Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh ( Dịch Full )

Chương 584 - Chương 584. Đêm Trạm Canh Gác

Chương 584. Đêm trạm canh gác Chương 584. Đêm trạm canh gác

Vì sao Lưu Dược cao hứng?

Bởi vì trực đêm rất khó chịu.

Ban đêm ở bên ngoài trạm canh gác, cảm thụ là cái dạng này.

Lần đầu tiên đi đến trạm, oa, thực mới mẻ, thực soái, ánh trăng đêm nay thực đẹp!

Nhưng bất luận sự tình gì cũng không chịu nổi việc lặp đi lặp lại.

Gác lần thứ hai, cảm giác bắt đầu biến hóa.

30 phút đầu: Còn tạm ổn.

30-60 phút: Eo thực mỏi, chân có hơi chút nhức, còn có chút buồn ngủ.

60-90 phút: Khi nào đổi gác nha? Đôi mắt sắp không mở ra được nữa, eo cũng quá là mỏi đi.

Đặc biệt là ban ngày vừa mới huấn luyện cao cường độ xong, ban đêm lại phải đứng gác.

Xác suất phát sinh sự kiện đột phát lại thấp, gác đêm hàng ngày chính là công tác buồn tẻ, khó chịu.

Đặc biệt là ban thứ hai và ban thứ năm, đều là thời điểm vừa mới ngủ mơ hồ đã phải bò dậy.

Đã thế, Lưu Dược gần đây còn bị mất ngủ, bảo hắn ở thời điểm kia bò dậy liền càng không nhân đạo.

Đứng gác không ảnh hưởng đến huấn luyện ngày hôm sau, nên khi nào rời giường vẫn phải rời giường.

Như vậy, tân binh viên khi đứng gác phải làm sao bây giờ? Bọn họ suy nghĩ cái gì?

Tin tưởng ta, ở trong 9 phút kia, hắn khả năng đã nghĩ xong toàn bộ nhân sinh của chính mình.

Có lẽ vai chính còn thay đổi vài người, đủ để hoàn thành giả thiết cho vài bộ truyện.

Khi không thể tưởng tượng được nữa, thí dụ như trạng thái của Lưu Dược lúc này, hắn hẳn là như vầy:

10: 55 lên giao ban

11: 00 giao ban xong

11: 05 đứng ngủ trong chốc lát

11: 10 trợn mắt nhìn thời gian ( mẹ nó, mới năm phút ), lại nhắm mắt

11: 15 trợn mắt nhìn thời gian ( đờ mờ ) nhắm mắt lại

……

12: 25 mẹ nó, đội tiếp theo sao còn chưa tới.

Khi đứng gác, chỉ có một người liền dễ dàng ngủ gà ngủ gật.

Nhưng có hai người, mang mặt nạ bảo hộ lại có thể nhỏ giọng tâm sự, tuy nhiên cũng phải tùy thời đề cao cảnh giác, rốt cuộc đội trưởng sẽ kiểm tra trạm gác.

Như vậy, lúc này không giống nhau, có người khác phái đứng ở bên cạnh, rốt cuộc có thể không cần tưởng tượng yy học muội hay là nữ bác sĩ hay là nữ binh lính thông tin, ít nhất cũng có hình tượng cụ thể có thể nói chuyện.

Hai người câu được câu không trò chuyện.

Vân Mạt nhìn máy theo dõi ven đường, nơi xa, núi non phập phồng đen thùi lùi, cảm thán một câu: “Đều nói tướng sĩ chết trận, chiến mã bọc thi, ngươi nói, chúng ta có phải cũng đã chôn không ít thi cốt hay không.”

Lưu Dược run lập cập, từ từ quay đầu nhìn nàng, trong lòng có chút hối hận, có chút sởn gai ốc.

Hắn vốn là một thanh niên tinh tế rất tốt, giơ cao đại kỳ chủ nghĩa duy vật, chưa bao giờ tin quái lực loạn thần gì.

