Vân Mạt ở trong công tần điểm vị trí: “Nơi đó, V45, thấy không?”
Triệu Diệu ló đầu ra, hướng nơi xa nhìn nhìn, lại rụt trở về: “Nơi kia giống như là một kho hàng, công sự che chắn không nhiều lắm, không giống như là có nguy hiểm? Chẳng lẽ là kho vũ khí?”
Vân Mạt phất tay: “Đi xem.”
Hơn ba mươi người đi tới, nương công sự che chắn cùng rừng cây, dần dần đến gần V45, tránh ở sau cây quan sát tình huống.
Dựa theo khu vực bọn họ đã phân chia, lão binh mang theo mấy người bài tra ở cách đó không xa, đang cùng lực lượng vũ trang Tiểu Cổ triển khai giằng co.
Đạn dược phóng ra, bắn đến trên tảng đá lại rơi xuống nước, lan đến địa phương khác.
“Để ý đạn lạc”, Vân Mạt dặn dò một câu.
Cố Tử đặt súng trên vai phải, một bên quan sát đường đạn một bên trả lời: “Đạn lạc như thế nào để ý được? Ngay cả đường đi của đạn đều không phân tích ra được, gặp gỡ chỉ có thể coi là xui xẻo đi.”
Thốt ra lời này xong, vô số đôi mắt tỏa sáng đồng thời nhìn về phía Lưu Dược.
Lưu Dược:……
Hắn yên lặng móc ngọc trong ngực ra, xách lên lung lay một chút, sau đó không nói một câu lại nhét trở về.
Vân Mạt quan sát phía đối diện, bấm đốt ngón tay, Diệc Lương dựa theo chỉ thị của nàng, gắt gao ngăn chặn mấy tên lính bắn tỉa, thế công của quân địch tựa hồ bị bóp lấy trong chớp mắt.
Vân Mạt ngẩng đầu, sắc mặt đại biến, hướng về phía Lưu Dược hét lớn: “Phương hướng 5 giờ, lên!”
Theo sát những lời này, không trung rơi xuống một viên đen sì.
“Mẹ kiếp, Brack lôi!”
Hai người té ngã lộn nhào lăn về phương hướng 5 giờ, “Oanh……” Một tiếng vang lớn, Brack lôi tạc nứt ở phía sau người.
Lưu Dược thuận thế đẩy Vân Mạt một phen, chính mình tốc độ cực nhanh nhào lộn về phía trước.
Vân Mạt hất hất bùn trên tóc, trước tiên bò về hướng Lưu Dược.
“Lưu Dược, thế nào?”
Lưu Dược vẫn còn quỳ rạp trên mặt đất, quần áo tuy rằng là vật liệu chống đạn, nhưng nổ mạnh cường hãn cùng gần gũi như vậy, muốn nói một chút vết thương đều không có, đó là tuyệt đối không thể.
Mảnh vải phía sau lưng Lưu Dược bị xé nát vài khối, một cỗ mùi khét cùng huyết tinh truyền đến.
“Ngươi bị thương”, Vân Mạt nhanh chóng mở bao chữa bệnh ra, phun sương cấp cứu cho hắn, sau đó ý đồ kéo hắn lên.
Lưu Dược thử một chút: “Con bà nó, đây là coi ta thành thịt nướng sao? Khốn kiếp, đau quá.”
“Trước rời khỏi nơi này đã”, Vân Mạt nâng cánh tay hắn, dìu hắn lên, thối lui về phía sau.
Đã có binh linh chuyên môn chữa bệnh lại đây tiếp ứng.
Vì giúp hắn phân tán lực chú ý khỏi đau đớn, Vân Mạt liên tục nói với hắn: “Ngươi nên giảm béo.”
Lưu Dược ti ti hút không khí, hơn phân nửa trọng lượng đè ở trên vai Vân Mạt: “Ngươi cũng quá lùn, còn chê ta béo? Đây là thái độ của ngươi đối với ân nhân cứu mạng sao?”
Vân Mạt:…… Mấu chốt là ân nhân cứu mạng này, hắn thật sự nặng như Thái Sơn.
Sau khi giao Lưu Dược cho binh lính chữa bệnh, Vân Mạt lại lần nữa đi trở về điểm ban đầu.
Khu vực bọn họ phụ trách, chống cự lớn nhất chính là ở đây.
Mượn dùng mắt kính đơn binh phân tích đường đi của đạn, cộng thêm năng lực bấm đốt ngón tay xác định cát vị cùng xu cát tị hung, Vân Mạt tiếp đón đám người Hoắc Xuyên đi về phía trước.
