Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh ( Dịch Full )

Chương 589 - Chương 589. Ngươi Tới Ta Đi

Chương 589. Ngươi tới ta đi Chương 589. Ngươi tới ta đi

Vân Mạt tay cầm then cửa, bỗng nhiên dừng lại không có mở ra.

Nàng đứng tại chỗ trong chốc lát, biểu tình của Ures ở trước mặt nàng chợt lóe qua.

Nàng nhớ rõ, đó là một tia cười khổ. Tin tức có thể làm loại người như Ures này lộ ra nụ cười khổ khi đề cập đến, còn là ở dưới tình huống sinh tử lấy ra trao đổi, sự tình chỉ sợ không có đơn giản như vậy.

Đề cập đến nửa viên tinh cầu Wolf…… Sẽ là sự tình gì?

Không chiếm được càng nhiều manh mối, tổng cảm thấy như nghẹn ở cổ họng.

Vài giây sau, Vân Mạt xoay người, dựa lưng vào cửa, cúi đầu gửi cho Lạc Mộ một tin nhắn: “Lạc thượng tá có thời gian không?”

Lạc Mộ đang cầm cốc cà phê đặc, cau mày uống một ngụm, tiếp tục tự hỏi nhiệm vụ hành tinh Cốc Cam.

Đội viên ở chiến khu bắc bộ đã bị mất liên lạc ba giờ, hình ảnh vệ tinh chỉ có thể quan sát thấy khu vực chiến đấu bị đốt cháy trơ trụi cùng ánh lửa hừng hực.

Đối phương thông qua Tinh Võng truyền tin tức lại đây, một người một trăm triệu đồng liên bang……

Trong mắt Lạc Mộ lóe tia sáng lạnh lẽo, đây là nghĩ Liên Bang coi tiền như rác sao.

Nhưng, hắn lại nghĩ tới nguyên thủ Krish xác thật đã từng dùng ba trăm triệu đồng chuộc lại tù binh, chẳng qua, nói thành quỹ xây dựng hoà bình quân sự giữa hai bên.

Lạc Mộ lôi kéo khóe miệng, nguyên thủ Krish không hổ là nguyên thủ vô năng nhất Liên Bang, không gì sánh nổi.

Nhưng cũng không trách được hắn, nguyên thủ không có quân quyền, hắn cũng là vị đầu tiên từ trước tới nay.

Ngày mai, nếu không đồng ý điều kiện tra đổi, nhiệm vụ nghĩ cách cứu viện sẽ rơi xuống trên đầu chiến khu phía Đông bọn họ.

Nhưng tin tức hai bên địch ta không đối xứng, ở dưới bối cảnh đại chiến tin tức, sẽ là một hành động đánh cuộc sinh mệnh không có phần thắng. Tùy tiện chế định kế hoạch, chính là đem những sinh mệnh tươi sống của Liên Bang đi làm pháo hôi.

Nhưng nếu mở miệng nói ra những lời này, về sau dân chúng Liên Bang sẽ càng không có an toàn gì đáng nói.

Đánh cướp người liên bang, có khả năng sẽ được phát triển trở thành một công việc giúp phất nhanh chỉ trong một đêm!

Khi đang cân nhắc, trí não thu được tin tức của Vân Mạt.

Lạc Mộ hơi hơi rũ mắt nhìn lướt qua, nhắn trả lời: “32, tòa H.”

Không đến mười phút, cửa bị gõ vang.

Lạc Mộ đầu cũng không nâng lên: “Tiến vào đi!”

Vân Mạt đẩy cửa ra, phát hiện tay trái hắn đặt ở trên lưng ghế, tay phải giơ ly cà phê, màn hình ánh sáng chiếu vào trên mặt hắn, làm hắn thoạt nhìn so với bình thường ấm áp hơn rất nhiều, chỉ là gương mặt vẫn tuấn mỹ như cũ.

Người trong quân doanh có các đặc điểm khác nhau, Liên Nghệ là loại cảm giác lạnh lùng, Nhiếp Cẩu Thặng là một loại hơi thở soái ca lưu manh, Hoắc Xuyên là vẻ nam tính hiếm có như ánh mặt trời, còn Lạc Mộ, hắn chính là một loại tuấn mỹ nhu hòa.

Nhưng ai cũng biết, tính tình nhìn qua tốt chỉ là chủ quan, hắn tuyệt đối là người sạch sẽ, lưu loát, nắm quyền sinh sát trong tay.

Gót chân Vân Mạt sát vào nhau, giơ tay phải lên hành quân lễ: “Lạc thượng tá!”

“Ngồi đi!”

“Có việc gì?”

