Một tháng sau.
Lưu Dược thả người xuống ghế dựa: “Từ ngày đầu tiên ta tới đây đã bắt đầu đếm ngược, rốt cuộc cũng chờ đến ngày này.”
Lâm Phàm Thành cũng học bộ dáng của hắn dựa vào phía sau, hai đài cơ giáp tạo hình móp méo mỹ diệu, mông dựa vào trên vách núi đá, hai cái đùi vẫn là trạng thái bánh xích, chân bánh xích dựng trước người, có loại cảm giác thực ảo.
Lâm Phàm Thành cảm thán: “Ngày mai là có thể đi trở về, ta muốn gửi tin nhắn nói cho bạn gái của ta, ta vừa học thêm được một nghề kiếm cơm.”
Lưu Dược khiếp sợ nhìn hắn: “Sao ngươi lại có thể có bạn gái? Chuyện từ khi nào?”
Lâm Phàm Thành nghẹn lâu như vậy, chỉ chờ giây phút này nhìn biểu tình chấn động của bọn họ, hắn vô cùng thỏa mãn nói: “Ngươi béo liền không cho ta có bạn gái sao?”
Vẻ mặt Lưu Dược nứt toạc: “Chúng ta không phải đã nói tốt là sẽ cùng nhau làm anh em sao?”
Lâm Phàm Thành cười, đôi mắt đều sắp không nhìn thấy: “Không phải chỉ có độc thân mới có thể làm anh em.”
Lưu Dược cảm thấy nhân sinh không mỹ diệu, quay đầu nhìn về phía Vân Mạt, ngữ khí u oán, trong mắt rưng rưng: “Anh Vân……”
Vân Mạt cách khoang cơ giáp quét mắt nhìn Lâm Phàm Thành, lại quay đầu an ủi Lưu Dược: “Không có việc gì, các ngươi vẫn là anh em tốt.”
Lâm Phàm Thành cảm thấy không hợp khẩu vị, quay đầu nhìn nàng: “Ta như thế nào……nghe được ý khác?”
Vân Mạt bình tĩnh đứng lên, cơ giáp ầm vang đi đến nơi xa, vừa đi vừa nói chuyện: “Ân, ngươi cảm giác không có sai.”
Ngực Lâm Phàm Thành chợt lạnh, muốn đứng lên, nhưng chân dựng thành như vậy, bánh xích khó chuyển, nhất thời không thể ngăn nàng lại được.
“Không phải chứ, ngươi đứng lại đó cho ta, nói rõ ràng đi, có ý gì?” Lâm Phàm Thành ở trong khoang điều khiển rống to.
Vân Mạt dừng lại: “Ngươi muốn hỏi?”
Lâm Phàm Thành:…… “Thôi, vẫn là đừng hỏi đi.”
“Đừng nha, hắn không hỏi, ta hỏi, trở về sẽ chuyển ngươi 800, mau nói đi”, Lưu Dược tinh thần tỉnh táo, từ trên mặt đất bò dậy, vọt tới bên cạnh Vân Mạt.
Vân Mạt nói: “Ta có hai cách nói “Uyển chuyển” và “Trực tiếp”, ngươi muốn nghe loại nào?”
“Trực tiếp!”
“Uyển chuyển!”
Âm thanh Lưu Dược và Lâm Phàm Thành đồng thời vang lên.
Lưu Dược phun hắn: “Ngươi không phải không muốn nghe sao? Tiền là ta bỏ ra, trực tiếp đi.”
Lâm Phàm Thành khó chịu chống nạnh, hắn kỳ thật là muốn làm động tác khoanh tay, bất đắc dĩ cơ giáp quá khổng lồ, động tác này có hơi khó.
“Đây là nói về chuyện của ta, đương nhiên cần phải suy xét cảm thụ của ta, ta muốn nghe uyển chuyển.”
Lưu Dược bị khí thế của hắn làm cho lui về phía sau hai bước: “Được được, nghe ngươi, vậy uyển chuyển chút đi.”
Bánh xích chân phải của Vân Mạt ở trên mặt đất cọ xát hai cái, chậm rì rì nói: “Cành liễu Chương Đài đã bị người bẻ, Huyền Đô chi hoa, không sửa trước độ.”
Bốn kẻ thất học há to miệng:……
“Ngươi vẫn nên trực tiếp chút đi.”
Vân Mạt trợn mắt lên trời: “Đơn giản mà nói, hắn chính là lốp xe dự phòng.”
Lâm Phàm Thành:…… Hai hàng nhiệt lệ cuồn cuộn rơi xuống.
“Ta không tin, vì sao?!” Tuy rằng là tình yêu trên mạng, tình cảm cũng không sâu đậm, nhưng Lâm Phàm Thành vẫn không chịu tin tưởng.
Vân Mạt thở dài: “Thiếu niên, nhớ rõ khi trở về từ Gliese, ta đã xem qua bát tự của ngươi không?”
Lâm Phàm Thành lập tức nhớ lại lần đó, lịch sử cuộc đời giống như bị người ta lột truồng, tức khắc cảm thấy ngực càng đau hơn.
Hắn theo bản năng muốn ngăn cản nàng, nhưng âm thanh Vân Mạt đã truyền tới.
“Bát tự của ngươi biểu hiện sẽ kết hôn muộn, ‘năm làm so cướp bóc quan’, ám chỉ người mình thích đều cùng người khác ở bên nhau. Sinh vào ngày Đinh Sửu, dương thịnh âm suy, hơn nữa ngày này, nguyệt trụ làm hại quan viên. Ngươi trước 25 tuổi vận khí vô cùng tốt, nhưng ngọ nhăn mặt xuyên, rất khó có bạn gái. Sau 25 tuổi không có đại vận, thân thổ khắc quý thủy, không xấu, nhưng vẫn độc thân. Thêm 3 tuổi nữa chuyện tình cảm mới có thể thuận.”
