Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh ( Dịch Full )

Chương 517 - Chương 517. Ngôi Sao Chi Hỏa 2

Chương 517. Ngôi sao chi hỏa 2 Chương 517. Ngôi sao chi hỏa 2

Giáo sư Chu cười: “Cũng đúng, các ngươi còn được ghép CP”. Hiển nhiên giáo sư Chu vẫn còn có một viên trái tim trẻ trung, đối với bát quái trên tinh võng thập phần lưu ý.

Vân Mạt ngạc nhiên há to miệng:…… Các võng hữu chơi không chú ý như vậy sao?

Giáo sư Chu nhìn biểu tình của nàng thiếu chút nữa cười ra tiếng:

“Cái kia, là như thế này, bệnh của Randy có chút nghiêm trọng, phu nhân Felici của hắn nghe nói Nhiếp thượng tướng có thể đứng lên được, là liên quan tới ta, cho nên nhờ người tìm ta. Ta muốn mang ngươi đi qua nhìn xem.”

Vân Mạt nghĩ đến tính toán lúc trước của chính mình, cùng với lời Liên Nghệ đã nói qua.

Nàng vốn là có ý đồ chữa khỏi cho Randy, hắn ở trong quân 27, có khả năng trợ giúp chính mình ở hành tinh Wolf mau chóng dừng chân.

Liên Nghệ cũng đã nói qua, bảo nàng đừng có gấp.

Nàng tự nhiên hiểu, chính mình chủ động đề nghị trị liệu, cùng với được người tìm tới cửa thỉnh cầu trị liệu, hiệu quả không giống nhau.

Vân Mạt dứt khoát đáp ứng.

Sáng sớm hôm sau, giáo sư Chu gửi tin nhắn đến, nói hắn sẽ đến hơi muộn một chút.

Hắn đã bảo trợ lý đưa nàng đi qua trước.

Xe huyền phù rất nhanh ngừng ở trước cửa một tòa nhà quân sự.

Đã có người trẻ tuổi chờ nàng ở cửa, trong tay cầm hai ly cà phê, bộ dáng thập phần nhiệt tình.

“Ta kêu Ellen, em trai Felici”, hắn nói, đưa qua một ly cà phê: “Này, vừa mới làm xong, giúp tỉnh táo”

Vân Mạt cười cười, nhận lấy. Hai người vừa nói vừa đi vào bên trong.

Tòa nhà quân sự này chiếm diện tích rất lớn, ở đây, đa số là quan quân cấp cao, hoặc là nhân sĩ nắm giữ rất nhiều kỹ thuật mấu chốt của quân đội Liên Bang.

Tường viện được dùng hạt bê tông loại tiên tiến nhất để xây dựng, có thể chống cự tập kích của đạn pháo cấp 5 trở lên.

Trên mặt đất trong sân tòa nhà không có một ngọn cỏ dại, thậm chí ngay cả một loại thực vật đều không có. Toàn bộ mặt đất đều là hạt bê tông nguyên khối, cắm sâu xuống dưới mặt đất 10 mét.

Nói cách khác, nếu có người muốn thông qua đào hầm tiến vào tòa nhà quân sự này cũng là không có khả năng.

Có người máy ở trên quỹ đạo riêng đi qua lại, chấp hành công tác hằng ngày.

Vân Mạt thong dong hướng tới tòa nhà.

Ellen thập phần ân cần ấn thang máy cho nàng: “Đi thang chuyên dụng, sẽ tương đối nhanh.”

“Giáo sư Chu trễ một chút mới tới, hắn đã dặn dò ta trước mang ngươi đi lên.”

Ellen là người trời sinh tự quen thuộc, hắn còn tưởng rằng Vân Mạt là trợ lý của giáo sư Chu, vừa cười vừa nói chuyện phiếm cùng Vân Mạt.

“Nhiếp thượng tướng có thể đứng lên, quả thực là kỳ tích.”

“Ta đã sớm muốn được cùng giáo sư Chu tán gẫu một chút, chỉ là không có tìm được cơ hội thích hợp.”

“Ta cũng là sinh viên học viện y Liên Bang, chính là vì anh rể bị bệnh, mới ghi danh vào học viện y, không nghĩ tới hắn khả năng không chờ được ta tốt nghiệp……”

Vân Mạt cười cười, câu được câu không đáp lại.

