng lão đại.
Hắn đối với tính giải trí của tiết mục, đối với tâm lý của người xem nắm thật sự là rất chắc, tự nhiên không có buông tha hình ảnh Lưu Dược.
Khi biểu tình nứt toạc của hắn xuất hiện ở trên Tinh Võng, đưa tới một trận cười ầm.
【 ha ha ha! Biểu tình của anh béo thật khôi hài! 】
【 cái gì?! Lưu béo - Thần Xui Xẻo - của ta, lại có thể dựa vào tự sướng thượng vị?! 】
【 Vân tổng của ta lại có thể may áo cưới cho người khác?! 】
Người xem trên Tinh Võng cười đến ngửa tới ngửa lui.
【 cảm giác chua xót khi nằm thắng, ta cũng muốn nếm thử……】
【 cho nên nói, vất vả huấn luyện lâu như vậy, còn không bằng tùy tay đánh tự sướng? 】
【 lầu trên lời này của ngươi có chút nguy hiểm, ta đã nhìn thấy cảnh sát Tinh Võng dẫn theo đại khảm đao dài 8 mét chạy như bay đến……】
Âm thanh nhắc nhở của hệ thống truyền xuống toàn quân, đám người Hoắc Xuyên đang chạy như điên trên nền tuyết, thiếu chút nữa cứng chân tại chỗ.
Năm người tìm một chỗ ẩn nấp nơi chân núi dừng lại, Mạc Mặc dẫm chân lên cục đá.
“Con mẹ nó, lại có thể đoạt vị trí của Vân tổng chúng ta!”
“Vân tổng của chúng ta kêu hắn đi, hóa ra là để thành toàn cho hắn sao?”