Lão binh nghiêm túc gọi nàng lại: “Đừng xằng bậy, các ngươi làm thế đủ rồi, hiện tại lui lại, giao cho chúng ta.”
Vân Mạt lắc đầu, lướt qua hắn, ghé vào vị trí đã xem trọng, bắt đầu xạ kích đối với mục tiêu.
Nàng quay lại, trong mắt lộ ra kiên định: “Vị trí đều đã nhớ kỹ đi? Lên!”
Bạch Qua Bình là người thứ nhất xông ra ngoài, Hoắc Xuyên theo sát ở phía sau.
Lão binh nóng nảy, “Hồ nháo, các ngươi đây là đang chơi bạt mạng, đều nằm sấp xuống cho ta!”
Đôi mắt Vân Mạt không nhúc nhích, chỉ là đầu hơi nghiêng một chút, trong miệng thốt ra một chữ: “Suỵt……”
Cùng với chữ này phát ra, khí thế cả người nàng bắt đầu ngưng trọng, Vân Mạt đã dọn xong tư thế ngắm bắn, tốc độ cực nhanh, đổi đạn, xạ kích……
Bạch Qua Bình khom lưng, chạy vội theo đường cong không có quy tắc, cái cảm giác này quá quen thuộc, trên chiến trường Thanh Đồng Bảo, hắn đã chạy qua một lần, lần thứ hai phối hợp, tuy rằng là đạn thật, nhưng hắn đối với vị chỉ huy phía sau kia, lại vô cùng tín nhiệm.
Đạn dược xẹt qua gương mặt, mệnh lệnh một tiếng lại một tiếng, sinh mệnh trẻ tuổi cùng tiếng tim đập, ở trong chiến hỏa thiêu đốt lên.
Hơn mười học sinh đi theo vọt lên phía trước, phát hiện vị chỉ huy phía sau bọn họ quả thực là tuyệt.
Khẩu lệnh chuẩn xác, chỉ điểm đúng chỗ, kỹ năng bắn súng còn chuẩn, dưới sự áp chế của súng ngắm kia, đã mở ra cho bọn hắn một con đường rộng lớn mà bình thản.
Mọi người rất nhanh đã tiếp cận được đến kho hàng.
“Phanh……”
Cùng với một súng vang lên, góc trên bên phải có âm thanh trọng vật rơi xuống đất, là binh lính quân địch bỏ mình.
Trong phạm vi công kích, rốt cuộc đã an tĩnh xuống dưới.
Lão binh cứng đờ đứng ở phía sau lưng nàng, nhìn thân ảnh bọn họ vơ vét, có chút trợn mắt há hốc mồm.
Mọi người phân tán ra, hoàn toàn chiếm lĩnh khu vực này, nhìn về phía trước hội báo, cùng với nghe tình thế ở khu vực khác.
Lão binh dựa vào vách tường nói: “Chiến tranh vũ trụ gần đã tiếp cận kết thúc, chúng ta có ưu thế đánh trước, bố cục thích đáng, hiện tại bọn họ đã lui về tiểu hành tinh ở phía sau lưng.”
“Không sai biệt lắm nên kết thúc.”
Vân Mạt híp mắt: “Kết thúc còn phải từ từ, hẳn là sắp đàm phán.”
Lão binh giật mình quay đầu nhìn nàng: “Đàm phán? Đàm phán cái gì?”
Vân Mạt nói: “Đánh đánh nói nói không phải thái độ bình thường của chiến tranh sao? Đánh không lại liền nói, không đồng ý lại đánh, trong quá trình nói lại thử điểm mấu chốt cùng lợi thế của đối phương, tranh thủ lợi ích tốt nhất cho chính mình. Ta nếu là quan chỉ huy của đối phương, hiện tại liền sẽ nhân lúc chính mình còn có lợi thế, khởi xướng thỉnh cầu đàm phán.”
Lão binh lắc đầu tỏ vẻ không tin: “Không có khả năng, ta đã cùng người Alpha đánh qua nhiều trận, trước nay chưa từng nghe nói qua.”
Vân Mạt cười khẽ: “Không có gì không có khả năng……”
Còn không đợi hắn nói xong, thông tin sáng lên.
“Phía Alpha thỉnh cầu, hội nghị ngân hà chủ trì triệu khai hội nghị hoà đàm giữa hai bên ……”
Lão binh:……Mẹ nó??