“Hãy phủ thêm trang phục chiến đấu của ngươi đi……”
“Dù ngươi như đá lớn đeo lên thân ta, kéo ta xuống vực sâu……”
“Còn ta thiêu đốt bừa bãi nơi chân trời……”
“So come on……”
Năm người lái xe mui trần việt dã gào rống ca khúc The Phoenix tình cảm mãnh liệt, gió từ nghênh diện quất đến, một cỗ hương vị dã tính mà lại thanh xuân.
Vân Mạt đối với Lưu Dược thật là lau mắt mà nhìn.
Mở âm nhạc có sẵn trên xe ra, vô luận ca khúc được yêu thích trên tinh cầu nào, hắn gần như đều có thể hát ra được, quả thực không biết trường học huấn luyện cường độ cao như vậy, hắn học được từ khi nào.
Vân Mạt cũng đặt hai tay ở sau đầu, mỉm cười dựa vào trên xe nghe.
Hốt hoảng nhớ tới trước đây, giống như ai kia đã từng nói quá, ngồi xe lửa, ăn lẩu, hát ca……
Lâm Phàm Thành qua kính chiếu hậu đưa mắt ra hiệu cho Hoắc Xuyên, ngón tay Hoắc Xuyên vừa động, thay đổi ca khúc.
“Đây là một buổi sáng sớm trong lành”
“Thế giới này cũng không an bình”
……
“Khi một ngày kia thật sự tiến đến”
“Yên tâm đi mẫu tinh”
“Yên tâm đi thân nhân”
……
Vân Mạt môi câu lên, nhắm mắt lại không tiếng động cười.
Cảm ơn các ngươi, các anh em.
“Ai, phía trước không tồi”.
Mạc Mặc thò đầu ra ngoài dò xét, nơi xa có trang viên thật lớn, nhìn dáng vẻ hẳn là một tụ điểm ăn nhậu chơi bời xa hoa, cửa ra vào có hai chữ to bắt mắt “Tư Thụy”.
“A, nơi này rất có đặc điểm, bố cục hiện đại hoá khó được a”, Lưu Dược cảm thán.
“Tới lâu như vậy, ngươi đừng nói, ta cũng rất hoài niệm Trung Ương tinh, chỗ này không tồi, đi xem đi!”
Mấy người nhao nhao đi vào trong.
Ở ngay lối vào có một nhà hàng lớn, áp dụng thiết kế treo lơ lửng.
Tầng một là khung kết cấu làm bằng thép hạt, dùng để chống đỡ phần thân chính của tầng 2. Ngay phía trước tầng một là cầu thang xoay có thể đi thẳng lên tầng hai.
Mà lầu hai hoàn toàn làm từ thủy tinh công nghiệp, đứng ở trên lầu hai, vừa cúi đầu liền có thể nhìn thấy tình cảnh ở lầu một. Ngồi ở chỗ này dùng cơm thật giống như là bay giữa không trung.
Lầu hai rất ít người, hẳn đã được bao, mấy thân ảnh đứng trên đó giống như đang thương thảo.
Ở giữa chính là một nam nhân cao tầm 1m9, lớn lên còn tính là đoan chính, chẳng qua đôi mắt lồi ra ngoài, môi mỏng, trên mắt trái, trên xương gò má, khóe môi, mũi lộ kia…… ước chừng có sáu, bảy nốt ruồi, không phải thập phần rõ ràng, nhưng cũng khó bỏ qua.
Tống Nghiêm Chính có chút bực bội, nhìn sáu đồng liêu chung quanh, không nhịn được châm một điếu thuốc.
“Tống Doanh……, nga không, anh Tống, trên người hắn bị cấy chip theo dõi, nơi này hoàn toàn không có phản ứng, có phải đã tìm lầm địa phương hay không?” Chương Phong Tuấn tay cầm một ly rượu vang đỏ, thần sắc không rõ hỏi.