“Đinh……” Cửa thang máy mở ra.

Dựa theo lễ tiết tiếp đón khách nhân của Ellen, khi đi thang máy, là chủ nhà hắn cần tiến vào thang máy trước, thứ nhất có thể khống chế cửa không cần đóng lại, thứ hai bấm tầng cần đến, để làm cho khách nhân cảm thấy thoải mái, vui sướng.

Hắn tay phải cầm cà phê, cảm thấy có chút vướng bận, liền dứt khoát đặt ở bên bệ cạnh thang máy, sau đó ấn vào nút tầng 17.

“Vân Mạt, tới”, hắn nhiệt tình tiếp đón.

Vân Mạt gật đầu, bước vào thang máy, mặt hướng về phía trước, bình tĩnh nói một câu: “Đừng để cà phê ở chỗ đó”

“Ai?” Ellen sửng sốt một chút, kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Vân Mạt.

Vân Mạt nghiêng đầu, lại kiên nhẫn mà lặp lại một lần nữa, “Cà phê”

“Nga nga”, Ellen còn tưởng rằng nàng có cái gì hiểu lầm, cảm thấy chính mình đã chiếm dụng tài nguyên công cộng.

Hắn bắt lấy ly cà phê, cười giải thích: “Cái này không có việc gì……”

Còn không đợi hắn nói xong, thang máy đột nhiên khựng một cái, cùng lúc đó, ánh đèn cũng tùy theo lập loè một chút, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình thường.

“Mẹ kiếp!”

Ellen bị hoảng sợ, trực tiếp văng tục, suýt nữa vứt ly cà phê cầm ở trong tay xuống mặt đất.

Hắn hậu tri hậu giác phản ứng lại đây, Vân Mạt không cho hắn để ly cà phê lên mặt bàn, chẳng lẽ……

“Đã tới”, thang máy ngừng ở tầng 17.

Vân Mạt dẫn đầu đi ra ngoài.

“Ai, ngươi……” Ellen nhìn bóng dáng của nàng muốn nói lại thôi, đây là trùng hợp đi?

Chương 517: Ngôi sao chi hỏa 2

Giáo sư Chu cười: “Cũng đúng, các ngươi còn được ghép CP”. Hiển nhiên giáo sư Chu vẫn còn có một viên trái tim trẻ trung, đối với bát quái trên tinh võng thập phần lưu ý.

Vân Mạt ngạc nhiên há to miệng:…… Các võng hữu chơi không chú ý như vậy sao?

Giáo sư Chu nhìn biểu tình của nàng thiếu chút nữa cười ra tiếng:

“Cái kia, là như thế này, bệnh của Randy có chút nghiêm trọng, phu nhân Felici của hắn nghe nói Nhiếp thượng tướng có thể đứng lên được, là liên quan tới ta, cho nên nhờ người tìm ta. Ta muốn mang ngươi đi qua nhìn xem.”

Vân Mạt nghĩ đến tính toán lúc trước của chính mình, cùng với lời Liên Nghệ đã nói qua.

Nàng vốn là có ý đồ chữa khỏi cho Randy, hắn ở trong quân 27, có khả năng trợ giúp chính mình ở hành tinh Wolf mau chóng dừng chân.

Liên Nghệ cũng đã nói qua, bảo nàng đừng có gấp.

Nàng tự nhiên hiểu, chính mình chủ động đề nghị trị liệu, cùng với được người tìm tới cửa thỉnh cầu trị liệu, hiệu quả không giống nhau.

Vân Mạt dứt khoát đáp ứng.

Sáng sớm hôm sau, giáo sư Chu gửi tin nhắn đến, nói hắn sẽ đến hơi muộn một chút.

Hắn đã bảo trợ lý đưa nàng đi qua trước.

Xe huyền phù rất nhanh ngừng ở trước cửa một tòa nhà quân sự.

Đã có người trẻ tuổi chờ nàng ở cửa, trong tay cầm hai ly cà phê, bộ dáng thập phần nhiệt tình.

