Mở rộng là việc đơn giản, đạo cụ cũng không nhiều lắm.
Nhưng muốn chân chính đạt tới mục đích, lại không hề dễ dàng như vậy.
Đừng nhìn nàng hiện tại có hơn bốn mươi người tình nguyện, nhưng người báo danh nhất định là có mục đích không giống nhau. Bọn họ đối với nàng, khả năng cao là cũng không tin phục.
Chẳng qua bởi vì, hiện tại, chỉ có nàng ở nơi này, dám đối kháng cùng lão binh, thuận tiện tìm cơ hội sờ con át chủ bài của lẫn nhau mà thôi.
Nếu để một đám người như vậy đi chấp hành “mở rộng” nhìn qua thực ngốc bức kia, Vân Mạt tin tưởng, bọn họ khả năng cao sẽ không tình nguyện.
Như này liền không thoải mái.
Mà thời gian cũng không thể tiếp tục kéo dài.
Đã huấn luyện được một vòng, ngày mai chính là ngày nghỉ ngơi.
Một vòng này, ở dưới sự cố ý dẫn đường của Tiêu Phong, cảm xúc cạnh tranh giữa các đồng đội càng thêm nồng hậu, cùng với đó, là phòng bị giữa bọn họ, đây là kết quả mà Vân Mạt không hy vọng nhìn thấy nhất.
Vân Mạt một bên tự hỏi, một bên chấp hành nhiệm vụ đeo vật nặng chạy việt dã của chính mình.
Hoắc Xuyên thần thanh khí sảng, đã lần thứ hai chạy qua bên cạnh Vân Mạt, hắn thả chậm bước chân.
“Ngươi còn thiếu bao nhiêu vòng?” Hoắc Xuyên hỏi nàng.
“Nga, a?” Vân Mạt chạy một cách máy móc, trong đầu suy nghĩ sự tình, có hơi chút không hồi phục lại được tinh thần.
Hoắc Xuyên nhíu mày: “Ngươi làm sao vậy? Có chuyện gì sao?”
Vừa chạy vừa nói chuyện, không phải một thói quen tốt, gió từ nghênh diện tiến vào trong miệng, có chút khó chịu.
Hô hấp của Vân Mạt có hơi chút nặng, nói đứt quãng: “Không……cái gì, đang nghĩ chuyện mở rộng…….”
Hoắc Xuyên thả chậm bước chân, đi theo tiết tấu của nàng vừa chạy vừa hỏi: “Nghĩ được chưa? Có cần ta làm cái gì không?”
“Không cần, đã không sai biệt lắm”.
Vân Mạt ngẩng đầu, nhìn phương hướng đích đến, cảm thấy chính mình hẳn vẫn còn thừa lực.
Nàng hướng Hoắc Xuyên giơ cằm lên: “Tăng tốc không?”
Trên mặt Hoắc Xuyên nở ra ý cười, hắn đã chạy nhiều hơn nàng một vòng, nhưng muốn tăng tốc vẫn có thể tăng tốc được, hắn nói: “Ta không thành vấn đề, ngươi có được không?”
Vân Mạt lau mồ hôi: “Có khó khăn, thử xem xem.”
“Đi!”
Hai người chậm rãi gia tốc, càng lúc càng nhanh, trên đường băng chỉ còn lại có bóng dáng đi xa.
Vân Mạt và Hoắc Xuyên gần như là sóng vai cùng chạy.
Tiền đề là nàng gian lận.
Thần hành phù chồng lên ngũ hành bước, nàng lựa chọn dùng tiêu hao tinh thần lực tới thay thế tiêu hao thể lực, bù đắp nhược điểm của chính mình.
Hoắc Xuyên cảm giác được máu đang gào thét, cơ bắp nóng lòng muốn thử, càng chạy càng có loại cảm giác thoải mái cùng hưng phấn.
Gió nhẹ quất vào mặt, gương mặt thanh niên rút đi nóng nảy ngày xưa, chân dài nhanh chóng rảo bước tiến lên, bước đi vững vàng uyển chuyển nhẹ nhàng, như con báo nhanh nhẹn, dũng mãnh.
Người thể chất cấp S quả nhiên thập phần cường hãn, trong quá trình chạy, bộ trang phục huấn luyện màu sẫm bị gió từ đối diện thổi cho bay phất phới, có mồ hôi từ trên trán lăn xuống, lại không làm cho hắn dừng bước chân.
Lấy trạng thái này của bọn họ, một vòng khẳng định không đủ xem.
Một vòng, hai vòng, ba vòng…… Hai người chạy thập phần vui sướng.
Khi hiệu lực của thần hành phù yếu bớt, Vân Mạt chậm lại: “Ngươi chạy trước đi, ta chậm một chút, huấn luyện viên không đưa ra thời hạn, ta hẳn là có thể hoàn thành.”
Cảm giác mệt mỏi do vừa đeo vật nặng vừa chạy vọt tới, cẳng chân và bàn chân đều nhức mỏi, nhưng cảm giác chính mình siêu việt thập phần thoải mái.
Hoắc Xuyên cũng chậm lại, nhìn thoáng qua nàng. Hắn biết nàng không cần người khác cố tình đợi, bởi vì chính nàng sẽ đuổi theo.
Hoắc Xuyên nói: “Vậy ngươi chạy chậm rãi trong chốc lát, đừng dừng lại đột ngột.”
Vân Mạt thở hổn hển phất tay: “Ta biết rồi, ngươi đi trước đi.”
“Được, gặp lại ở đích!”.
