Ures và Phạm Kiện rõ ràng không muốn tiếp thu.
Từ Hải Địch cũng có chút muốn nói lại thôi.
Lúc này, Vân Mạt rốt cuộc phát hiện, cái bối cảnh này của nàng đến tột cùng cứng bao nhiêu.
“Như thế nào? Có ý kiến gì?”
Lạc Mộ khẽ nâng đôi mắt quyến rũ, trên khuôn mặt tuấn mỹ ngậm nụ cười, nhìn giống như tâm tình không tồi, nhưng lại không ai dám ở trước mặt hắn lỗ mãng.
“Không có”.
Ánh mắt Từ Hải Địch dịch sang một bên, không dám để ý tới Ures nữa.
Lạc Mộ vừa tới, đã xảy ra loại chuyện này, trên mặt hắn cũng không có ánh sáng.
Lấy hiểu biết của hắn đối với Ures, chuyện bọn họ gây hấn khá hay xảy ra. Nhưng muốn nói tụ tập ẩu đả? Người khởi xướng tuyệt đối không thể là hắn, hắn không có quyết đoán cùng lực kêu gọi này.
Nhưng Lạc Mộ lần đầu tiên ra lệnh, chính là xử lý chuyện này, không cần thiết vì mấy tiểu binh, làm trái mệnh lệnh của hắn.
“Giải tán……”
Ures gục mặt xuống, đuổi theo Từ Hải Địch: “Từ thượng tá, thật không phải chúng ta.”
Từ Hải Địch dừng bước chân, chậm rãi xoay người: “Ta biết.”
“Kia ngài……”
“Cảm thấy ta không tranh thủ cho các ngươi nên trong lòng không thoải mái sao?” Từ Hải Địch lạnh mắt nhìn Ures, nhìn đến hắn ứa cả mồ hôi lạnh.
“Không phải. Nhưng vì sao?”
“Ngu xuẩn, chính mình tự nghĩ đi!” Từ Hải Địch đánh gãy lời của hắn, sau khi ném xuống những lời này, đen mặt rời đi.
“Mẹ nó!” Ures chờ sau khi hắn đi xa, hung hăng đạp chân vào bậc thang.
……
Năm người Vân Mạt bị xe quân sự ném đi khu vực mỏ khai thác sắt ở tây sơn.
Khu vực khai thác mỏ chủ yếu sản xuất một loại lưu thạch, dùng để làm nguyên liệu cho trạm không gian.
Nhưng lưu thạch nơi đó độ tinh khiết không cao lắm, bên trong còn có loại nguyên tố U. Lưu thạch có chứa loại nguyên tố này có chút kỳ lạ, mắt thường không thấy, nhưng đối với máy dò xét lại gây ra quấy nhiễu rất mạnh, cho nên thường cần nhân công đánh dấu, sau đó lại để người máy tiếp tục thao tác khai thác quặng.
Sắt tây sơn dọc theo căn cứ chạy dài về phương xa, trên mảnh đất màu nâu nơi nơi đều là hòn đá. Đã có lão binh lại đây phân phối “Cơ giáp” cho bọn hắn.
Đây là cơ giáp?
Năm người hai mặt nhìn nhau, nhiều nhất chính là người máy vừa có bánh xích lại vừa có tứ chi để đào quặng đi?
Năm đài cục sắt đứng sừng sững ở trên sườn núi, bề ngoài gồ ghề lồi lõm, có vài địa phương thậm chí đã bị rỉ sắt, ghép nối cũng thập phần tùy ý, xa xa còn có thể ngửi thấy mùi dầu máy, mẹ nó cũng coi như là cơ giáp sao?
Ngươi sợ không phải đối với danh từ “Cơ giáp” này có hiểu lầm gì chứ?
Hoắc Xuyên nghiêng đầu nhìn về phía lão binh: “Ngài đừng lừa ta ít đọc sách, cơ giáp nhà ngài dài như vậy sao?”
Cánh tay vốn dĩ nên đặt vũ khí hiện tại lại chứa đầy công cụ đào đất và cắt. Trên lưng còn có trang bị hệ thống phun nước để rửa sạch……
“Thôi nói mấy lời vô nghĩa đi, hôm nay phải dọn sạch khu vực này, nếu không, vậy các ngươi sẽ phải dùng tay để dọn!”
Lão binh không kiên nhẫn quát khẽ, hắn đeo dép lê, mặc quần đùi, gương mặt thô ráp, trên lông mày dính bụi đất, miêu tả từ 'lôi thôi lếch thếch' đến cực hạn.
Ở chỗ này lâu rồi, ai cũng sẽ táo bạo.
