Hôm nay là ngày nghỉ ngơi chỉnh đốn khó có được.
Các tân binh bị thao luyện ma quỷ rốt cuộc có cơ hội thở dốc.
Buổi chiều có thể sử dụng phòng nghỉ.
Phòng nghỉ căn cứ 002 chiếm một tòa nhà, nếu không suy xét phong cách tục tằng kia, gần như là trung tâm giải trí lúc rảnh rỗi.
Nhưng hạng mục giải trí cũng phần lớn là có liên quan đến huấn luyện quân sự, phòng tập thể thao, võ đài, các loại sân bóng và sân tập bắn là nhiều nhất.
Dù vậy, mỗi ngày nghỉ ngơi cũng kín người, hết chỗ.
Phân cho khu vực tân binh là lầu 3, có ít lão binh sẽ không để ý đến trình tự đã an bài mà đến đây chiếm tài nguyên của tân binh.
Sau khi liên tiếp đánh cho tân binh phải ra khỏi vòng, liền nhảy chân sáo hân hân hoan hoan chạy về phòng nghỉ.
Vừa mới vào cửa, các tân binh đồng thời im lặng.
Đa số hạng mục đã bị các lão binh chiếm cứ, bọn họ chỉ có thể ngồi chờ.
Hồng Ninh chuyển động quanh tủ âm tường, trong mắt tràn ngập ánh sáng.
Đó là cái gì?
Trang bị phản giáp DS —— thành lũy di động, có thể ngăn cản đạn thật, giá trị mấy ngàn vạn đồng liên bang.
Máy phản xạ chùm tia sáng —— máy mô phỏng radar che chắn và chế tạo quang học, giá trị mấy ngàn vạn đồng liên bang.
Phi đạn hỏa vệ—— không bằng đạn đạo không gian của tinh tế, nhưng thông qua bắn tỉa có thể chống lại vũ khí sao băng, giá trên chục tỷ đồng liên bang.
Heaven Fire, xương cá tán đạn, Hải Thần……
A a a, quả thực là thiên đường của cơ giáp chế tạo sư.
Hồng Ninh hưng phấn xoay quanh, ngay cả hô hấp cũng thô hơn không ít.
Đôi tay hắn vỗ ở trên quầy pha lê triển lãm, nhìn một cái lại một cái, bức thiết muốn xem nơi này đến tột cùng còn có bao nhiêu dự trữ.
Bởi vì tinh thần quá mức tập trung, không cẩn thận đụng trúng một người.
“Ai, thực xin lỗi”, Hồng Ninh vội vàng đứng thẳng, lễ phép xin lỗi.
“Bang”, một bàn tay đập tới trên đầu của hắn, “Tân binh?”
Người nọ một thân cơ bắp cù kết, chỉ mặc một kiện áo rằn ri, khoanh tay trước ngực, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Hồng Ninh.
Hồng Ninh bị đánh cho lảo đảo một cái, mặt trướng đến đỏ bừng, cả người thiếu chút nữa ngốc.
Hồng Ninh biết nơi này có thứ hắn muốn, cố ý đeo mắt kính quang học lên, để phụ trợ phân tích cùng ký lục. Một cái tát này, làm gọng kính của hắn lệch xuống mặt.
Hắn là người tính tình mềm, Sở Tử Mạc không thích, hắn tuy ghét bỏ Hồng Ninh, nhưng lại không nhìn được hắn bị ức hiếp.
Sở Tử Mạc bước lại đây, che ở trước người Hồng Ninh: “Ngươi làm gì?”
Ures nhạo báng tới gần, đem mặt thiếu chút nữa dán đến trên mặt hắn, lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, tốc độ nói cực chậm, cố ý khiêu khích: “Làm gì? Ngươi không thấy hắn đụng phải ta sao?”
“Hắn đã xin lỗi.” Sở Tử Mạc ngẩng đầu nhìn hắn nói.
“Xin lỗi? Ta sao không nghe thấy vậy? Ta nói tha thứ cho hắn sao? Hử?” Ures hừ thật mạnh.
Hồng Ninh đã phản ứng lại đây, hắn là đang cố ý khiêu khích, chỉ sợ đây là muốn ra oai phủ đầu với bọn họ.
“Vậy ngươi muốn thế nào?” Hồng Ninh từ phía sau Sở Tử Mạc đi lên hỏi, sự tình là do hắn chọc đến, không cần phải liên lụy người khác.
“Nha? Biết điều đấy!”, Ures cười tà tà, bỗng nhiên nhấc chân lên, dùng mũi nhọn của giày cọ cọ trên đùi Hồng Ninh.
“Kỹ sư duy tu đúng không? Đúng lúc, tay của kỹ sư duy tu là linh hoạt nhất, đế giày của ta bị bẩn, tới đây, lau khô cho ta.”
“Ngươi!” Ngực Hồng Ninh phập phồng, mồ hôi trên trán toát ra ngoài.
Đây là ức hiếp người rõ ràng, Hồng Ninh là người tính tình tốt, nhưng không đại biểu hắn là kẻ ngốc, chịu tới nơi này tham gia quân ngũ, không có mấy người chân chính không biết giận.
“Ta là người sửa cơ giáp, sẽ không lau giày.”