“Ta kêu Ellen, em trai Felici”, hắn nói, đưa qua một ly cà phê: “Này, vừa mới làm xong, giúp tỉnh táo”

Vân Mạt cười cười, nhận lấy. Hai người vừa nói vừa đi vào bên trong.

Tòa nhà quân sự này chiếm diện tích rất lớn, ở đây, đa số là quan quân cấp cao, hoặc là nhân sĩ nắm giữ rất nhiều kỹ thuật mấu chốt của quân đội Liên Bang.

Tường viện được dùng hạt bê tông loại tiên tiến nhất để xây dựng, có thể chống cự tập kích của đạn pháo cấp 5 trở lên.

Trên mặt đất trong sân tòa nhà không có một ngọn cỏ dại, thậm chí ngay cả một loại thực vật đều không có. Toàn bộ mặt đất đều là hạt bê tông nguyên khối, cắm sâu xuống dưới mặt đất 10 mét.

Nói cách khác, nếu có người muốn thông qua đào hầm tiến vào tòa nhà quân sự này cũng là không có khả năng.

Có người máy ở trên quỹ đạo riêng đi qua lại, chấp hành công tác hằng ngày.

Vân Mạt thong dong hướng tới tòa nhà.

Ellen thập phần ân cần ấn thang máy cho nàng: “Đi thang chuyên dụng, sẽ tương đối nhanh.”

“Giáo sư Chu trễ một chút mới tới, hắn đã dặn dò ta trước mang ngươi đi lên.”

Ellen là người trời sinh tự quen thuộc, hắn còn tưởng rằng Vân Mạt là trợ lý của giáo sư Chu, vừa cười vừa nói chuyện phiếm cùng Vân Mạt.

“Nhiếp thượng tướng có thể đứng lên, quả thực là kỳ tích.”

“Ta đã sớm muốn được cùng giáo sư Chu tán gẫu một chút, chỉ là không có tìm được cơ hội thích hợp.”

“Ta cũng là sinh viên học viện y Liên Bang, chính là vì anh rể bị bệnh, mới ghi danh vào học viện y, không nghĩ tới hắn khả năng không chờ được ta tốt nghiệp……”

Vân Mạt cười cười, câu được câu không đáp lại.

“Đinh……” Cửa thang máy mở ra.

Dựa theo lễ tiết tiếp đón khách nhân của Ellen, khi đi thang máy, là chủ nhà hắn cần tiến vào thang máy trước, thứ nhất có thể khống chế cửa không cần đóng lại, thứ hai bấm tầng cần đến, để làm cho khách nhân cảm thấy thoải mái, vui sướng.

Hắn tay phải cầm cà phê, cảm thấy có chút vướng bận, liền dứt khoát đặt ở bên bệ cạnh thang máy, sau đó ấn vào nút tầng 17.

“Vân Mạt, tới”, hắn nhiệt tình tiếp đón.

Vân Mạt gật đầu, bước vào thang máy, mặt hướng về phía trước, bình tĩnh nói một câu: “Đừng để cà phê ở chỗ đó”

“Ai?” Ellen sửng sốt một chút, kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Vân Mạt.

Vân Mạt nghiêng đầu, lại kiên nhẫn mà lặp lại một lần nữa, “Cà phê”

“Nga nga”, Ellen còn tưởng rằng nàng có cái gì hiểu lầm, cảm thấy chính mình đã chiếm dụng tài nguyên công cộng.

Hắn bắt lấy ly cà phê, cười giải thích: “Cái này không có việc gì……”

Còn không đợi hắn nói xong, thang máy đột nhiên khựng một cái, cùng lúc đó, ánh đèn cũng tùy theo lập loè một chút, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình thường.

“Mẹ kiếp!”

Ellen bị hoảng sợ, trực tiếp văng tục, suýt nữa vứt ly cà phê cầm ở trong tay xuống mặt đất.

Hắn hậu tri hậu giác phản ứng lại đây, Vân Mạt không cho hắn để ly cà phê lên mặt bàn, chẳng lẽ……

“Đã tới”, thang máy ngừng ở tầng 17.

Vân Mạt dẫn đầu đi ra ngoài.

“Ai, ngươi……” Ellen nhìn bóng dáng của nàng muốn nói lại thôi, đây là trùng hợp đi?

Bình Luận (0)
Comment