Ánh mắt Vân Mạt lược qua từng gương mặt kiên nghị.
Môn La ngẩng đầu, trong nháy mắt khi đối diện với nàng, tầm mắt tránh né một chút, mất tự nhiên mà nhìn về một bên.
Những người khác nhưng thật ra đều hữu hảo gật gật đầu.
Biểu tình Vân Mạt đột nhiên nghiêm túc lên, đôi mắt híp lại, cánh tay phải vươn ra, hai ngón tay khép lại, chỉ thẳng về phía thành Sufeu.
Những người khác nâng đầu……
Nữ sinh trước mặt kia, đôi môi nhỏ lúc đóng lúc mở, lời nói ra khí thế bức nhân, giàu tính kích động.
Lưu Dược đã sớm mở công tần cho nàng, lời tuyên truyền giảng giải của nàng, chẳng những quanh quẩn trong gian phòng này, còn quanh quẩn ở trong tai mỗi binh lính.
Cho dù là quan chỉ huy tóc có chút xám trắng, cũng che lại ngực, cảm giác được một tia kích động.
“Năm vạn người, yếu sao?”
“26 vạn người, mạnh sao?”
“26 vạn người, đã từng kiêu căng đứng ở đối diện chúng ta, chờ cười nhạo chúng ta.”
“Nhưng hiện tại thì sao? Có lẽ bọn họ còn muốn cười, có lẽ bọn họ còn khinh thường chúng ta, hơn nữa chờ lập tức tới thu hoạch cái gọi là tàn binh chúng ta.”
“Nhưng thực đáng tiếc, chúng ta đã đánh cho bọn họ một bạt tai, chúng ta còn tiếp tục đánh cho bọn họ thêm nhiều cái tát hơn nữa.”
“Đây là một lần diễn tập, nhưng lại không phải một lần diễn tập.”
“Sinh mệnh quá trọng yếu, nhưng có một loại so với sinh mệnh còn quan trọng hơn, đó chính là tôn nghiêm, tín niệm, vinh dự!”
Lời của Vân Mạt mang theo thiết huyết, khí thế, cùng với bông tuyết, cùng với tiếng gió vù vù, vô cớ thu hút nhân tâm.
Cảm giác kích động, hưng phấn, muốn chém giết tràn ngập trong các giác quan của các chiến sĩ, vô số người ấn xuống xúc động muốn ngao ngao la hoảng lên.
Mã Thủ Thành ngồi ở phía trước quang não, trong ánh mắt biểu lộ thưởng thức.
Lúc này, nữ sinh này, vừa khí phách mà lại vừa cường hãn.
“Ta không đến hai mươi tuổi, ta còn có rất nhiều sự tình muốn làm mà chưa làm được.”
“Tất cả mọi người chúng ta đều có vướng bận sâu nhất. Nhưng hiện tại, chúng ta muốn đi làm một chuyện trước, đó chính là, làm toàn thế giới nhớ kỹ chúng ta!”
“Đem cờ xí của quân coi giữ A Đinh chúng ta, cắm đầy toàn cầu!”
“Ta không thể bảo đảm mỗi người đều có thể tồn tại. Nhưng, điều ta có thể làm được chính là, làm Liên Bang nhớ kỹ tên của các ngươi!”
“Có làm hay không?!”
“Làm!”
“Làm!”
“Làm……”
Vô số hồi âm, vang vọng trên phiến không trung này.
Tất cả mọi người đỏ ngầu đôi mắt, chuẩn bị ở dưới sự dẫn dắt của một vị chỉ huy cường thế mà lại tình cảm mãnh liệt như vậy, chuyển bại thành thắng, đi thực hiện hành trình mới.
Ánh mắt Môn La lập loè, mắt lạnh nhìn nhóm chỉ huy chung quanh, tinh thần khí đều thay đổi……
Đã xem thường nàng! Người này quá giỏi khống chế nhân tâm.