Lưu Dược nhìn thấy cục đá lăn xuống ở trên đường chính, thử ôm lên, bày ra tư thế thập phần soái khí, “Ầm vang” một tiếng ném tới trên xe vận chuyển bên cạnh.
“666, anh béo uy vũ.”
“Giỏi lắm giỏi lắm, tiếp đi, tiếp đi”, Vân Mạt cùng Lâm Phàm Thành ở một bên ồn ào.
Sau đó liền nhìn thấy, Lưu Dược mặt không đỏ, khí không suyễn, vỗ vỗ bao tay bằng vải bông, đi đến trước mặt lão binh, hắn trịnh trọng giơ tay phải lên làm quân lễ: “Thỉnh cho chúng ta quyền hạn dùng cơ giáp.”
Mọi người:…… Mẹ kiếp, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ kiên cường nói một câu, ta không cần.
Lưu Dược sờ sờ mũi, cười hắc hắc: “Mật độ quá dầy, có chút nặng.”
Mọi người:…… Cho nên, đang yên đang lành ngươi lại tỏ ra ngầu làm cái quái gì vậy?
Mặc kệ nói như thế nào, đây vẫn là cơ giáp.
Tuy rằng tác dụng chủ yếu của nó là đánh dấu, cắt, chùi, rửa sạch, lấy quặng cùng vận chuyển……
Nhưng, xem nhẹ cái búa rách nát, cái máy khoan, máy chia tĩnh điện, máy kích và súng bắn nước cao áp kia, ít nhất, cũng có thân thể hình người bình thường, cái xẻng ở trên tay trông cũng khá giống với bàn tay.
Lão binh nhảy lên, nhanh chóng khởi động, năm người liền nhìn thấy cục sắt kia rụt tay chân về, bánh xích chấm đất, ở trên đường núi gồ ghề chạy nhanh như bay.
[Lôi Thần], thiết bị khai thác do Locke Mobil ra mắt vào năm 1152, có công suất lớn, được trang bị giao diện sửa đổi, có thể nhận ra kết nối liền mạch giữa các mỏ lớn và nhỏ, đồng thời hiện thực hóa ước mơ sở hữu một cỗ máy cơ giáp của bạn.
Trang bị này là do quân đội định chế, người định chế số trang bị này nhất định là bị bệnh.
Vì phối hợp với xu thế núi non, toàn bộ cabin sẽ không ngừng vặn vẹo, mà cabin không có trang bị giảm xóc, cho nên tư vị kia có thể tưởng tượng được đi.
Về sau, Lôi thần trở thành công cụ cho nhóm cơ giáp chế tạo sư luyện tập. Quân đội đào thải sản phẩm lỗi thời, bao gồm cả hệ thống truyền thần kinh, cũng được chữa trị và cải trang sau đó đưa tới nơi này.
Dần dà, tới nơi này đào quặng, thành thủ đoạn xử phạt độc đáo của căn cứ Wolf.
Ước nguyện ban đầu của bọn họ là, lấy quặng đồng thời không quên rèn luyện cơ giáp. Nhưng trừ phi người thật sự chưa được đụng đến cơ giáp bao giờ, còn không ai muốn tới nơi này chịu tội.
Huống hồ hiện tại là năm 1173, khoản trang bị này đã 21 tuổi. Khả năng Vân Mạt cũng có thể gọi nó một tiếng “anh”.
Hơn nữa ngươi nhìn cái tên “Lôi thần” kỳ ba kia, ngươi đây là cùng cơ pháp trọng trang “Lôi Thần” có thù oán gì sao?
Biểu tình chấn động của năm người khiến lão binh sung sướng, hắn cầm lấy ký lục trong tay: “Quyền hạn đã phát đến trí não của các ngươi.”
“Các ngươi có thể thích ứng trước một chút……”
Lão binh mới nói đến hệ thống thần kinh thao tác, Hoắc Xuyên đã dẫn đầu soạt chui lên, mặc xong cơ giáp.
Bọn họ thật sự không nghĩ tới, nhìn vẻ ngoài như đại ngốc, bên trong lại có thể thật là cơ giáp, đúng là khó được.
Trường học tuy rằng có cơ hội học tập cơ giáp, nhưng phải xếp hàng, vận khí không tốt một tháng cũng không tới phiên được một lần.
Vào căn cứ, bận tham gia huấn luyện tân binh, trong ngắn hạn cũng không có khả năng được sờ đến.
Cái này thực tốt, dù khờ khạo nhưng lại có thể thật sự là cơ giáp. Cũ nát, đơn sơ, vụng về…… nhưng thật sự là cơ giáp!
Khoang điều khiển cũng đơn giản đến thô bạo, nơi nơi đều là đường cong lộ liễu, khi đến gần mùi dầu máy có vẻ càng nặng hơn.