Tống Nghiêm Chính lắc lắc đầu: “Sẽ không, rời đi từ hành tinh Wolf, chỉ có khả năng dùng tinh hạm, chúng ta trong hữu hạn không có thể điều tra tinh hạm, mục đích địa chính là nơi này.”
Kara cũng có chút tức giận: “Mẹ nó, hại chúng ta tổn thất điểm tín dụng, lão đông tây Vưu Địch Đặc kia, khẳng định lại tránh ở chỗ nào đó để cười.”
Đổng Văn Tân ý vị không rõ: “Ta cảm thấy chuyện này không đơn giản.”
Tống Nghiêm Chính giương mắt nhìn hắn: “Đúng là không đơn giản, người đều đã chạy, sao có thể báo cáo kết quả công tác được?”
Đổng Văn Tân lắc đầu: “Không phải nói cái này, các ngươi không phát hiện sao? Quân đội phòng thủ nghiêm mật như vậy, hắn còn vừa mới bị cấy chip vào, sao hắn có thể chạy trốn được?”
Trương Phong Tuấn hít hà một hơi: “Ý của ngươi là, có quỷ?”
Đổng Văn Tân tiếp tục lắc đầu: “Không chỉ như vậy, ta được đến một tin tức.”
Tống Nghiêm Chính hỏi: “Tin gì?”
Đổng Văn Tân chuyển động chén rượu, dùng giọng vùng địa cực nói: “Bên trên để mất một đám vật tư quân dụng, kim ngạch rất lớn, muốn tìm người chịu tội thay, hắn là người được chọn tốt nhất.”
Tống Nghiêm Chính:……“Mẹ kiếp, là cố ý thả hắn chạy? Còn sai chúng ta đi tìm người? Cho nên căn bản không có khả năng tìm được người, đúng không. Mà một khi không tìm thấy, chính là chúng ta phải chịu trách nhiệm?” Đại não xúc động của hắn rốt cuộc suy nghĩ cẩn thận ra được cong cong vẹo vẹo của lần này.
Đổng Văn Tân cười trào phúng: “Bằng không thì sao, ngươi cho rằng, Từ Hải Địch thích đoạt nhiệm vụ của người khác như vậy, vì sao không tới? Ngươi nghĩ doanh 3, doanh 4 vì sao lại diễn luyện trước thời gian? Lữ trưởng đi lên nói cho ngươi, ngươi còn chưa hiểu sao?”
Tống Nghiêm Chính hung hăng đạp chân bàn: “Mẹ nó, bị đám oắt con này lừa.”
Tròng mắt Trương Phong Tuấn xoay chuyển: “Kỳ thật, còn có một biện pháp.”
Tâm tình của Tống Nghiêm Chính thật không tốt, ngữ khí lạnh băng: “Nói đi”
Ánh mắt Trương Phong Tuấn quét về phía dưới lầu: “Nếu ta không nhận sai, nữ sinh kia, hẳn là Vân Mạt đi”, hắn tiếp theo mở trí não ra: “Tuy rằng còn chưa có thông báo, nhưng có thể khẳng định, nàng tương lai sẽ là binh lính ở tinh cầu Wolf.”
Kara có chút không quá tán đồng: “Tiểu binh còn chưa có tới, để cho bọn họ kiến thức hắc ám của xã hội, không tốt lắm đi.”
Tống Nghiêm Chính ‘sách’ một chút: “Anh Đổng, ngươi chừng nào thì cũng lòng dạ đàn bà như vậy, hành tinh Wolf là cái dạng gì, chúng ta ai không rõ ràng? Không có chút bối cảnh, sớm muộn gì cũng sẽ khóc lóc rời đi……”
Trương Phong Tuấn nói: “Nghe nói nữ sinh kia rất lợi hại, chỉ sợ bọn họ không nghe lời.”
Tống Nghiêm Chính đi dạo qua lại hai bước, lôi kéo khóe miệng: “Đội nồi sao? Gặp nàng đi.”
Vài đạo thân ảnh đi từ trên cầu thang xoắn ốc xuống, thân hình cao lớn, bước đi vững vàng, vừa thấy liền không phải người thường.
