Nhiếp Câu Sanh quay đầu đi, kiếp sau gì đó, quá vô căn cứ. Nếu có khả năng, hắn hy vọng binh lính của hắn, nguy hiểm gì đều không có.
Rất nhanh, mấy ngàn binh lính phù hợp điều kiện, đứng sừng sững ở phía trên đường núi.
Vân Mạt nhìn vẻ lãnh túc trên mặt bọn họ, ánh mắt phụt ra kiên định chưa từng có bao giờ.
Đại đạo 50, thiên diễn 49, Thiên Đạo thiếu một, nàng lại muốn đi tranh một đường sinh cơ kia.
“Liên giáo quan, Nhiếp đại tá, hai người đã đứng đúng chỗ chưa?”
“Rồi.” Trong tai nghe truyền đến tiếng đáp lại ổn trọng.
“Vậy bắt đầu đi, nhớ kỹ lời ta nói, mặc kệ nhìn thấy cái gì, cũng không cần lui, cố nhịn qua!”
“Rõ!” Dương khí mười phần đáp lại, vang vọng trên phiến thiên địa này.
Quang điểm màu trắng bay vào trong chỗ sâu, dung nhập vào hắc ám lệnh người không thoải mái kia.
Cửu chuyển âm dương trận, mưu toan lừa gạt trời cao, phá vỡ khóa long trận, vẫn là vô cùng phức tạp.
Suốt ba giờ liền.
Linh lực, nguyên thần lực, nguyên khí, tinh thần lực… gần như đều bị rút cạn.
Đến cuối cùng, lực tín ngưỡng nồng đậm thu được từ phòng phát sóng trực tiếp kia, gần như đã không đuổi kịp tốc độ giảm bớt.
Vân Mạt đả tọa ngay tại chỗ, nhắm mắt lại, vứt ra một lá bùa cuối cùng.
Cuồng phong chợt nổi lên.
Liên Nghệ đứng ở trên tảng đá phiếm hồng quang, như một cây thanh tùng thẳng thắn.
Vân Mạt nói qua, đây là mắt trận, vô luận phát sinh cái gì, cũng không thể ra khỏi vòng.
Lâm Dịch Triết cũng ở trong nhóm người này, lúc ấy nghe được, vẻ mặt khinh thường, chỉ bằng thực lực của bọn họ, cơ giáp ở ngay bên cạnh, chung quanh cũng không có gì nguy hiểm đến sinh mệnh, có thể có cái gì làm cho bọn họ ra khỏi vòng?
“Ra khỏi vòng thì làm sao vậy?”
Lâm Dịch Triết hỏi Vân Mạt, không biết bắt đầu từ khi nào, hắn liền vẫn luôn thích hướng về phía nàng hỏi.
Vân Mạt lúc ấy nghiêm mặt, “Ra vòng không có wifi.”
Lâm Dịch Triết:…… Ngươi cho là ta đang sống ở mấy ngàn năm trước sao? Wifi cái gì?
Binh lính khác chỉ biết, bọn họ đang phải làm sự tình rất nguy hiểm, nhưng cũng không biết nguy hiểm rốt cuộc đến từ nơi nào.
Vân Mạt cũng không tính toán mở mắt cho bọn hắn xem một chút, thứ nhất không có nhiều tinh lực như vậy, thứ hai có chút người cũng không chịu được.
Liên Nghệ và Nhiếp Câu Sanh đã ở trên vô số tinh cầu chấp hành nhiệm vụ, thấy nhiều dị tượng không phù hợp với lẽ thường, nhưng cũng chưa từng có nhìn thấy một màn quỷ dị như vậy.
Nơi xa, mây đen màu máu tươi phấp phới, theo gió núi gào thét đè ép về phía bên này. Sao trời vốn nên sáng tỏ, lại đã sớm bị xé rách ra thành mấy khối.
Ngay khi quang cảnh máu cùng hắc ám sền sệt dung hợp, đột nhiên xuất hiện một tiếng rồng ngâm, Liên Nghệ kinh ngạc ngẩng đầu, một Thanh Long thật lớn xoay quanh ở giữa không trung, trên người bị hoa mạn châu sa màu đen quấn quanh.
Hoa mạn châu sa một đóa tiếp theo một đóa, từ giữa không trung buông xuống đến mặt đất, Thanh Long vốn nên khí thế vô cùng ngao du phía chân trời, lúc này cũng chỉ có thể xoay quanh, trong tiếng rồng ngâm mang theo đau đớn.