Vào được hệ thống, tầm nhìn nháy mắt liền thay đổi.
Vân Mạt nghiêng nghiêng đầu, cái đầu khờ khạo tròn tròn cũng chuyển động theo, thị giác tốc độ cao đánh sâu vào trước mặt, xác thật cần phải thích ứng.
Lão binh tuy rằng không có kiên nhẫn, nhưng vẫn tẫn trách niệm thuyết minh hạng mục công việc, chủ yếu là giới thiệu cách sử dụng trang bị ở các bộ phận.
Nhưng mà, “Kẽo kẹt” một tiếng, cơ giáp của Vân Mạt thu hồi bánh xích, biến thành hai chân chấm đất.
Lão binh nháy mắt dừng tiếng.
Vân Mạt thử nhấc chân, vô cùng cố sức, thật giống như mặc một kiện áo khoác nặng nề.
Lão binh dứt khoát ném ký lục đến bên cạnh, ngồi trên tảng đá chờ xem.
Luôn có tân binh không biết trời cao đất rộng, thích đem hảo ý của người khác như gió thoảng bên tai, nháo ra vô số chê cười.
Chờ thời điểm bọn họ không khống chế được, sẽ không phải là thái độ hiện tại.
Vân Mạt lại nâng một chân lên, thực xa cách, cùng máy truyền cảm ứng của trường học thập phần không giống nhau, có thể cảm giác được khớp xương ở nơi nào đó trì trệ.
Chẳng qua, nếu là thao tác cơ giáp, tỷ lệ đồng bộ 100% của nàng liền không phải để trang trí.
Vân Mạt nhắm mắt lại, đem tinh thần lực bao trùm đi ra ngoài, tinh tế cảm thụ phản hồi của cơ giáp.
Biểu tình không chút để ý của lão binh đột nhiên trở nên nghiêm túc, không nhịn được đứng lên, có chút không dám tin tưởng nhìn đài “Lôi thần số 01” màu vàng đang rảo bước tiến về phía trước kia.
Năm phút sau, nàng thậm chí còn có thể leo lên núi, tùy ý biến hóa bánh xích……
Lão binh khiếp sợ há to miệng, cho rằng nàng là một người duy nhất, không nghĩ tới, bốn đài sau đó cũng đi theo rầm rập vọt lại đây, trên mặt đất nhấc lên một trận sương khói.
“Ta đã thử qua, ngoại trừ không có trang vũ khí, tính năng cũng không tồi”, Lưu Dược nói.
“Năng lượng trì có hơi yếu, phát ra hẳn là cấp 4, nhưng dùng để khai thác mỏ thì cũng đủ rồi”, là âm thanh của Hoắc Xuyên.
“Uy, các ngươi có phát hiện ra không? Lưỡi đao này không thể so được với đao của cơ giáp nha”, Lâm Phàm Thành cũng đi theo bổ sung.
Lão binh kia cả kinh đến thiếu chút nữa thì trật khớp cằm.
Một hàng năm đài cơ giáp, đài màu vàng số 01 đi đầu, mặt sau theo sát là bốn đài cơ giáp, màu nâu số 02, màu cam số 03, màu lam số 04, màu xanh lục 05, theo thứ tự cất bước về phía trước.
Đài cơ giáp màu vàng còn vươn cánh tay phải, dùng cái xẻng thật lớn, cùng đài cơ giáp 02 ở phía sau làm cái va chạm “give me give”.
Trong đầu lão binh ầm ầm vang lên, mẹ kiếp, học sinh quân giáo bây giờ đều đã lợi hại đến như vậy sao?
Tỷ lệ đồng bộ 60%, cũng chỉ miễn cưỡng thao tác cơ giáp.
75% có thể phát huy tuyệt đại đa số thực lực, có thể thực hiện động tác đấu cao cấp.
80% là binh lính tương đối ưu tú, 85% rất ít thấy, 90% càng hiếm thấy.
Tiêu chuẩn của mấy tên này, rõ ràng đều ở mức 85% trở lên, đặc biệt là người thao tác đài 01 kia, gần như không có trì trệ, tỷ lệ đồng bộ tuyệt không chỉ 90%.
Bốn người Hoắc Xuyên kỳ thật cũng thực khiếp sợ.
Trình độ của bọn họ là gì, bọn họ chính mình quá rõ ràng, biến cố duy nhất chính là, phòng phát sóng trực tiếp rèn luyện tinh thần lực kia!
Bốn người mừng như điên, chớp động đôi mắt, hô hấp cũng thô hơn một ít.
Đánh thưởng, cần phải đánh thưởng, sau khi rời khỏi đây liền phải đánh thưởng cho chủ phòng kia.
Đem toàn bộ tiền trợ cấp tháng này tất cả đều cho nàng!