Mạc Mặc cũng rất là đồng tình nhìn Lâm Phàm Thành, muốn an ủi hắn, bỗng nhiên nghĩ đến chính mình khả năng so với hắn còn không bằng, người ta ít nhất cũng còn đã từng có được.
“Ha ha ha”, nghe đến đó, Lưu Dược cười hơi kém rút gân, “Ai bảo ngươi khoe khoang này, tuy rằng nói như vậy thực không đúng, nhưng người anh em cảm ơn ngươi, đây có thể là ngày vui vẻ nhất từ khi ta tới căn cứ.”
Lâm Phàm Thành mở cơ giáp ra vọt lên, hai đài cơ giáp màu đen nháy mắt vặn vào đánh nhau.
Hoắc Xuyên đứng ở một bên, hảo tâm mở ca khúc “Độc thân một vạn năm” cho bọn hắn nghe.
Vân Mạt lắc đầu đi xa, ở trên một cục đá lớn tìm được lão binh quần đùi hoa, lúc này, hắn đang không hề có hình tượng ngồi trên tảng đá, gác chân gãi.
Khi đài cơ giáp màu vàng số 01 kia ngừng ở trước mặt, lão sĩ quan cũng không nâng đầu lên: “Có việc gì?”
Vân Mạt mở khoang điều khiển ra, tầm mắt đúng lúc ngang bằng hắn: “Chú Lục, chúng ta sắp rời đi, chú một mình có thấy tịch mịch không?”
Lão binh tức giận đáp lại: “Nhân lúc còn sớm cút đi”.
Vân Mạt vẻ mặt xấu xa, từ khoang điều khiển nhảy tới trên tảng đá của hắn, cũng ngồi xuống: “Chú Lục, thương lượng một chút nhé?”
Lão binh không nói chuyện, lông mày bên trái nhướn lên: “Có rắm mau phóng.”
Vân Mạt tự đề cử: “Ngài có thiếu người không?”
Lão binh đào đào lỗ tai, cho rằng chính mình đã nghe lầm: “Đầu óc ngươi lúc đào quặng bị hỏng rồi sao?”
Đi rồi còn muốn trở về, toàn bộ căn cứ tuyệt không tìm ra người thứ hai, đây là kẻ kỳ ba từ nơi nào tới?
Vân Mạt nghĩ thầm, nếu không phải còn năm đài cơ giáp chưa có gỡ xong kia, cùng với kích cỡ ở khắp các nơi khác, nàng ăn no rửng mỡ sao? Mỗi ngày ngồi trong khoang điều khiển, mông đều sắp bị trĩ.
Vân Mạt cười hắc hắc: “Ta cảm thấy cùng khu vực khai thác mỏ này thập phần hợp ý, ngài xem cuối tuần ta tới hỗ trợ khai thác mỏ, thế nào? Không có yêu cầu gì khác, chỉ cần cho ta phòng ở là được.”
Lão binh biết nàng muốn làm gì, hừ một tiếng:…… Trộm công cụ, làm hư cơ giáp, ngươi mẹ nó làm bao nhiêu lâu như vậy vẫn chưa khám phá hết sao?
“Không thiếu, luôn có mấy kẻ không có mắt như vậy, chống đối cấp trên, tụ tập ẩu đả, trái với quân kỷ……”
Vân Mạt vuốt mũi pha trò: “Chú Lục, chú xem, dùng người nên dùng kẻ quen việc, người mới còn phải mất thời gian làm quen, chúng ta đều đã có giao tình hơn một tháng, đi chỗ nào tìm được công nhân chịu làm việc như ta, ăn ít, hiệu suất lại cao, chú nói đúng không?”
Lão binh bị nàng chọc cho bật cười, cũng không vạch trần: “Được, thích tới liền tới đi.”
Khó được có người nguyện ý làm lao động nghĩa vụ miễn phí, không cần lãng phí.
“Vậy chú Lục, hẹn gặp lại nha, ta sẽ mang đồ ăn đến cho chú”.
Lão binh đập đập giày ở trên tảng đá, đeo vào, ngâm khúc nhạc không rõ rời đi.
Vân Mạt nhảy lên cơ giáp đi ra xa.
“Bắt lấy hắn!”
Ngay khi quẹo vào một chỗ, khoang cơ giáp đột nhiên tuôn ra một tiếng quát khẽ.
Trong tầm nhìn bắt được một tia phản quang kim loại, là cơ giáp!
Thời gian dài sống trong kiếp lấy quặng, thứ bọn họ khó thích ứng nhất, chính là thị giác tốc độ cao. Mà lúc này, rốt cuộc đã có công dụng.
Tầm mắt Vân Mạt rất nhanh đã bắt giữ được thân ảnh của đối phương, tốc độ tiêu chuẩn 2 đơn vị trở lên, cơ giáp hạng trung, vũ khí mang theo tính sát thương, vào bằng cách nào?
Thanh âm là từ trong công tần ra tới, khuôn mặt Lạc Mộ cường thế thiết nhập vào màn hình điều khiển của bọn họ: “Ngăn cản đài cơ giáp kia!”
Lưu Dược và Lâm Phàm Thành đang vặn đánh vào cùng nhau, dùng xẻng và đầu khoan tương ái tương sát, lúc này cũng lập tức rời ra, bằng tốc độ nhanh nhất vọt qua.