Vân Mạt nói: “Rất tốt! Mọi người làm tốt chuẩn bị rút lui, chúng ta sắp đổi vai trò, rời khỏi A Đinh, là bước phản kích đầu tiên của chúng ta……”
“Rõ!”
Lại là đáp lại chứa đầy khí thế.
Chuyện lui lại, thường sẽ ảnh hưởng sĩ khí.
Nhưng mà, dưới dăm ba câu của Vân Mạt, mọi người lại nhiệt tình mười phần.
Các chỉ huy hai mặt nhìn nhau, mấy người quen biết trao đổi ánh mắt.
Khí phách trên người thanh niên này, thật là cực kỳ hiếm thấy.
Vân Mạt tắt công tần đi, quay đầu nhìn về phía mọi người trong phòng.
Lưu Dược dọn ghế cho nàng: “Vân tổng, vất vả, ngồi đi……”
Tống Chung Cừ vẻ mặt phức tạp nhìn vị Lưu tổng chỉ huy này, quả thực quá rớt hình tượng!
Tin tức của binh lính trinh sát đã truyền đến, đối phương ngo ngoe rục rịch, thời gian của bọn họ không nhiều lắm, cần phải nắm chặt bố cục.
Một vị quan chỉ huy đầu bạc nhéo lỗ tai, không rảnh lo hàn huyên, cũng không rảnh lo đi nghi ngờ tư lịch của vị tổng chỉ huy này có quá mức nông cạn hay không, mà là hướng về phía Vân Mạt, người khởi xướng chiến lược nói thẳng:
“Vân tham mưu, chúng ta một khi rời đi A Đinh, liền phải vứt bỏ rất nhiều trang bị cùng hệ thống phòng hộ che chắn của căn cứ, vô cùng có khả năng lâm vào truy kích cùng bao vây của đối phương, ngươi tính toán làm như thế nào?”
Vân Mạt gật đầu: “Tần chỉ huy băn khoăn rất đúng, chúng ta chỉ có một biện pháp, đó chính là xuất kỳ bất ý.”
Quan chỉ huy đầu bạc nhíu mày: “Có thể nói cụ thể không?”
Vân Mạt nói: “Đối phương khẳng định đã nghiên cứu về đặc điểm của Đường tổng chỉ huy, cũng chính là vì nguyên nhân như thế, cho nên, bọn họ đối với hành động chúng ta sắp áp dụng, trên cơ bản sẽ không hề đoán trước được và không có chuẩn bị gì. Đây là cơ hội của chúng ta.”
“Mà có thể hóa bị động thành chủ động hay không, cần phải giải quyết ba vấn đề.”
Nhóm quan chỉ huy vừa an bài khoảng cách từng người trong đội ngũ, vừa dựng tai lắng nghe.
Lưu Dược dẫn đầu mở miệng hỏi: “Ba vấn đề gì?”
Vân Mạt vươn ngón trỏ, “Thứ nhất, làm sao để tránh đi theo dõi của đối phương?”
Nàng lại duỗi thêm ngón giữa ra, “Thứ hai, làm sao có thể hình thành đột phá?”
Khi nàng dựng thẳng ngón tay thứ ba lên, vấn đề thứ ba của nàng cũng vứt ra tới, “Làm sao lợi dụng hình thành đột phá……”
Thả con tép, bắt con tôm, có đôi khi chỉ sợ không có ý tưởng.
Ba vấn đề này vừa ra khỏi miệng, đám chỉ huy lập tức cảm thấy như đã tìm được phương hướng.
“Máy che chắn của chúng ta còn không ít……” Sư đoàn trưởng một vuốt cằm đề nghị.
Sư đoàn trưởng hai không phải thực tán đồng, “Không được! Tác dụng của máy che chắn hữu hạn, nếu không có vòm trời, chúng ta liền không chịu nổi giám sát không trung.”
“Kia…… Mạnh mẽ phá vây như thế nào? Đánh bọn họ một cái trở tay không kịp?” Sư đoàn trưởng ba nói.