Dù khách sạn đang phát sinh đèn bị nháy, hắc ảnh lập loè, hắn cũng có thể bình tĩnh gọi điện cho lễ tân, thông tri bọn họ thay đèn bị hư hoặc hệ thống mô phỏng thị giác bị loạn.

Mà hiện tại, từ khi được “Mở mắt” ở hành tinh Sana, thấy qua các màu “Khí” mọc lan tràn, hắn biết khả năng còn có một nguyên nhân khác.

Vì thế, hắn còn đi tìm phim điện ảnh diệt ma cực thịnh thời đại cổ địa cầu xem, mấy loại đạo cụ đã từng khiến hắn khịt mũi coi thường là vụng về kia, hiện tại ngược lại thâm nhập sâu vào trong đáy lòng, đào cũng đào không đi.

Người ta nói sợ hãi là do không biết, mà Lưu Dược lại muốn mắng người, hắn là bởi vì biết mới sợ hãi.

Mẹ kiếp, tính cái gì!

Lưu Dược cố gắng tìm chủ đề: “Ngươi có lạnh không?”

Vân Mạt kéo quần áo sát vào người: “Có chút, nhìn không ra, ban đêm còn rất lạnh.”

Lưu Dược thụt lùi một chút, nắm chặt súng nói: “Tuy rằng ta rất muốn cho ngươi mượn áo khoác, nhưng… Ta cũng có chút lạnh.”

Vân Mạt:…

Nhìn bộ dáng hắn súc cổ, khóe mắt dư quang đảo qua nơi xa, một tia bóng dáng màu trắng lướt qua, khóe môi Vân Mạt nhếch lên, đôi mắt bình tĩnh nhìn phương hướng kia.

Lưu Dược cũng hướng bên kia nhìn lại: “Ai? Hơn phân nửa đêm, sao sẽ có người? Còn là một nữ nhân? Đó là khu phương hướng người nhà sao?”

Vân Mạt nhíu nhíu mày, không có nói tiếp.

“Uy, đang hỏi ngươi đấy.”

“Cái gì?” Vân Mạt quay lại hỏi hắn.

Lưu Dược giơ tay chỉ phương hướng kia: “Chỗ đó, đã trễ thế này, sao sẽ có người?”

“Người nào?” Vân Mạt hỏi.

Lưu Dược bị nàng làm cho sợ tới mức hơi run: “Không phải chứ, bóng người rõ ràng như vậy, ngươi không thấy sao?” Hắn lôi kéo Vân Mạt đi lên phía trước hai bước, “Người đâu?”

Ánh mắt Vân Mạt mang theo tìm tòi nghiên cứu, nhìn hắn một vòng. Nhưng không nói lời nào.

Lưu Dược ra một thân mồ hôi: “Này này, ngươi đừng làm ta sợ, ngươi thật sự không thấy sao? Ta không có khả năng hoa mắt chứ? Hay là, ngươi lại mở mắt cho ta?!”

Vân Mạt buông tay: “Ta cái gì cũng chưa làm!”

“Không, không thể nào.” Lưu Dược theo phản xạ có điều kiện nắm chặt quần áo Vân Mạt, giống như cô vợ nhỏ hướng bên kia cọ cọ, “Ngươi có phải trêu ta hay không? Sao có thể có thứ ta thấy được mà ngươi không nhìn thấy được!”

“Ngẩng”, Vân Mạt nói.

Lưu Dược không nhịn được lôi kéo nàng nhích lại gần đèn: “Ta cầu ngươi, “Ngẩng” là có ý mẹ gì? Ngươi rốt cuộc có thấy được hay không?”

Vân Mạt vỗ chân cười ha ha, Lưu Dược tức khắc hiểu rõ, tức đến thiếu chút nữa bạo nổ.

Cái tên lòng dạ hẹp hòi này, mẹ nó, còn không phải là không cho ngươi mượn áo khoác để mặc sao?

Việc này làm cho cơn buồn ngủ cũng bị dọa chạy, hoãn một hồi lâu, Lưu Dược rốt cuộc ở dưới sự tịch mịch cùng nhàm chán lại lần nữa khuất phục.