Khi mây máu đến càng ngày càng gần, hoa mạn châu sa trên người Thanh Long bắt đầu quấn vào nhau như dây leo, càng thu càng chặt, trên người Thanh Long xuất hiện nứt toạc, có quang mang màu bạc trôi ra, màu sắc của nó cũng bắt đầu phai nhạt…
Thanh Long quay cuồng, mấy ngàn binh sĩ bỗng nhiên cảm giác được một cỗ mạnh mẽ, không biết từ nơi nào đánh úp lại.
Sắc mặt bọn họ đông lạnh, thân ảnh có tố chất huấn luyện nhanh chóng tiến vào trạng thái đề phòng, chống lại dị động và cuồng phong ở khắp nơi trên mặt đất.
Tựa hồ cơ thể cũng có cảm giác bị cái gì đó ăn mòn.
“Tinh thần lực! Tập trung tinh thần lực!” âm thanh Liên Nghệ truyền tới.
Vu Chí kêu “Bá” một tiếng cắm vào phía dưới.
“Tới!”
Hách Vãng Tích cũng cầm sách trong tay, không ngừng lật mở, trong miệng còn lẩm bẩm tự nói.
“Ngày huyết thực, giao hóa rồng…”
Vu Chí không tiếng động cười lạnh: “Giao hóa rồng? Nằm mơ! Giao huyệt xuất thế, thay mận đổi đào, giết chết Thanh Long!”
“Đã đến giờ! Khởi trận!”
“Ngao!”
Giữa không trung, trên người Thanh Long đột nhiên xuất hiện vô số hoa địa ngục, giống như điên cuồng lan ra khắp thân hình của nó. Thân ảnh Thanh Long gần như liền phải nứt toạc.
“Chính là hiện tại, vị trí Càn di chuyển về bên trái, vị trí Đoái tiến lên, vị trí Ly thấy máu tươi, vị trí Khảm…”
Binh lính dựa theo ước định trước đó, không chút do dự đạp nện bước, leng keng hữu lực, mặt đất khơi dậy sát khí đầy trời, thẳng tiến về phía chân trời, quấn quanh cùng hoa mạn châu sa.
Tín niệm, công đức, sát khí… Cuồn cuộn không ngừng tự động lao đến trên người Thanh Long.
Nín thở, đau đớn, oán hận… Vô số cảm xúc mặt trái thổi quét đến.
“Bình tâm tĩnh khí”, Vân Mạt quát khẽ, đồng thời không ngừng véo động chỉ quyết.
Giấy vàng trên người bọn họ mang theo độ ấm nóng rực, có loại chấn động vô hình, bình ổn cảm xúc mặt trái ngập trời của mọi người.
Đuôi lông mày của Vân Mạt nhảy dựng, “Cự hồn trận động!”
Nàng cắt ngón tay, chặn lại công kích phấp phới.
Chuỗi Phật châu trên cổ tay Tiêu Tiểu Tường lách cách rơi xuống, ục ục lăn đầy đất.
Nhưng nàng bị nhốt ở giữa giấy vàng, đầu buông xuống, sắc mặt xám trắng, lại không có dấu hiệu sinh mệnh bị trôi đi.
Thanh Long tụ tập sức lực cuối cùng, đột nhiên giãy giụa lên, giúp Vân Mạt giảm đi một chút áp lực.
“Nay đệ tử Vân gia kỳ thỉnh Bạch Hổ giám vũ khí thân, Chu Tước lăng quang giáp ngọ, Huyền Vũ chấp minh giáp, kỳ thỉnh ba đại thần thú trợ lực cho Thanh Long, đánh tan hung tai!”
Máu tươi từ ngón tay Vân Mạt tích táp rơi xuống, lời nàng không nói ra là, tế phẩm của trời cao, nơi nào dễ dàng bị thay đổi như vậy.
Mệnh của Tiêu Tiểu Tường, chỉ có thể do nàng tới đổi.
Thoáng chốc, mây đen huyết sắc trên bầu trời tiêu tán, ba phương hướng chợt hiện lên hư ảnh, hổ, quy, phượng!
Ba đạo hư ảnh chớp mắt tới, trên người tán ánh sáng nhàn nhạt, nhưng cũng không phải đặc biệt nồng đậm, rốt cuộc, lực tín ngưỡng của tinh tế là thật sự bạc nhược, ngay cả thần thú cũng bị suy yếu bớt.
“Cái gì?!” Vu Chí ở trong đình viện ngẩng đầu, nhăn mày: “Sao lại có thuật sĩ lợi hại hơn ta được?!”
Lựa chọn Sát Sư Địa, ngoại trừ cần mượn đoạn giao huyệt này, còn bởi vì, hoàn cảnh nơi này thích hợp bày khóa long trận nhất.