Sư đoàn trưởng một cùng sư đoàn trưởng hai cùng phản đối: “Với một ít binh lực này của chúng ta, ngươi là sợ chết quá chậm sao?”
Sư đoàn trưởng bốn trầm ngâm không nói chuyện.
Môn La niết cằm không nói lời nào, biểu tình có chút kiêu căng, nhưng lại mang theo ý muốn nói lại thôi.
Vân Mạt không dấu vết đá Lưu Dược một cái, mi trái nhướn về bên kia.
Lưu Dược ngộ đạo: “Môn La thượng tá, ngài có kiến nghị gì sao?”
Ánh mắt Môn La liếc Vân Mạt, khẽ nhếch cằm nói: “Nếu tránh không khỏi theo dõi, vậy dứt khoát không tránh đi.”
“Nói như thế nào?” Có người hỏi.
Vân Mạt cười ha hả: “Ta tán đồng kế hoạch của Môn La thượng tá, đây cũng là cách mà ta muốn đề nghị.”
Môn La cau mày, giống hắn? A……
Kinh nghiệm mà chính mình ở trong vô số thực chiến sờ soạng ra tới, nàng từ chỗ nào nghĩ ra được?
Vừa có chút đổi mới đối với nàng, quả nhiên vẫn là đáng ghét như vậy.
Môn La không vui nhìn Vân Mạt, chờ nàng nói ra nguyên cớ.
Vân Mạt ngước mắt: “Binh pháp chú ý, giả là thật, thật là giả. Bọn họ không phải có máy theo dõi sao? Không bằng chúng ta tương kế tựu kế, thoải mái hào phóng làm cho bọn họ xem.”
Có thể ngồi trên vị trí chỉ huy này, đều là người thông minh, gần như một điểm liền thấu.
“Ý của ngươi là, lẫn lộn nghe nhìn của bọn họ?”
Vân Mạt gật đầu: “Không chỉ lẫn lộn nghe nhìn của bọn họ, còn muốn đem các loại máy bay còn thừa lại của bọn họ, điều ra khỏi phương hướng thành Sufeu, làm cho bọn họ không có biện pháp ngăn cản chúng ta đột kích thành Sufeu.”
“Đánh nghi binh!” Phương Hồng Thần cười, từ khóe miệng bài trừ ra hai chữ này.
“Không sai!”
Bàn tay to của sư đoàn trưởng bốn hướng trên bàn đập một cái: “Hạ lệnh đi.”
Vân Mạt nói: “Chúng ta đột phá từ nam tuyến, từ bắc tuyến cùng tây tuyến tiến hành đánh nghi binh!”
“Thượng tá Môn La, bắc tuyến giao cho các ngươi!”
Môn La phun ra hơi thở thô nặng, hung hăng mị đôi mắt: “Ngươi yên tâm ta?”
Vân Mạt nói: “Tổ chim bị phá, trứng chim có an toàn không? Huống chi, ta tin tưởng Môn La thượng tá là một quân nhân ưu tú.”
"Sư đoàn 1 cùng sư đoàn 3, cho các ngươi một nửa xe tăng và pháo của căn cứ, đột tiến hướng bắc, chủ động khởi xướng đánh nghi binh với cánh trái sư đoàn 10 của bọn họ.”
Môn La không nói thêm gì, quay đầu đi xuống bố trí.
Vân Mạt dặn dò: “Không cần ham chiến, đánh không lại liền rút lui, nhưng phải diễn lên, giữ được đầu người, đồng thời, làm cho bọn họ nhìn thấy các ngươi quyết tâm cùng căn cứ tồn vong!”
Môn La đã chạy tới cạnh cửa thiếu chút nữa lảo đảo, hắn ghét nhất là ra bài không theo quy củ, đương nhiên cũng ghét nhất diễn kịch, nữ sinh này thật là đáng ghét.