Đứng gác đối với Vân Mạt tới nói là một việc rất nhỏ, sự tình nàng có thể làm quá nhiều, một chút cũng sẽ không nhàm chán.

Nhưng Lưu Dược là người không chịu nổi, hắn lẩm bẩm lầm bầm nói chuyện: “Thiếu chút nữa bị ngươi hù chết.”

Vân Mạt xả khóe miệng: “Ở tinh tế giống loài gì mà không có, sự vật không biết rất nhiều, không đến mức như vậy chứ?”

“Đến!”, Lưu Dược theo bản năng đề cao giọng.

“Kỳ thật nhân quả tuần hoàn, ngươi không có làm chuyện trái với lương tâm, nên cứ yên tâm”, Vân Mạt chụp bờ vai của hắn một chút.

Lưu Dược trợn trắng mắt, bỗng nhiên nhớ tới cái gì: “Ai, lại nói tiếp cái cảm giác sợ hãi này, ta bỗng nhiên nhớ tới “nắng sớm” ở tinh cầu Gliese, ta không phải đã mang về một chút sao? Sau lại đưa đi phòng thí nghiệm kiểm tra đo lường, ở dưới tình huống riêng nó có tác dụng phóng đại cảm quan của người.”

“Nga? Phóng đại như thế nào?” Vân Mạt đối với giống loài hiếm lạ này có hơi chút hứng thú.

“Nhưng hẳn là cảm xúc mặt trái, tỷ như ngươi sợ hãi cái gì, có lẽ ở dưới sự ảnh hưởng của nó, trước mắt ngươi liền sẽ xuất hiện hình ảnh cụ thể.”

“Nha……” Vân Mạt không nhịn được huýt sáo: “Ta đây có phải nên để cho nó biết, ta sợ hãi tiền?”

Lưu Dược:…… Phi, ngươi nằm mơ đi.

Hai người câu được câu không hàn huyên một lát, lại nói chuyện tính toán đối chiến cùng Tiêu Phong, thời gian nhưng thật ra trôi đến tương đối mau.

12:25, người canh gác tiếp theo tới thay ca, rà quét đồng tử xong, bọn họ chuẩn bị đi uống dịch dinh dưỡng.

Không biết bắt đầu từ khi nào, mỗi đồng liêu hết ca đều sẽ cố ý ở trước mặt nhân viên thay ca xé nhãn dịch dinh dưỡng, sau đó uống sạch, ở dưới ánh mắt hâm mộ ghen ghét của nhân viên nhận ca, bước từng bước nhỏ trở về ngủ……

Quả thực là hành vi bệnh hoạn đáng ăn đòn, nhưng vẫn được lưu truyền.

Tuy nhiên, sau khi hết ca, Vân Mạt không giống như bình thường đi trở về.

Lưu Dược đi ở đằng sau nàng, nhắm mắt theo đuôi: “Ngươi đi đâu vậy?”

Vân Mạt quay lại: “Đi gặp người vừa mới hù dọa ngươi.”

Lưu Dược:……

Hai người theo đường nhỏ, đi ngang qua mấy đình canh gác, hội báo khẩu lệnh, đi tới khu nhà kia.

Khu nhà này ở trên cùng một con đường trở về ký túc xá, là địa phương cư trú của người nhà quan quân, mang phong cách đơn giản của quân doanh, thứ đồ trang trí duy nhất là núi giả dùng nguyên liệu tại chỗ làm thành.

Ánh đèn không phải rất sáng, dưới ánh trăng, bóng của núi giả đổ dài trên mặt đất.

Có hai cái bóng khác lắc lư một chút, trùng lên bóng núi giả.

Ures đứng ở phía sau núi giả, đôi mắt âm trầm nhìn chằm chằm Vân Mạt: “Phi”

Phạm Kiến theo ánh mắt hắn nhìn qua, làm cái thủ thế cắt cổ.

Ures nhìn nhìn chung quanh, khu vực này là góc chết, camera đã bị hắn xử lý qua, cơ hội tốt.

Bình Luận (0)
Comment