Lạc Mộ ngẩng đầu nháy mắt cắt giao diện, trên quang não chỉ còn lại ảnh chụp cùng lý lịch của quan quân căn cứ 001.

Vân Mạt ngồi xuống trên ghế đối diện hắn: “Lạc thượng tá còn chưa ngủ sao?”

Lạc Mộ ngẩng đầu, nhìn đồng hồ trên tường: “Xác thật đã rất muộn, có thu hoạch gì sao?”

Vân Mạt cúi đầu cười khẽ, cùng người thông minh nói chuyện, thật là giúp tỉnh đi rất nhiều việc: “Có một chút”.

“Muốn nói sao?” Lạc Mộ hỏi.

Vân Mạt nhìn chằm chằm cái ly trong tay hắn, thực tự nhiên hỏi: “Còn cà phê không? Ta có chút buồn ngủ.”

Lạc Mộ trừng mắt nhìn nàng một cái, đây là thật không coi chính mình như người ngoài.

Hắn mở ngăn kéo ra, ném một gói cà phê hòa tan đến, chỉ vào máy lọc nước trong góc: “Tự mình pha đi.”

“Cảm ơn”.

Vân Mạt đứng dậy đi lấy nước, khóe mắt dư quang quét tới hình ảnh trên quang não hắn.

Tôn Dương Bác đứng ở vị trí phía trước bên trái.

Trước khi tới căn cứ, Đường Ngu mời khách, đụng tới bốn người, đứng đầu chính là vị Tôn Dương Bác này.

Hắn bản nhân lớn lên đen gầy, lông mày cách nhau cực gần, miệng nhỏ, mũi to lại bẹp, tướng mạo tiểu nhân điển hình.

Hắn ngày thường nói chuyện có chút hơi lắp, nhưng khi hội báo nhiệm vụ lại có thể không lọt một giọt nước, còn giỏi giả vờ đáng thương, càng vất vả công lao càng lớn, kiếm được sự tín nhiệm của Từ Hải Địch.

Nếu nói Tiêu Phong trắng trợn táo bạo, Tôn Dương Bác chính là người dưới tình huống giả vờ yếu ớt thọc ngươi một đao.

Binh lính đi làm nhiệm vụ, người không thích cộng sự nhất chính là hắn.

Bởi vì một khi cùng hắn đi, kết quả cuối cùng thường là công lao cùng khổ lao đều thuộc về hắn, nguy hiểm thuộc về người khác.

Khi Vân Mạt vừa tới quân doanh, hắn còn làm bộ giật mình lại đây thị sát cùng với biểu đạt sự quan tâm, nói không nghĩ tới trước đó gặp được bọn họ ở Amuz, cố ý vô tình bắt đầu thám thính quan hệ giữa nàng cùng đám người Đường Ngu.

Vân Mạt tự nhiên cũng cùng hắn đánh Thái Cực quyền, hai bên không thể thám thính được tin tức hữu dụng gì của nhau.

Vừa rồi trên đường lại đây, thình lình cũng gặp hắn.

“Tôn trung tá”, Vân Mạt không đợi hắn đặt câu hỏi, đã làm quân lễ.

Ánh mắt Tôn Dương Bác lập loè, ngữ khí hòa hoãn, vẫn hơi mang chút nói lắp, thập phần thân hòa hỏi nàng: “Đã trễ thế này, vừa kết thúc ca canh gác sao? Đây là chuẩn bị đi……đi chỗ nào vậy?”

Vân Mạt nói Lạc thượng tá gọi nàng đi, không biết sự tình gì.

Tôn Dương Bác thập phần quan tâm nói: “Người trẻ tuổi, đừng gấp kiếm công như vậy…… có chút nhiệm vụ, không……không nhất định dễ làm.”

Vân Mạt bất động thanh sắc nhướng mày: “Cảm ơn ngài, là có nhiệm vụ mới gì sao?”

Tôn Dương Bác cố ý nói nửa câu: “Không nên hỏi những thứ không nên hỏi, dù sao nhiệm vụ mấy ngày nay…… Ta nghe nói…… Chính ngươi cân nhắc đi.”

Vân Mạt cố ý giả ngu: “Nga nga, cảm ơn ngài đã nhắc nhở, xác thật phải cẩn thận. Ta hai ngày trước nghe nói, có binh lính đưa văn kiện đến, thiếu chút nữa tiết lộ tư liệu mật đi ra ngoài, may mắn vận khí của hắn không tồi.”

“Giống như……” Nàng cố ý dùng ngón trỏ ấn trán, “Nhiệm vụ kia nghe nói vốn dĩ nên năm liền…… A, ta đã quên là ai? Không biết như thế nào tới trên tay hắn.”

