Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh ( Dịch Full )

Chương 548 - Chương 548. Cột Mốc Lịch Sử Nhục Nhã

Chương 548. Cột mốc lịch sử nhục nhã Chương 548. Cột mốc lịch sử nhục nhã

Nhiếp Câu Sanh nhìn thời gian trên quang não, nghĩ thời gian vẫn còn thật dài, dù sao cũng đang nhàn rỗi……

Hắn dập điếu thuốc, nhấc chân lên bắt chéo nói: “Ta lại hỏi hai vấn đề, nếu ngươi nói đúng, ta sẽ trả tiền theo giá gốc, nếu không đúng thì sao?”

Mắt Vân Mạt sáng rực lên, A, không phải sinh ý đưa tới cửa sao?

Nàng lại đẩy đẩy giấy về phía trước: “Được, một câu 800 tinh tệ, nếu nói sai, ta sẽ trả lại toàn bộ.”

“Thành giao!”

Nhiếp Câu Sanh nói xong, nhìn chai nước trong tay Hoắc Xuyên, lại viết chữ “Đóa”: “Ngươi tính xem, hiện tại trong lòng ta đang âm thầm suy nghĩ cái gì?”

Miệng Lưu Dược mở to, mẹ kiếp, ngươi còn là người không?

Hoắc Xuyên cũng thần sắc phức tạp: “Nhiếp đại tá, không phải vậy chứ?”

Nhiếp Câu Sanh khoanh hai tay trước ngực, huýt sáo, một chút không chịu ảnh hưởng, chờ Vân Mạt nói chuyện.

Vân Mạt thấp thấp cười một tiếng: “Việc này vẫn khá dễ đoán.”

Ba đôi mắt đồng thời nhìn lại đây, ngay cả Nhiếp Câu Sanh cũng thả chân xuống, ngồi thẳng.

“Cái gì?” Ba người hỏi.

Vân Mạt dùng ngón tay dính nước, xẹt qua ở trên mặt bàn: “Ngài xem, chữ ‘Đóa’, mặt trên là ‘mấy’, phía dưới là ‘mộc’, mấy là một nửa chữ của Cơ, mộc là một nửa chữ Sát, tổ hợp ở bên nhau chính là “Sát khí nửa đường”, kết hợp với chuyện vừa rồi……”

Đôi mắt nàng đảo qua Nhiếp Câu Sanh, lộ ra một ý cười giảo hoạt: “Nhiếp đại tá, còn muốn ta tiếp tục không?”

Trong ánh mắt Nhiếp Câu Sanh cất giấu tia sắc bén, vừa nãy xác thật hắn rất muốn giết lão già kia, sách……

“Có ý tứ”

Nhiếp Câu Sanh bĩu môi, tròng mắt loạn chuyển, trước kia đã lĩnh giáo qua chiêu thức của nàng, thật đúng là rất lợi hại.

Trách không được mấy người do Kiều Tiểu Thất cầm đầu kia, sống chết nói muốn giấu bát tự, tuyệt không rút phòng hộ bằng tinh thần lực khi đối diện với……

“Nhiếp đại tá, nếu không còn có việc gì, vậy……”

Trí não của Nhiếp Câu Sanh sáng một chút, là tin tức của Liên Nghệ.

Sau khi nhìn thấy cái tên này, hắn lộ ra biểu tình ý vị thâm trường, “Vậy ngươi tính cho ta, bát tự này.”

Nói xong, hắn không hề có gánh nặng tâm lý, viết ra bát tự của người bạn tốt nhất.

Bởi vì tinh thần lực chênh lệch quá xa, Vân Mạt chưa bao giờ nhìn thấu tướng mạo của Liên Nghệ, sau khi nhìn thấy bát tự này, từ thận trọng khởi kiến, nàng thuận tiện vứt ba đồng tiền xu đến mặt bàn, lợi dụng sáu hào, phối hợp bặc tính.

Nhìn chằm chằm quẻ tượng trên mặt bàn, nàng lâm vào trầm mặc thật lâu.

Không đúng, thực không đúng.

Quẻ tượng cùng bát tự biểu hiện, hắn là trưởng nam trong nhà, cha mẹ bị bệnh, có một chị gái, năm trước gả cho người……

Vân Mạt nhăn chặt mày, thu hồi tiền xu, một lần nữa ném sáu lần.

Lần này quẻ tượng càng không đúng rồi.

Cha mẹ song toàn, đứng hàng thứ ba trong nhà, đã sớm kết hôn sinh con……

Ma!!!

Trời đánh ngũ lôi oanh!

Cái này mẹ nó là tình huống gì?!

“Như thế nào?”

Nhiếp Câu Sanh nhìn biểu tình nàng biến hóa nhiều lần, có chấn động, có kinh ngạc, có không dám tin tưởng……Đây vẫn là lần đầu hắn nhìn thấy biểu tình phong phú như vậy trên khuôn mặt này.

Vân Mạt nghiêng đầu nhìn hắn: “Ngài xác định, ngài đưa cho ta, là tin tức chân thật?”

Nhiếp Câu Sanh lại nhìn thoáng qua, gật đầu khẳng định: “Thật, thật 100%!”

Trong lòng Vân Mạt dâng lên bão tuyết, xem bói ngần ấy năm, có thể nhìn không thấu, nhưng chưa từng có gặp qua tình huống quỷ dị như vậy, quỷ dị đến làm nàng hoài nghi năng lực của chính mình.

