Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh ( Dịch Full )

Chương 535 - Chương 535. Mùa Xuân Đệ Nhất Ly Trà Sữa

Chương 535. Mùa xuân đệ nhất ly trà sữa Chương 535. Mùa xuân đệ nhất ly trà sữa

Đúng lúc này, một tiểu binh đẩy cửa ra, lập tức đi đến trước mặt Đường Ngu, làm một cái quân lễ: “Báo cáo, Đường trung tá, ta được yêu cầu đưa Vân Mạt đi đến phòng nghị sự một chuyến.”

Đường Ngu thu hồi tươi cười, trong ánh mắt mang theo quang mang xem kịch vui, cằm hướng tới Vân Mạt giơ giơ lên: “Ở đàng kia kìa, đi thôi.”

Giác Tước từ trên bàn bắn lên, “Ta đưa nàng đi!”

Vân Mạt bị biểu tình của hắn hù nhảy dựng, hắn phấn khởi như vậy, sao cứ cảm thấy khả năng không có gì tốt lành?

Vân Mạt thanh thanh yết hầu, quay đầu nhìn về phía tiểu binh: “Có thể biết được là ai tìm ta, tìm vì sự tình gì hay không?”

“Là Liên đội”.

“Tê……” Còn không đợi hắn nói xong, vài đôi mắt đã phóng lại đây, tổng cảm giác như chiếm đa số trong đó là niềm vui sướng khi người gặp họa.

Vân Mạt đứng lên, tuy rằng cảm thấy nàng sẽ không nhìn lầm người, vị Liên giáo quan kia hẳn sẽ không quá tang bệnh, nhưng không chịu nổi vẫn có chút chột dạ.

Hơn nữa, Cẩu Thặng cũng ở đây, thằng nhãi này chỉ luôn e sợ cho thiên hạ không đủ loạn, sách……

Vân Mạt hơi cân nhắc một chút, thử hỏi: “Cảm xúc của ngài ấy… Thế nào?”

Tiểu binh có chút bất đắc dĩ, ta chỉ là người đưa lời nhắn được không hả? Ta nếu có bản lĩnh nhìn ra được dao động cảm xúc của hắn, đã sớm được thăng lên làm phó quan.

Giác Tước đứng ở bên cạnh Vân Mạt, nóng lòng muốn thử, “Đi một chút đi, đừng để cho Liên đội trưởng chờ lâu.”

La Kỳ cũng chen lại đây: “A, ta vừa lúc có chuyện cần tìm Liên đội hội báo một chút, chúng ta tiện đường cùng đi.”

“Đúng đúng, ta cũng tiện đường……”

Vân Mạt:……

Nàng quyết định lại giãy giụa một chút, quay đầu nhìn về phía lão binh còn tính thành thật kia: “Cái kia... Liên đội của các ngươi… Kỳ thật cũng không có thói quen đánh nữ nhân, đúng không?”

Lão binh ho khan hai tiếng: “Vấn đề này, kiến nghị ngươi hỏi Kiều Tiểu Thất…… Hắn tuy rằng không đánh nữ nhân, nhưng là...”

“Ngài ngừng một chút”, Vân Mạt nghiêng đầu, giơ tay phải lên chắn ở phía trước, ngăn cản lão binh tiếp tục nói ra: “Ta cảm thấy ta còn muốn chết từ từ, hẳn sẽ tương đối vui sướng hơn một ít.”

Tiểu binh đã đứng trong chốc lát, không nhịn được thúc giục: “Đi nhanh lên. Liên đội phỏng chừng chỉ có mười phút.”

Vân Mạt đã muốn chạy tới cửa, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, mũi chân chỉa xuống đất, lại xoay trở về.

Ánh mắt của mọi người giống như cung tiễn liệt sĩ: “Ngươi còn có yêu cầu gì? Chúng ta sẽ tận lực thỏa mãn ngươi.”

Vân Mạt:…… “Có trà sữa không?”

Phong Sa Hàn không biết nàng muốn làm gì, lanh mồm lanh miệng nói: “Trà và sữa đều có, nhưng trà sữa chưa thấy qua.”

“Vậy cũng được.”

