Thời tiết bên này không quá khác so với Trung Ương tinh, còn thuộc về mùa xuân hoa nở, ban đêm tương đối mát mẻ, tuy rằng trên đường đen như mực, nhưng trong bụi cỏ có loài côn trùng không biết tên kêu vang, đảo cũng lộ ra một loại thú vui nơi hoang dã.
“Các ngươi muốn đi ngủ hay là đi ra ngoài đi bộ một lát?”
Phân phòng xong, nghỉ ngơi trong chốc lát, sau đó, Lâm Phàm Thành là người thứ nhất không chịu ngồi yên, kéo rèm nhìn ra bên ngoài hỏi.
Lưu Dược đã lên Tinh Võng, xem tình huống địa phương một chút, thổn thức nói: “Cảm giác không quá thái bình.”
Mọi người lại đem ánh mắt phóng về phía Vân Mạt, nàng vừa mới đóng tin tức thu được từ trên trí não lại.
“Vân tổng?” Lưu Dược nhắc nhở nàng một tiếng.
Vân Mạt cười cười: “Đi thôi, nội thành có chi nhánh của Amuz, giới thiệu vài người cho các ngươi.”
“Ai a?” Hoắc Xuyên hỏi.
Vân Mạt một bên cùng Lăng Cửu chào hỏi, mượn xe của hắn dùng, một bên quay đầu trả lời: “Còn nhớ rõ mấy người hỗ trợ đánh đại chiến trường với Mai Căn không? Mấy vị cựu binh đó.”
“Oa!”
Lời này vừa ra, tất cả mọi người đều phấn khởi lên.
“Là giống như ta nghĩ sao?”
“Là mấy vị trâu bò kia sao?”
“Đường trung tá? Hạ trung tá? Giác thượng tá bọn họ đúng không?” Lưu Dược lải nhải hỏi.
Đại chiến lần đó ấn tượng quá khắc sâu, luận về thực lực cơ giáp, mấy người kia, gần như là bá chủ của toàn bộ đại chiến trường.
Đặc biệt là ở phương diện thao tác cơ giáp, lại có thể phát huy ra 120% trình độ của chính cơ giáp, bọn họ đặc biệt muốn quan sát gần gũi một chút, đáng tiếc người là Liên Nghệ liên hệ, sau đó lại chưa từng được gặp qua.
Ánh mắt lửa nóng của mọi người nhìn về phía Vân Mạt: “Kia còn chờ cái gì nữa? Đi nhanh đi.”
Nhảy lên xe huyền phù, ra bên ngoài.
Vị trí này xác thật tương đối hẻo lánh, càng đi vào nội thành, độ cao của tầng lầu rõ ràng tăng lên, nguyên vật liệu cũng càng thêm cao cấp.
Rất nhanh đã tới chi nhánh của câu lạc bộ Amuz ở khu trung tâm Gliese.
Nhưng vừa mới bước vào, lại bỗng nhiên cảm thấy một loại khí thế giương cung bạt kiếm.
Hai đám người rõ ràng giằng co.
Vân Mạt nhìn chăm chú qua, bên trái là ba người Đường Ngu bọn họ, người đối diện tựa hồ cũng đã gặp qua, nhớ không sai thì tên là Tiêu Phong.
Đường Ngu sau khi bị thương xuất ngũ, Liên Nghệ mang Vân Mạt đi trị thương cho hắn, đúng lúc ở hẻm nhỏ gặp được Tiêu Phong. Nói vậy hắn cũng nhất định nhớ rõ, là một tay ngân châm của Vân Mạt, mới có thể làm Đường Ngu có năng lực xoay chuyển cục diện.
Sau khi Mai gia bị đổ, hắn lại có thể tới bên này.
Mấy người đi đằng sau kia, đầu đinh ba tấc, bộ dáng cũng thực quen mắt, kia không phải mấy người trên tinh cầu Gliese, đã cùng nhau chơi bóng rổ sao?
Vân Mạt liền…… Ha hả.
Thù mới hận cũ nha.
Cái gì gọi là duyên phận?
Nàng quả nhiên là vai chính thân mang quang hoàn, đi chỗ nào cũng có thể tìm được thù hận.
Giác Tước vốn dĩ đang lười biếng dựa nghiêng trên sô pha, sau khi nhìn thấy Vân Mạt tiến vào, bất động thanh sắc đưa mắt ra hiệu, ý bảo bọn họ trước rời khỏi nơi này, tìm một chỗ để đợi.
Hắn đã tính sai, vốn dĩ nghĩ chiêu đãi mấy người bạn nhỏ một chút, ai ngờ lại có một đám chó đến.
Tinh cầu Wolf là nguyên nơi đóng quân của quân 27, trước mắt đã hợp nhất thành quân 72.
Ở tinh tế, theo sự phát triển của vũ khí, sức chiến đấu càng có khuynh hướng dựa vào tin tức cùng công nghệ cao, số lượng binh lính đã giảm bớt rất nhiều.
Nhưng đối với chiến hạm cùng vũ khí hệ thống phức tạp, ngược lại càng yêu cầu nhiều binh chủng kỹ thuật hơn.
Hơn nữa, nhu cầu binh lính cơ giáp đóng giữ trên loại tinh cầu quy mô lớn như Wolf này, số lượng cũng ước chừng phải hơn tám trăm vạn người, không sai biệt lắm chia thành 100 biên chế quân.