Vân Mạt nói tới đây, thần sắc Tôn Dương Bác đã bắt đầu không quá tự nhiên: “Đừng để cho Lạc thượng tá chờ lâu, chạy nhanh đi thôi.”

“Tôn trung tá, hẹn gặp lại”, Vân Mạt xoay người trợn mắt rời đi.

Khẩu thị tâm phi, nghĩ nàng không biết sao? Tôn Dương Bác đã chuẩn bị vài đống phân, chỉ chờ tìm được cơ hội sẽ ném lên trên đầu nàng.

Có chút nhiệm vụ là phải trải qua nhân viên thông tin truyền đạt.

Trước khi Lạc Mộ tới, hắn sẽ lợi dụng quan hệ với Từ Hải Địch lựa nhiệm vụ.

Sau khi Lạc Mộ tới, con đường này không thể thực hiện được, hắn liền bắt đầu tính kế lên binh lính thông tin, làm hắn ở dưới tình huống chính mình cũng chưa ý thức được, trì hoãn hạ phát nhiệm vụ nào đó, hoặc là tuyên bố sớm nhiệm vụ nào đó.

Làm như vậy, nhiệm vụ mà Tôn Dương Bác muốn tránh, đúng lúc có thể hoàn mỹ rơi xuống trên đầu người khác.

Hắn đã làm như vậy rất nhiều lần, có một tiểu đội bị hắn hố thiếu chút nữa cũng chưa trở về được. Mấu chốt là hắn còn tưởng rằng người khác đều là ngốc tử, cảm thấy chính mình an bài chặt chẽ không kẽ hở, vẫn cứ ở trước mặt đồng liêu đóng vai người tốt……

Vân Mạt nhìn quầng sáng trên mặt Tôn Dương Bác, tầm mắt Lạc Mộ cũng rơi xuống cùng một chỗ.

“Đối với hắn có ý kiến gì sao?” Lạc Mộ hỏi.

“Không dám”. Vân Mạt cười ha ha, mách lẻo khi nào cũng được.

Lạc Mộ không nhịn cười, che miệng một chút: “Là không dám, mà không phải không có?”

Vân Mạt ha hả một tiếng, không có chính diện đáp lại, Lạc Mộ khôn khéo như vậy, trên màn hình còn cố ý bày ra lý lịch của vài người, chỉ sợ cũng không cần nàng phải nhiều lời.

Nhưng người này quá âm hiểm, phải khiến cho hắn gà bay trứng vỡ mới có thể thoải mái.

Lạc Mộ hỏi nàng: “Muộn như vậy tìm ta, muốn nói cái gì?”

Vân Mạt lại hỏi: “Tư Phụ Văn là ai?”

Lạc Mộ: “Một thương nhân. Sao tự dưng lại hỏi tới hắn?”

Vân Mạt trả lời một vấn đề, lại tung ra một cái khác, hai người một hỏi một đáp, thập phần ăn ý.

Lạc Mộ: “Có đôi khi hắn sẽ giúp chính phủ Liên Bang làm chút sự tình, quan hệ cùng nguyên thủ cũng không tệ lắm.”

Lạc Mộ: “Các ngươi đã hàn huyên với hắn những gì?”

Vân Mạt: “Tựa hồ đội cận vệ của hắn liên tiếp xảy ra vấn đề.”

Vân Mạt: “Cục diện Wolf hiện tại có ổn định không? Chúng ta khi nào sẽ có nhiệm vụ?”

Lạc Mộ trầm tư kết thúc đoạn hội thoại này.

Từ chỗ của Randy, hắn có được ấn tượng, nữ binh trước mặt này nhìn qua có vẻ ít kinh nghiệm, nhưng chưa bao giờ sẽ làm sự tình râu ria. Chẳng lẽ, Wolf có chuyện?

Lạc Mộ phất tay qua màn hình thực tế ảo, toàn bộ phòng tức khắc tối sầm xuống, trên bàn hiện ra hình chiếu bản đồ 3D Wolf.

Trên bản đồ ngoại trừ địa thế cao thấp phập phồng, còn có rậm rạp điểm đỏ, tựa như ruồi bọ đậu trên miếng thịt thối.

Vân Mạt đã hiểu ý tứ của điểm đỏ, bất luận một điểm đỏ nào, cũng đủ dẫn phát một lần nguy cơ chiến loạn cấp S.

Wolf phủ đầy điểm đỏ, thoạt nhìn, nàng biết, đề cập đến bí mật của nửa viên tinh cầu, chỉ sợ là một điểm đỏ trong đông đảo điểm đỏ này đi.

Bình Luận (0)
Comment