Vân Mạt bảo tiểu binh kia trước cứ từ từ, xoay người, tay chân lanh lẹ làm một ly “Trà sữa”, cầm ly giấy đi ra ngoài.

Lưu Dược thọc thọc Hoắc Xuyên: “Nàng có phải đang tìm đường chết hay không?”

Hoắc Xuyên nhấp miệng không nói chuyện.

Lâm Phàm Thành theo sát nói: “Nàng vì sao muốn cầm cái ly? Cố ý nhắc nhở Liên giáo quan đừng quên sao?”

Mạc Mặc nói: “Ta cảm thấy, các ngươi hẳn nên tin tưởng cái miệng của Vân tổng.”

“Cũng đúng…… Lấy thực lực của Vân tổng, phỏng chừng có thể làm người không ăn cay, cũng đi gọi một phần “gà cay”, mà không gọi phần “Gà thường”!” Lâm Phàm Thành nói.

Mọi người đồng thời trừng hắn, Lâm Phàm Thành vô tội sờ sờ mũi: “Ta chỉ là thay đổi cách nói khác”.

Vân Mạt đi theo tiểu binh, Đường Ngu bọn họ rốt cuộc không có cùng lại đây……

Liên Nghệ đứng ở cuối hành lang, đáy mắt sâu thẳm.

Tầm nhìn trống trải, gió xuân liệt liệt nhấc chiếc áo gió màu đen của hắn lên, hoang vắng đầy thành.

Ngay vài phút trước, hắn thu được một tin tức, chiến khu Đông Mã Lí tan tác, vũ khí quyết định thắng bại là máy phát xạ điện ly LB.

Nó là một loại vũ khí có lực sát thương trên diện rộng, bắt chước nguyên lý vùng phát sáng của mặt trời, có thể trong nháy mắt tung ra số lượng hạt mang điện năng lượng cao, tan rã màn ánh sáng bảo vệ và hệ thống giữ gìn, khiến cho hệ thống phòng hộ bên ta bị yếu đi.

Giống như “Heaven Fire” lúc trước, đây cũng là vũ khí kiểu mới của Liên Bang, tuyệt đối không bán ra ngoài……

Liên Nghệ nới lỏng cổ áo, một cỗ lửa vô danh thiêu đốt ở cổ họng.

300 chiến sĩ cơ giáp hy sinh, đều đã từng là các anh em gọi hắn một tiếng đội trưởng hoặc huấn luyện viên, toàn bộ đều hóa thành hạt bụi trong vũ trụ, không bao giờ có thể mở mắt, không bao giờ có thể cười khờ khạo……

Mà độc thủ phía sau màn thúc đẩy hết thảy việc này, còn có thể là người một nhà.

Bọn họ là quân nhân, bảo vệ quốc gia là sứ mệnh! Nhưng không có bất luận kẻ nào, có quyền lợi dụng cùng đùa bỡn sự trung thành của bọn họ.

Những người đó, sao có mặt mũi dẫm lên nhiệt huyết của vô số tướng sĩ, ở kia xa hoa truỵ lạc, ăn uống linh đình?

Liên Nghệ sờ sờ túi, bỗng nhiên muốn hút một điếu thuốc, lại phát hiện chính mình không có cái kia.

Nhiếp Câu Sanh đi tới, không hề hình tượng dựa vào trên tường bên cạnh, một hộp thuốc không tiếng động được đưa tới trước mặt hắn.

Liên Nghệ không nói chuyện, rút ra một cây châm lên, ánh lửa lập loè, sương khói lượn lờ.

“Ai chọc ngươi?”

Nhiếp Câu Sanh cũng cùm cụp mở bật lửa ra, sau khi đốt một điếu, nhìn về phía trước hỏi.

“Không có việc gì”, Liên Nghệ nói.

“Sách, khinh ta không biết ngươi sao? Anh em nhiều năm như vậy, làm không công sao? Ngay cả thuốc mà ngươi coi thường nhất đều hút, còn có thể không có việc gì?” Nhiếp Câu Sanh không tiếp thu lời nói dối cho có lệ này của hắn.

“Là bởi vì chuyện ở chiến khu Đông Mã Lí sao?”