Nàng mạnh mẽ tự áp xuống phức tạp trong lòng, quay đầu nhìn về phía Hoắc Xuyên: “Có thể cho ta nhìn xem bát tự của ngươi không?”

Hoắc Xuyên bị tầm mắt ngăm đen của nàng nhìn chằm chằm đến có chút hoảng: “Nga, nga, đây……”

Vân Mạt lại một lần nữa ném tiền xu, nửa ngày sau, sắc mặt lộ ra khó coi.

Mẹ kiếp!!!

Mê mang toàn tập!!!

Vân Mạt cảm thấy trái tim quặn đau, Tổ sư gia cảm thấy sát nghiệt của nàng quá nặng nên hiển linh sao?

Đây mẹ nó là tình huống như thế nào?!

Không có một cái nào chuẩn!

Đây là cột mốc lịch sử nhục nhã trong sự nghiệp xem bói của nàng!!!

Bặc tính của Vân gia, có thể tính không ra, tuyệt không có thể tính sai!!!

Cảm xúc của Vân Mạt dao động quá lớn, muốn người khác bỏ qua cũng khó.

“Uy, ngươi làm sao vậy?” Lưu Dược thấy sắc mặt nàng thật sự không đúng, không nhịn được hỏi một câu, “Tinh thần lực tiêu hao quá mức nghiêm trọng sao?”

Trước đó đã nghe nói qua, bặc tính phải tiêu hao quá mức tinh thần lực.

Vân Mạt lắc đầu, gian nan nuốt nước miếng, bằng vào tố chất tâm lý cường đại, quay đầu nhìn về phía Lưu Dược: “Ta có thể hỏi bát tự của ngươi không?”

Lưu Dược:…… nhìn biểu tình sắp nứt toạc của nàng, theo phản xạ có điều kiện liền cho luôn.

Sau đó, Lưu Dược đã chịu bạo kích lớn nhất cuộc đời này.

Có lẽ là lúc trước kích thích quá lớn, đối mặt với quẻ tượng của Lưu Dược, Vân Mạt từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, nói một câu còn theo sát hỏi một câu “Đúng không?”

Đem gia cảnh, phản nghịch, cảm tình, bí ẩn từ nhỏ đến lớn của Lưu Dược, từng cọc từng cái không lưu tình chút nào lột ra tới, bao gồm cả tần suất hắn xóc lọ.

Đến một câu cuối cùng, Lưu Dược run run một chút, thiếu chút nữa muốn che mặt chạy đi.

“Ngừng……”

“Ngừng……”

“Cầu xin ngươi……”

“Đừng nói thêm nữa được không?”

“Ta sai rồi, ta không nên tùy tiện báo cho người xa lạ ngày ta sinh ra đời!”

“Ta sai rồi, ta không nên đã biết rõ đối phương là một đao phủ còn muốn đưa chính mình lên bàn mổ!”

Vân Mạt hoãn một hơi, lại quay đầu nhìn về phía Nhiếp Câu Sanh, hắn đã sớm dựa vào sau ghế.

“Các ngươi cứ chơi đi, ta đi trước”

Nhiếp Câu Sanh nói xong, cũng không tiếp tục yêu cầu nghiệm chứng, quay đầu liền đi.

Hung tàn, quá mẹ nó hung tàn, quả thực không hề có riêng tư gì đáng nói!

Vân Mạt từ trên người Lưu Dược tìm lại được tự tin, lại đi tìm Lâm Phàm Thành thí nghiệm một chút, sau khi thu hoạch thêm u oán của một thiếu niên khác bị bóc chuyện riêng tư, rốt cuộc thở phào một hơi.

Hóa ra, nàng vẫn là Vân gia Thiếu Chủ kia!!!

Xem ra, vấn đề không phải xảy ra ở trên người nàng, mà là ra ở trên người hai người kia.

Về phần là nguyên nhân gì, mặt sau lại chậm rãi xem đi.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Vân Mạt lợi dụng tần đoạn thông tin độc hữu của Lam Tinh, gửi tin nhắn cho Tony cùng Tiêu Nam: “Bớt thời giờ an bài người tới tinh cầu Gliese một chút, ta gửi tọa độ cho ngươi qua nơi đó lấy.”

Tiêu Nam vẻ mặt phấn chấn: “Thật là cơ giáp trung cấp?”

Vân Mạt: “Suỵt……”

Nhiếp Câu Sanh nghĩ không sai, Liên Nghệ khẳng định cũng biết, chẳng qua ba phương sau khi thử xong đều giả ngu.

Tony quan tâm hỏi: “Sao ngươi làm được?”

Vân Mạt nhàn nhạt trả lời: “Không có gì, ta chỉ là ở lúc bọn họ đen ăn đen, đi làm động tác rút củi dưới đáy nồi, cầm đồ vốn dĩ ban đầu không thuộc về bọn họ mà thôi.”

Tiêu Nam nhìn cánh tay cơ giáp trước mắt, không tiếng động cười.

Nàng nói rất đơn giản, nhưng muốn ở trước mặt nhiều đại lão như vậy, bất động thanh sắc lau sạch một đài cơ giáp, khẳng định không phải sự tình dễ dàng như vậy, trung gian, có vô số tính kế cùng suy tính, bất luận một phân đoạn nào xảy ra vấn đề, đều sẽ vạn kiếp bất phục.

Nhưng, Vân Mạt làm việc mà nàng có thể làm, kết thúc công tác, bọn họ tự nhiên sẽ không kéo chân sau.

Bình Luận (0)
Comment