Sau khi Hoắc Xuyên nói xong, lại cùng Lưu Dược lao lên, trên sân huấn luyện tất cả đều là âm thanh đế giày dẫm đạp trên mặt đất, lộ ra sức mạnh cùng hy vọng.
Kết thúc huấn luyện buổi sáng, tu chỉnh bộ dáng mặt xám mày tro của chính mình, Vân Mạt cố gắng lấy lại tinh thần đi đến ký túc xá của Lạc Mộ.
Sau khi cửa mở ra, Vân Mạt có chút không thể tin được, đây là ký túc xá của thượng cấp căn cứ 002?
Không có gì khác với binh lính thông thường, chỉ là phòng ở rộng hơn, có thêm một cái bàn, còn có người máy chuyên môn giặt quần áo. Nhưng từ vẻ ngoài cũng có thể nhìn ra, là chủng loại không mang theo trí năng, vô pháp kết nối mạng, nghĩ đến hẳn là suy xét cho phương diện an toàn.
Lạc Mộ chỉ mặc một bộ đồng phục huấn luyện rằn ri cộc tay và quần quân đội màu đen, áo sơ mi tùy ý nhét vào trong quần, trên tóc còn có vết nước, hiển nhiên là vừa mới tắm xong.
Hắn ý bảo Vân Mạt tiến vào, chính mình đi đến bên cạnh bàn, kéo ngăn kéo ra, lấy một chiếc quang não to bằng bàn tay, đi đến vị trí bên cạnh ngồi xuống, đầu cũng không ngẩng lên.
Vân Mạt dịch về phía bên kia của hắn, vốn dĩ tưởng hắn đang xử lý công vụ, vừa nghiêng đầu mới phát hiện, lại có thể đang chơi tinh tế vương giả bản offline!
Lạc Mộ một bên ngón tay bay loạn, một bên bận rộn hướng nàng ra hiệu: “Tùy tiện ngồi đi, ta đã cho rằng ngươi sẽ đến sớm hơn một chút.”
Vân Mạt cũng không thèm để ý, kéo ghế dựa thực thả lỏng ngồi xuống.
Lạc Mộ là người có bề ngoài cực tốt, thời điểm cười lên trông thành thục nho nhã, lúc xụ mặt xuống cũng lộ ra vẻ đa tình, trong con ngươi tựa hồ luôn là ôn hòa.
Nhưng Vân Mạt biết, đây đều là biểu hiện giả dối.
Tay phải Vân Mạt đánh ống quần một cách có tiết tấu: “Lạc đại tá?”
Lạc Mộ cười tủm tỉm ngẩng đầu, đuôi lông mày ngả ngớn, rũ mi xuống che khuất tinh quang trong mắt, làm người có dục vọng muốn nói hết.
“Gặp phải khó khăn sao?” Lạc Mộ lười biếng hỏi.
Vân Mạt lắc đầu: “Nga, cũng không phải, chỉ là muốn mời ngài đi quan sát một trận thi đấu.”
“Nga?” Lạc Mộ ngẩng đầu, bỗng nhiên có hứng thú, “Thi đấu gì?”
“Buổi sáng ngày mai, tân binh chúng ta có huấn luyện mở rộng……” Vân Mạt cười tủm tỉm giải thích một lần.
Lạc Mộ đứng lên, nhét quang não vào túi quần, đi đến trước mặt nàng, cười như không cười: “Ngươi tới tìm ta chỉ vì như vậy?”
Vân Mạt cũng đứng lên: “Đúng vậy.”
“Sách, lão gia hỏa lại thắng”, hắn xoay người dạo bước, “Được, ta đã biết, ngày mai sẽ đi.”
“Kia, Lạc đại tá, ta đi…… nhé?”
Lạc Mộ vẫy vẫy tay: “Ngày mai gặp lại.”
Vân Mạt mỉm cười xoay người, hảo tâm giúp hắn đóng cửa phòng lại.
Lạc Mộ lại lần nữa lấy quang não ra, khuôn mặt Randy xuất hiện ở trong khung thoại: “Ngài quả nhiên đã nói đúng, nàng có thể tự ứng đối.”
Âm thanh Randy lộ ra vui vẻ: “Nhưng, nàng vẫn tới mượn thế của ngươi, không phải sao?”
Lạc Mộ vuốt mặt nói thầm: “Ta sao cứ cảm giác chính mình có quá ít tác dụng vậy.”
……
Tin tức huấn luyện mở rộng đã sớm truyền ra ngoài, người chờ xem náo nhiệt chiếm đa số.
Ai cũng không tin, một đám không phục lẫn nhau, cũng không quen thuộc lẫn nhau, có thể làm ra cái tên tuổi gì.
Bao gồm cả Tiêu Phong cũng nghĩ như vậy.
Nhưng khi hắn nhìn thấy người đón ánh sáng mặt trời lại đây chủ trì, lại có thể là Lạc Mộ, hắn mới rốt cuộc hồi quá vị.
Bốn mươi mấy người báo danh đứng ngây ngốc ở trên sân huấn luyện, đang cảm thấy xấu hổ và nhàm chán, đột nhiên quay lại, thấy được Lạc Mộ, nháy mắt đánh lên toàn bộ tinh thần.
Ấn như Vân Mạt nói, Lạc Mộ chuyện gì cũng không cần làm, hắn chỉ cần đứng ở đàng kia là đủ rồi.
Mở rộng lần này, khó nhất chính là phục tùng và chấp hành.
Có Lạc Mộ ở đây, liền dễ dàng giải quyết.