Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh ( Dịch Full )

Chương 510 - Chương 510. Cự Hồn Huyết Trận 1

Chương 510. Cự hồn huyết trận 1 Chương 510. Cự hồn huyết trận 1

Mấy viên cảnh sát có tố chất huấn luyện tiến lên, nâng người đàn ông đến một bên.

“Trước đừng nhúc nhích hắn!” Vân Mạt quát khẽ.

Nhưng đã chậm, theo nam nhân kia bị dời ra khỏi tảng đá, Vân Mạt chỉ cảm thấy đôi mắt hoa một chút, cảnh vật trước mặt bỗng chốc biến đổi.

Nháy mắt máu đỏ đầy trời.

Trong mắt nàng xuất hiện biển hoa thành phiến, thành phiến.

Bắt đầu từ cục đá, từng đoàn sương đen nở rộ.

Đầu tiên là điểm nhỏ màu đen dâng lên, cách hòn đá chỉ có một thước, giữa không trung tạc nứt thành màu đỏ tươi.

Tiếp theo liền mờ mịt ra điểm lớn hơn nữa, khi rời khỏi hòn đá một khoảng cách xa hơn, cánh hoa máu đỏ, giống như pháo hoa nở rộ thành nhiều đóa, mỗi một đóa tựa hồ đều mang theo một loại mỹ lệ đến cực hạn, yêu mị cùng dụ hoặc.

Vân Mạt kéo người lui lại: “Nơi này không đúng, đi mau.”

“Làm sao vậy?”

Hoắc Xuyên thấy sắc mặt nàng ngưng trọng, nhìn bàn tay nắm chặt cánh tay bên trái của hắn, nhịn xuống khác thường trong lòng, nghiêng đầu hỏi.

Nhóm cảnh sát cũng không nhịn được nhìn lại đây.

Trong mắt Vân Mạt, đóa hoa mất đi máu tươi tẩm bổ, giống như có ý thức, lan tràn về phía bọn họ, lại ở nửa đường kiệt lực khô héo.

Nhưng cùng với đó, lại lấy cục đá làm khởi điểm, càng thêm phun trào hắc khí nồng đậm, giống như hạt giống, cắm rễ nảy mầm tản ra……

Tiếp theo là thành phiến, thành phiến biển hoa.

Đây là……

Trong lòng Vân Mạt chợt nhảy dựng, một cái tên quen thuộc nhảy lên trong lòng —— mạn châu sa hoa!

Tuẫn Lạn, loài hoa trong truyền thuyết, chỉ có ở đối diện bờ Vong Xuyên, đỏ tươi như máu.

Lúc này xuất hiện ở đây, phát ra hắc ám, toàn bộ hành trình dùng máu người để tưới, thứ này, đã sớm không thể xưng là hoa đi?

Vân Mạt nhắm mắt lại mở ra, lại nhìn vị trí ban đầu, hòn đá đã bị tầng tầng lớp lớp tà hoa trải rộng, tràn ngập sát khí, sắc mặt nàng cũng đi theo thay đổi.

Cự hồn huyết trận!

Đây không phải một trận pháp độc lập, mà là phối hợp với trận pháp khác, “Ngoại trận”.

Mượn địa thế cùng tài liệu thi pháp, thi với ngoại giới.

Mục đích của cự hồn huyết trận là mượn nguyên lý âm dương hút nhau, giúp tụ một đại trận khác……

Mạc Mặc không nhìn được khí, nhưng hắn đã cảm giác được sự âm lãnh, không nhịn được nhích lại gần bên cạnh Vân Mạt.

“Uy, Vân tổng, sao lại thế này?”

“Mẹ kiếp, Đái Thu Lâm!”

Lâm Phàm Thành rống lên một tiếng, lập tức đem sự chú ý của mọi người kéo qua.

Mọi người sau đó mới phát hiện, trên cổ tay Đái Thu Lâm cũng có cùng loại miệng vết thương, máu của hắn trên cánh tay rũ trước ngực cảnh sát Hoàng, từng giọt chảy xuống dưới, xẹt qua đầu ngón tay dừng ở trên mặt đất.

Tí tách —— tí tách ——

Thấm vào trong lòng đất, lại nhanh chóng bị hấp thu.

Từ vị trí của hắn đến tảng đá kia, mặt đất xuất hiện đường cong hơi tối.

Hơi thở của tảng đá kia cũng càng thêm quỷ dị……

Vân Mạt nhanh chóng kẹp một tờ giấy vàng, cánh tay phải vung lên, cường thế cắt đứt liên hệ huyết tuyến.

Đái Thu Lâm kêu lên một tiếng, trong hôn mê cũng cảm giác được đau đớn.

“Đi!”

Nơi này hiển nhiên không phải địa phương tốt để cứu trị, hơn nữa thời cơ không đúng, cự hồn huyết trận đã mở ra……

Vân Mạt đã chậm một bước, nhìn như tùy ý trên mặt đất ném giấy vàng.

Cảnh sát Hoàng quay lại, nhăn chặt mày: “Ngươi muốn làm gì? Đi thôi?”

Vân Mạt không có giải thích, huyền học vốn dĩ không khoa học, nàng cũng không nghĩ bởi vì quá đặc thù mà bị theo dõi.

Nàng đi theo phía sau mọi người, nhìn như tản bộ ở sân vắng, nhưng trên thực tế mỗi một bước chân đều dẫm lên chỗ có hắc khí nồng đậm, chỉ quyết véo động, mạnh mẽ tinh lọc âm khí nơi đây.