Hồng Ninh móc túi, lấy ra một túi khăn giấy ướt, tận lực dùng ngữ khí bình thản: “Ngươi nếu cần, giấy này có thể cho ngươi.”
Ures từ trong lỗ mũi phun ra một tiếng “Hừ”.
“A, gà bốn mắt đầu trọc, còn rất có tính tình, ta phát hiện ta rất thích ngươi.”
Hồng Ninh biết không có thể nhẹ nhàng được nữa, hắn chỉ là mép tóc có hơi sâu, căn bản không tính là trọc, nhưng hắn ghét nhất ai nói hắn đầu trọc.
Hắn nhìn thẳng vào Ures, hít sâu một hơi: “Nhưng ta thì không thích ngươi!”
“Còn nữa, ta có tên, ta tên Hồng Ninh, không phải tên là ‘gà bốn mắt đầu trọc’!”
Phạm Kiện vốn dĩ đang ngồi ở trên chiếc ghế bên cạnh, hai chân đáp ở trên bàn, không hề có hình tượng nhìn quang não, không thèm để ý việc cái chân của mình đã sắp cọ đến cốc của tân binh.
Lúc này, thấy một màn như vậy, Phạm Kiện thu chân ở trên bàn, đi đến bên cạnh Ures.
“Ta nói Ures, ngươi đừng như vậy, sẽ khiến đám tay mơ này sợ hãi.”
Sở Tử Mạc vốn dĩ lòng tràn đầy đề phòng, sau khi nghe thấy hắn nói như vậy liền có chút thả lỏng xuống.
Đúng lúc này, Phạm Kiện đột nhiên không kịp phòng ngừa đá cho Hồng Ninh một cái vào bên sườn, trực tiếp văng tới góc tường.
“Các ngươi làm cái gì vậy!”
Các tân binh trong phòng phân tán rất rộng, nhưng cũng có năm sáu người nhìn thấy, lập tức gào thét vọt lại đây.
“Sao các ngươi có thể ức hiếp người như vậy!” Mọi người ba chân bốn cẳng đỡ Hồng Ninh dậy, cùng nhau công khai lên án hai lão binh này.
Hoắc Xuyên tự nhiên cũng ở trong đám người.
“Ngươi muốn làm gì?” Sở Tử Mạc nhìn thấy Hồng Ninh tạm thời không có việc gì, mà Ures lại càng ngày càng tới gần, hắn tức khắc đầy mặt lạnh lẽo hỏi.
“Chỉ đạo ngươi”.
Ures hoạt động hai tay, Phạm Kiện lại xoay cổ, phát ra tiếng kêu răng rắc.
“Chỉ đạo? Muốn hai đánh một sao?” Sở Tử Mạc mang theo trào phúng hỏi.
Phạm Kiện lặp lại, gằn từng chữ một: “Hai! Đánh! Một!?”
“Thì thế nào?!”
“Có ý kiến sao?” Ures hỏi.
Phạm Kiện không đợi Sở Tử Mạc đáp lại, tiếp theo âm dương quái khí nói: “Thế này chỗ nào kêu là hai đánh một. Nếu thích làm anh hùng, khẳng định phải là một đánh hai, ngươi nói có phải hay không, chú gà con?”
“Đồ ngốc!” Ures nói.
“Con mẹ ngươi thả rắm!” Sở Tử Mạc dùng sức ném áo khoác ở trên bàn, sắc mặt lãnh ngạnh.
Trong mắt Ures mạo quang: “Có tính cách nha, gà con.”
“Phi”, Sở Tử Mạc hướng trên mặt đất phỉ nhổ.
Phạm Kiện không đợi hắn phản ứng lại đây, một chân đạp lên.
Ba người nháy mắt đánh vào cùng nhau.
Thân thủ của Sở Tử Mạc rất tốt, hơn nữa gia đình có truyền thống, nhưng rốt cuộc vẫn còn quá trẻ, ở trước mặt hai người này, cũng chỉ có thể chống được ba chiêu, đã bị Phạm Kiện đá trúng ngực.
Hắn lui về phía sau vài bước, dựa vào tủ âm tường ổn định thân hình, nhưng không chịu yếu thế, vẫn bước lên trước, dùng liên hoàn đấm đánh Ures.
Ures một bên lui, một bên lóe thân hình, ý vị trêu đùa mười phần.
Chỉ với tốc độ cùng lực độ này?
Gà mờ chính là gà mờ!
Hắn rất thích dẫm lên ngạo khí của người khác.
Sở Tử Mạc lướt đến gần, tìm đúng cơ hội, ôm lấy eo hắn ý đồ quăng ngã qua vai.
Nhưng Ures không chút sứt mẻ, ngược lại xoay người, chặn ngang Sở Tử Mạc bế lên, quăng từ đỉnh đầu văng ra ngoài, Phạm Kiện chờ ở bên cạnh, một chân dẫm lên ngực hắn, ý đồ đứng lên người Sở Tử Mạc đang nằm trên mặt đất, còn lấy bàn chân liên tiếp nghiền áp.
Hai người này rõ ràng là cộng sự, ăn ý mười phần.
Ures đi tới, nhấc chân hướng hắn đá một cách tàn nhẫn.
Tân binh khác vây xem âm thầm nắm chặt tay, nhưng lại không dám tùy tiện tiến lên.