Nhiếp Câu Sanh dựa lưng vào vách tường, gió Gliese mang theo một cỗ ướt át bổ nhào vào trên mặt hắn, thần sắc cũng đi theo lãnh ngạnh lên.

Liên Nghệ lại rít một hơi thuốc, quanh thân khóa lại một tầng lệ khí lạnh băng.

Trong ánh mắt hắn phụt ra ám quang đầy áp lực.

Nói hắn vô tư cũng được, mắng hắn dối trá cũng đúng, có lẽ còn mang theo một ít ngốc bức. Mấy năm trước, hắn khí phách hăng hái bước vào quân lữ, vì sao?

Trách nhiệm, vinh dự, tín ngưỡng, tình cảm…… Đến cuối cùng, chỉ ngưng tụ thành ba chữ “Vì Liên Bang”!

Nhưng mà, điều đáng sợ nhất trên đời này, vĩnh viễn không phải mặt đối mặt với nguy hiểm, mà là giấu ở bên trong nụ cười xấu xa.

Đã trải qua nhiều năm như vậy ngươi lừa ta gạt, hắn rốt cuộc học được thu liễm, học được quanh co. Nhưng hiện tại……

Khó vượt qua!

Thật sự là khó vượt qua!

Làm những tên cặn bã kia để lại mạng, cũng không thể khiến cục tức này của hắn tiêu xuống!

“Đi thôi”, Nhiếp Câu Sanh nói: “Nên tính nợ, một bút cũng không được thiếu. Ngươi không phải giống đồ cổ, luôn tin tưởng hết thảy đều sẽ tốt lên sao? Lúc này đã đi được hai phần ba đường, lại không nhịn được?”

Liên Nghệ vê tàn thuốc: “Cảm ơn.”

Nhiếp Câu Sanh đã sớm đáp áo khoác trên vai, bước đi xa.

Vân Mạt đến, hắn còn đứng ở nơi đó, nhưng trên mặt đã khôi phục sự bình tĩnh thường ngày.

Tiểu binh sau khi hồi báo một tiếng, cũng rời đi.

Trên sân phơi yên tĩnh, chỉ còn lại hai thân ảnh một cao một thấp, đứng ở nơi đó.

Vân Mạt đưa cái ly đến trước mặt hắn: “Ta cảm giác được tâm tình của ngài không tốt lắm. Nghe nói, uống lên ly trà sữa đầu tiên của mùa xuân, tâm tình sẽ thoải mái.”

Ly trà nóng kia lay lay ở trước mắt, tựa hồ còn bốc lên nhiệt khí không nhìn thấy rõ, có loại hương khí thấm người truyền đến.

Vân Mạt thấy hắn không nhận, tiếp tục giơ nói: “Có địa phương trống trải liền sẽ có bóng dáng, nước trong hoàn toàn là không hề tồn tại. So ra, không cần thiết vì những kẻ không đáng mà tức giận, làm cho bọn họ trả giá đại giới là được.”

Liên Nghệ rốt cuộc tiếp nhận ly trà sữa kia: “Có rõ ràng như vậy sao?”

Vân Mạt cười cười: “Cũng không, chẳng qua bởi vì, ta không chỉ biết tính, ta còn biết xem……”

Nàng hỏi tiếp: “Giác Tước thiếu tá nói, trong quân, thuốc lá bạc hà lạnh lẽo, có thể giúp nhân tình tự bình tĩnh lại, xem ra hiệu quả không kém.”

Liên Nghệ ngước mắt lên, ánh mắt hai người va chạm ở bên nhau. Liên Nghệ cảm thấy, đôi mắt đen nhánh không thấy đáy kia, như ánh nắng ấm trong đông, vô cớ làm người thả lỏng.

Trong lúc nhất thời, cỗ bực bội cùng cuồng nộ kia đều bị đè ép xuống.

An tĩnh một chút, âm thanh Vân Mạt lại một lần nữa vang lên: “Kỳ thật, đổi ông chủ cũng là một lựa chọn không tồi, Lam Tinh hoan nghênh ngươi……”

Liên Nghệ:…… Quả nhiên, cảm động chỉ có một giây! Thọc gậy bánh xe còn dám đào đến cả hắn.

Bình Luận (0)
Comment