Hoắc Xuyên và Lâm Phàm Thành liếc nhau, đều đã hiểu ý tứ của nàng, hai người một trái một phải, chặn ánh mắt của đám người cảnh sát Hoàng, bọn họ chỉ cho rằng bước chân của đám học sinh chậm.

Ven đường nhìn thấy một ít thực vật, tuy rằng lá cây xanh biếc, nhưng lại đều héo đầu, phảng phất giống như giây tiếp theo liền sẽ khô héo mà chết.

Bước đi được năm sáu phút, rốt cuộc đã đi ra bên ngoài đất rừng.

Cảnh sát Hoàng đã sớm liên hệ với nhân viên y tế, trước tiên thả nam nhân xuống.

Nhưng mà, trong nháy mắt khi rời đi khỏi đất rừng, nam nhân kia đột nhiên tỉnh dậy.

Hai mắt hắn đột nhiên mở to ra, âm trắc trắc mà liếc mắt nhìn mọi người một cái, giãy giụa ngã xuống đất, hai đầu gối ngồi xếp bằng, không nhanh không chậm móc ra một con dao nhọn từ trên người, hung hăng đâm xuống……

Thoáng chốc, máu tươi văng khắp nơi!

“Mẹ kiếp!”

Không riêng gì mấy người cảnh sát Hoàng, tất cả mọi người thấy một màn như vậy, gần như đều sợ hãi kêu ra tiếng!

“Hắn đây là muốn làm gì?” Cuồng tự ngược sao?

Con kiến còn sống tạm bợ, huống chi là người?

Nhưng toàn bộ việc làm của người này, đã hoàn toàn phá vỡ nhận tri trong dĩ vãng của bọn họ, tựa như sợ chính mình chết không đủ nhanh!

Vân Mạt nhíu mày nhìn chằm chằm nam nhân kia.

Nàng có thể rõ ràng nhìn thấy, có cái gì đó đang xâm lấn chân của hắn từng chút một.

Mạn châu sa hoa!

Nhụy hoa thon dài màu đen, giống như cánh tay, xâm nhập từng chút, chỉ có ở địa phương dính máu dừng lại một lát, hấp thụ vào……

Khi mọi người ở đây đang chú ý nam nhân trung niên kia, trong đám người, nữ cảnh sát nâng cánh tay lên: “Ngứa quá.”

Vân Mạt hung hăng nhăn chặt mày, bọt nước……Cánh tay nữ cảnh sát không ngừng nổi lên bọt nước, tiếp theo là hoa văn màu đen.

“Đây là cái gì?”

Mọi người đồng thời nổi da gà khắp người!

Nữ cảnh sát bắt một phen, “Tê……”

“Dịch chữa trị”, cảnh sát Hoàng phun một chút cho nàng, không dùng được.

Chung quanh mỗi người, đều có vô số hắc khí chiếm cứ, có người nhiều, có người ít, phảng phất như một đám ruồi bọ nhiễu người, ý đồ tìm kiếm cơ hội xâm lấn vào thân thể người.

Mà trên người nam nhân trung niên kia tựa hồ lại không giống.

Vân Mạt đã hiểu, hắn kỳ thật là đang tự cứu!

Mượn máu tươi chăn nuôi hoa địa ngục, giảm bớt tốc độ bị ăn mòn.

Chỉ là, như vậy thật sự có thể cứu được hắn sao? Không khác gì uống rượu độc giải khát mà thôi.

A!

Không hổ là cự hồn huyết trận!

Quả nhiên danh bất hư truyền!

Khu vực không trung phía sau một mảnh máu đỏ, tương tự với màu của loài hoa ở phía trước, yêu diễm quỷ dị, nơi chốn để lộ hương vị mê hoặc, lại tựa hồ nguy hiểm dọa người.

Hoắc Xuyên thu được ánh mắt của Vân Mạt, mở cánh xe huyền phù ra che phía sau lưng nàng, ngăn cách với mọi người.

Vân Mạt vuốt cằm, trong lòng âm thầm cân nhắc.

Lấy hòn đá kia làm trung tâm, vị trí cánh hoa dày đặc nhất rải rác ở tám phương vị, nói vậy, nơi đó đã sớm chôn xuống vật mang âm sát.

Muốn xây được loại trận pháp này, ngoại trừ bố cục ở ngoài, còn cần kết hợp phương vị, canh giờ, khẩu quyết, thiếu một thứ cũng không được.

Trong lòng nàng dâng lên một trận phức tạp, không nghĩ tới, ở tinh tế gặp được người thứ nhất thực sự có trình độ, lại là kẻ đi theo con đường tà tu.

Trận pháp này không chỉ phụ trợ đại trận khác, mà còn hấp thụ khí vận chung quanh.

Người lưu lại thời gian dài ở chung quanh mắt trận, sinh bệnh, vận đen, suy bại đều là nhẹ, trong phạm vi trăm dặm quanh mắt trận sẽ rất nhanh không có một ngọn cỏ, trở thành tuyệt địa.

Bệnh trạng của nữ cảnh sát đã được dịch chữa trị khống chế, không có chuyển biến xấu, nhưng cũng thập phần đau đớn.

Mọi người vội vàng ở bên kia chiếu cố người bị thương cùng an bài cứu trị kế tiếp, không rảnh nhìn về bên này.

Bình Luận (0)
Comment