Đổng Văn Tân mặt mang ý cười đi lên, hắn cắt tóc cua, mắt hoa đào hơi cong, đôi môi hơi mỏng, thoạt nhìn có hơi chút giảo hoạt.
Đi đến trước mặt Vân Mạt, Đổng Văn Tân ngừng lại, vươn tay phải: “Xin chào, Vân Mạt.”
Vân Mạt híp mắt cười chậm rãi, nàng nhưng thật ra không có ngoài ý muốn.
Lúc dậy sớm đã tính một quẻ, Sơn Hỏa Bí thay đổi thành Phong Đồng Sự, dùng thần động lên hóa tị hỏa, quan quỷ lâm Bạch Hổ, hôm nay sẽ gặp được cố nhân, nhưng người bên ngoài không có ý tốt, không phải bệnh thì cũng là ẩu đả.
Vân Mạt nhìn nhìn sảnh chính, thời gian còn sớm, ngoại trừ mấy người bọn họ, không có quá nhiều người rảnh rỗi.
Vân Mạt đột nhiên nâng tay phải lên, làm một cái quân lễ: “Đổng trưởng quan, chào ngài.”
Đổng Văn Tân sửng sốt một chút, hắn có thể kêu ra tên Vân Mạt, là bởi vì gương mặt này ở trên mạng tần suất xuất hiện quá cao, ở hơn nữa nàng chỉ huy thật sự xuất sắc, muốn không nhớ kỹ nàng cũng khó.
Mà Vân Mạt lại có thể nhận ra hắn?
Theo hành động này của Vân Mạt, Lưu Dược cùng đám người Hoắc Xuyên cũng sôi nổi giơ tay, “Chào trưởng quan!”
Tống Nghiêm Chính hắc tuyến đầy đầu, bọn họ lại đây vốn chính là mang theo nhiệm vụ, muốn điệu thấp, biểu hiện của mấy thanh niên này, làm hắn có chút không cao hứng.
Tống Nghiêm Chính đi lên: “Vân thiếu tá đã giúp cho quân nhân Liên Bang chúng ta vẻ vang, tuy rằng chưa từng gặp qua, nhưng ở chiến khu Trung Tây bộ, cũng trong tối ngoài sáng giao đánh không ít, như sấm bên tai.”
Vân Mạt cười cười: “Tống trưởng quan nói quá lời, vị Tống Trung Cừ đoàn trưởng của chúng ta, hẳn là dưới trướng của ngài đi, hắn rất lợi hại.”
Tống Nghiêm Chính biểu tình lỏng một chút: “Phải không, cũng coi như là hắn biết tranh đua.”
Chương Phong Tuấn cũng đi lên chào hỏi: “Khó được xa như vậy còn có thể gặp nhau, quả thực là duyên phận. Vân thiếu tá nhân tài mới xuất hiện, hành tinh Wolf là địa phương dễ làm người táo bạo, rất nhiều chuyện trong hệ thống diễn tập, sẽ phát sinh ở bên ngoài.”
“Hy vọng ngươi ở Wolf sẽ không kiêu ngạo, như vậy sẽ có một tiền đồ thực tốt.”
Vân Mạt xả nhẹ khóe miệng, nghĩ nàng nghe không hiểu sao, người này ở trong tối ngoài sáng châm chọc nàng đoạt quyền sao?
Vân Mạt nói: “Chương trưởng quan nói rất đúng, trong chiến dịch A Đinh, ta dẫn người chia quân mấy đường, đoạt lấy vật tư của truy binh một lần, cùng Chương trưởng quan cũng coi như không đánh không quen nhau, ngài hẳn sẽ không để ý đi?”
Trên mặt Chương Phong Tuấn lập tức âm trầm, lôi kéo khóe miệng nói thăm dò: “A, đó là tràng chỉ đạo chiến đấu, nhiệm vụ của chúng ta chính là mài giũa tân binh.”
Vân Mạt cũng thuận đường đi xuống: “Đúng vậy, còn phải cảm ơn ngài đã thủ hạ lưu tình.”