Để dễ bề quản lý, mỗi viên tinh cầu thực hành khu vực hóa, chia thành đông nam tây bắc, bốn tập đoàn quân.
Mà Liên Bang, có 24 viên tinh cầu phụ thuộc lớn lớn bé bé, dù cho thiên chất của mỗi tinh cầu không tương đồng, nhưng gánh vác xuống dưới, tổng binh lực cũng là tương đối khả quan.
Làm chỉ huy tối cao của quân 72, Liên Nghệ ít nhất phải quản lý tám viên tinh cầu, 32 tập đoàn quân, còn có một đội đặc chủng Liệp Báo trực thuộc.
Tuy rằng phần lớn công tác đều trao quyền cho cấp dưới, sự vụ chân chính trình đến trước mặt hắn đã được giảm bớt rất nhiều, nhưng số lượng cơ sở công tác đặt tại nơi đó, Liên Nghệ trên cơ bản ở vào trạng thái hận không thể phân thân, ngày thường không có nhàn hạ.
Từ góc độ này tới nói, mấy học sinh như Vân Mạt có tần suất liên quan với hắn cũng coi như tương đối cao.
Vân Mạt tiếp thu được ánh mắt của Giác Tước, còn chưa có kịp động, Tiêu Phong đã nhìn lại đây.
Hắn nheo đôi mắt lại thật sâu, thong thả ung dung đứng ở trước mặt Vân Mạt, biểu tình ngoài cười nhưng trong không cười: “A, duyên phận, lại có thể gặp mặt ở chỗ này. Tân binh? Tới đưa tin?”
Hoắc Xuyên không biết sự tình trước kia của bọn họ, nhưng thấy người tới không có ý tốt, liền vượt lên một bước, che phía trước Vân Mạt.
Đường Ngu cũng đập bình rượu lên trên bàn, phát ra “Rầm” một tiếng.
Tiêu Phong xoay đầu trở về, Đường Ngu đứng lên, dáng người cao lớn chặn ánh đèn, hắn vén tay áo lên trên: “Thế nào? Họ Tiêu, muốn lấy quyền áp người?”
Hắn nói xong, búng búng đầu vai, tuy rằng không có đeo huân chương, nhưng ánh mắt khinh bỉ rõ ràng làm Tiêu Phong rụt cổ lại.
Tiêu Phong lạnh lùng nhìn Vân Mạt, hơi hơi cúi đầu tới gần lỗ tai nàng, lời nói là hướng về phía Đường Ngu, nhưng thần thái lại nhắm ngay Vân Mạt: “Ít nói nhảm, rốt cuộc so hay không so? Dám đến khu đông nơi dừng chân của quân 27 ta, ngươi cho chúng ta là đám hèn nhát của bờ nam căn cứ 001 kia sao?”
“Ân? Vị……thiếu tá này?”
Hắn nói chuyện, cái miệng phun khí thể chứa đầy mùi rượu ra tới.
Vân Mạt đợi hắn nói xong, xem cũng chưa xem hắn, mặt vô biểu tình đi đến sô pha ngồi xuống.
Hoắc Xuyên bọn họ cũng không nói gì, đi qua theo, rõ ràng không đem khiêu khích của người này đặt ở trong mắt.
Sắc mặt Tiêu Phong xanh mét, hỏa khí cả đêm bị chắn ở ngực, nghẹn đến mức khó chịu.
Hắn tự biết không phải đối thủ của Đường Ngu, chỉ có thể kích hắn tiếp thu khiêu chiến của căn cứ 002.
Trước mắt xem ra, bọn họ mới đến, làm đoàn trưởng thì sao? Cũng cần phải nhìn xem người phía dưới có nguyện ý bị bọn họ quản lý hay không? Cũng phải nhìn xem cường long có thể áp được rắn bản địa xuống hay không?!
“Tiêu đoàn trưởng, chúng ta chính là quân nhân, đi đến nơi dừng chân nào, đều do quân bộ an bài, ngươi nói không tính. Về phần lén đánh nhau, nếu ngươi không sợ trái với quân kỷ, a……”
Đường Ngu ném bình rượu đã vỡ lên trên bàn, duỗi tay cởi cúc áo, “Ta có thể bồi ngươi chơi chơi”.
Tiêu Phong không nghĩ tới, ở chỗ này chạm vào cái đinh cứng.
Người nọ căn bản ngay cả giảng hòa cũng không nói, lại có thể muốn cứng đối cứng.
Ngay cả mấy tên mới tới này, cũng đều dám không cho hắn mặt mũi.
Người phục vụ dẫn bọn hắn tới, đã thức thời trốn xa, người máy phục vụ cũng không có tiến tới gần.
“Làm gì vậy?” lầu trên truyền đến tiếng bước chân, cùng với tiếng nói trầm thấp của ba nam nhân.
Sắc mặt Đường Ngu trầm xuống, mẹ nó!
Sớm biết rằng nơi này rắn chuột một ổ, một cái Amuz nho nhỏ, lại có thể tới nhiều người như vậy.
Đang đi xuống chính là ba thượng tá, một người mặc áo sơmi màu trắng, áo khoác quân phục màu xanh nước biển được ném cho tiểu binh phía sau cầm, trên quân phục gắn ba viên sao vàng lóng lánh.
Khu Đông bên này có 25 căn cứ cũng chính là 25 sư đoàn tăng mạnh, ở khu vực bọn họ đóng giữ này, chính là hai sư đoàn, nam ngạn 001 cùng bắc ngạn 002.