Nhiếp Câu Sanh bước đi trước, trên mặt đều là tính kế.
Học sinh ưu tú, có quá nhiều người muốn tranh đoạt, mấy tên này tuy rằng đã có ý đồ, nhưng vẫn nên để gạo nấu thành cơm đáng tin cậy hơn.
Ít nhất, trước làm cho các nơi đang động tâm tư đào người, tìm không thấy người……
Vào ban đêm, đoàn người mênh mông cuồn cuộn đi ăn chúc mừng.
Tư tưởng của mọi người đều không đủ thuần khiết.
Nhiếp Câu Sanh đánh ngụy trang là hoan nghênh thành viên mới, nhân tiện thỏa mãn thú vui gian ác của chính mình.
Đám người Vân Mạt lại muốn nhìn xem, bí ẩn của Liên giáo quan trong truyền thuyết.
Mấy chục người bọn họ chiếm cứ một phòng riêng của nhà hàng Phỉ Tư, không khí thực náo nhiệt.
Đám người Lâm Dịch Triết chiếm cứ một góc, tuy rằng đã từng ở hành tinh Ải Xán cùng nhau cầm súng, nhưng cùng những người khác cũng không phải rất quen thuộc.
Mọi người tự nhiên là đi tìm người có thể làm chính mình sinh ra cảm giác nhẹ nhàng để ngồi cùng.
Chỉ có Kiều Tiểu Thất cách Vân Mạt gần hơn một chút.
Lưu Dược thu xếp gọi món ăn và rượu, Hoắc Xuyên đã kéo hắn ngồi xuống, mấy nam sinh nháy mắt nhìn nhau, đánh cái thủ thế.
Lòng bàn tay Vân Mạt mở ra, bên trên là mấy viên thuốc……
“Ngươi chuẩn bị từ bao giờ vậy?”
Hoắc Xuyên nhạy bén nhìn quanh, nhanh chóng cầm lên một viên uống xuống.
Vân Mạt nhìn về phía cửa, Nhiếp Câu Sanh hướng nàng chớp mắt vài cái, làm biểu tình chúc bọn họ may mắn.
Lưu Dược dịch dịch đến bên cạnh Vân Mạt, nhỏ giọng hỏi: “Cẩu Tử đưa?”
Vân Mạt gật đầu: “Ngẩng! Thuốc tỉnh rượu!”
Lâm Phàm Thành không dám tin tưởng: “Hai người bọn họ có thù bao lớn nha?”
Hoắc Xuyên chẹp miệng: “Chưa từng nghe qua câu ‘thương nhau lắm cắn nhau đau’ sao?”
“Y……” Mạc Mặc rùng mình một cái, không nhịn được dùng tay xoa xoa cánh tay.
Chỉ có Vân Mạt cười đến ý vị thâm trường.
Người là sinh vật có tính quần thể, thích náo nhiệt là bẩm sinh.
Quân doanh là địa phương nào?
Khi các anh em vào sinh ra tử ở bên nhau, phương thức giao lưu tốt nhất là gì?
Cái khác không dám nói, uống rượu và đánh bài, hẳn là có thể đứng ở trong năm vị trí đầu.
Lúc này, là thời điểm tốt nhất để tiếp cận Liên Nghệ, cũng là lúc hắn giống một tục nhân nhất.
Nhiếp Câu Sanh nói, muốn nhìn thấy gương mặt thật của Liên Nghệ, phải làm cho hắn uống nhiều rượu.
Mọi người âm thầm chọc chọc xoa xoa tay, bỗng nhiên có loại cảm giác hưng phấn.
Nhiếp Câu Sanh còn nói, nhưng cho tới nay, hắn mới chỉ thấy Liên Nghệ uống say đúng một lần.
Hắn là người trời sinh có tửu lượng tốt!
Vì cột củ cà rốt lên cây gậy cho bọn học sinh, hắn lại tung ra thêm một miếng mồi mới.
“Mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì, phàm là ai có thể thanh tỉnh đến một khắc cuối cùng. Ta làm chủ, làm một kiện vũ khí định chế cho cơ giáp của hắn.”
“Oa!”
Cứ như vậy, Liên giáo quan vô tội, bị một đám mờ mắt vì vũ khí định chế theo dõi.
Hắn ngồi ở vị trí chính giữa, bên phải là Nhiếp Câu Sanh, bên trái là Vệ Nguy cùng Trương Giáo quan bọn họ, người có nhận thức và người không quen biết đều tới.
Bên cạnh, có người bắt đầu ăn uống linh đình, kính rượu cho nhau.
Cái ly trước mặt Liên Nghệ, chính là nước trà, không phải rượu.
Người hiểu biết tình huống tự nhiên cũng không có ý kiến, người đã từng có ý kiến đều bị ngược thảm quá, không dám tự đi tìm chết.
“Uy”, Nhiếp Câu Sanh đi lại đây, hướng về phía bàn Vân Mạt chu chu môi: “Nhóm các anh bạn nhỏ này có chút câu nệ nha!”
Liên Nghệ ngước mắt, uống một ngụm trà: “Thực bình thường, người mới tới dù sao cũng phải thích ứng mấy ngày, ngươi năm đó cũng không tốt hơn chút nào đi.”
Nhiếp Câu Sanh:…… Ngươi cũng là nhờ có gương mặt than kia gạt người mà thôi, ta sẽ lục ra thời điểm ngươi khẩn trương nói năng vớ vẩn.
Tuy nghĩ vậy, ánh mắt hắn vẫn quét về phía bên kia một chút.
Vân Mạt đang theo đám Lưu Dược uống uống, nhưng huấn luyện thời gian dài như vậy, tính cảnh giác của nàng gần như đã dung nhập vào trong xương tủy, khi tầm mắt Nhiếp Câu Sanh đảo qua đây, nàng liền đi theo ngẩng đầu lên.
Ánh mắt hai người giao nhau ở giữa không trung, Vân Mạt nhếch khoé miệng, thuận tay liền cầm cái ly lên.
Lưu Dược đang cảm thấy xui xẻo vì không có cơ hội, cũng đi theo xách bình rượu lên.
Lúc này, ở bàn bên cạnh, Lâm Dịch Triết đang đua rượu, khiếp sợ quay lại.
Bọn họ muốn làm gì?
Hắn có tâm nhắc nhở một chút, đừng tự đi tìm ngược.
Nhưng mà rất nhanh liền thu được âm thanh ho khan của Nhiếp Câu Sanh, tức khắc cúi đầu, tiếp tục coi như không thấy được gì.