Uy hiếp trên không trung dần dần giảm bớt, dấu hiệu sinh mệnh ở khu vực này cũng đi theo yếu dần.
Một nửa đội xanh đã bỏ mình, dư lại hơn 50 người, có một bộ phận tương đối lớn đã là trạng thái trọng thương.
Đội đỏ bởi vì trốn tránh kịp thời, hơn nữa có trang bị che chắn, tạm thời không có thương vong quá lớn.
Ellen bò đến bên cạnh Vân Mạt, mặt mang phấn khởi: “Vân Mạt, nga không, Vân tổng, hiện tại nên làm gì? Loại trừ bọn họ?”
Trải qua một vòng đả kích này, thực lực hai đội xanh đỏ nghịch chuyển trên diện rộng, nếu đội đỏ lập tức phản kích, tuyệt đối có thể thắng.
Vân Mạt rũ hạt cát trên đầu, sắc mặt đông lạnh: “Không, không còn kịp rồi, chạy mau!”
“Cái…… Cái gì?” Ellen không hiểu ra sao.
“Trấn La Việt, đi mau!”
Cùng với câu quát khẽ này, người đội đỏ từ trong cát nhảy dựng lên, giống như lửa thiêu mông chạy về phương đông.
Mệnh lệnh lui lại, không có bất luận kẻ nào phản bác.
Vì sao?
Bởi vì đánh không lại, dù đối phương chỉ là quân không chính hiệu.
Trong chiến tranh thế giới thứ nhất thời đại địa cầu, phương trình mô phỏng quân sự của Lancaster có thể trả lời vấn đề này.
【 giả thiết thực lực đơn binh của quân xanh là gấp 4 lần quân đỏ, trong khi giao chiến, nhân số đội xanh và đội đỏ là 1: 4 】
Định luật tuyến tính Lancaster ——
【 ở thời đại vũ khí lạnh, kết quả có thể là đồng quy vu tận, hai bên không chiếm được tiện nghi, cuối cùng chỉ có thể đua tiêu hao. 】
Định luật bình phương Lancaster ——
【 hỏa lực cự ly xa là chủ trong chiến đấu, thực lực quân đội cùng số lượng quân đội có quan hệ bình phương tuyến tính.
Tức, muốn tiêu diệt toàn bộ người quân xanh, quân đỏ cần phải tổn thất 54 người sqrt(42-4*12)=346 người. 】
Kết luận, trừ phi dùng vũ khí có tính nghiền áp, nếu không tổn thất của bên mạnh sẽ nhỏ hơn tổn thất của bên yếu.
Lấy một chống một trăm, ở trong chiến tranh hiện đại hoá bộ binh nhẹ, là rất khó phát sinh, khả năng cao chính là trực tiếp bị loại trừ.
Cho nên, các loại sổ tay quân sự đều sẽ cường điệu, đặc chủng tác chiến cần tận hết mọi khả năng, tránh phát sinh đối kháng trực tiếp cùng quân địch.
Mà Vân Mạt bọn họ, vốn là làm “Đội quân mũi nhọn” bị thả xuống khối chiến trường này.
Tả Cát tuy là quân không chính hiệu, nhưng số lượng cùng độ quen thuộc đối với hoàn cảnh, vượt quá xa bọn họ.
Trên người bọn họ đeo trang bị đặc chủng, ưu thế là vũ khí cùng đánh bất ngờ, nhưng tuyệt không phải là mặt đối mặt.
Binh lính vũ trang của Liên Bang dù có cường hãn hơn nữa, cũng không thể đánh thắng xe tăng hỏa lực chi viện trên sa mạc.
Trong nháy mắt sau khi đổ bộ bị bắt, Vân Mạt liền hiểu, bọn họ đã mất đi cơ hội lặng yên thẩm thấu.
Lúc này, khả năng ẩn nấp, tiếp cận sau đó mang con tin ra đã bằng 0.
Đội xanh tuy rằng chiến tổn hại nhiều hơn, nhưng người ở bên trái đã đến phía trước, muốn tiêu diệt toàn bộ đội xanh, khả năng cũng cơ bản bằng không.
Cho nên, không có lựa chọn.
Hiện tại, điều duy nhất có thể làm, chính là trước khi phát sinh hai bên địch ta chạm súng, nhanh chóng thoát ly, lại lên kế hoạch sau.
Tiếp cận thành thị, dựa vào chiến đấu trên đường phố, làm cho vũ khí hạng nặng của bọn họ không phát huy được tác dụng, thoát khỏi áp chế hỏa lực của đối phương là cơ hội duy nhất.
Hoắc Xuyên đi đầu chạy về phía đông.
Ánh mắt Lạc Mộ gắt gao nhìn chằm chằm thân ảnh bọn họ. Một tiếng “Tích…” vang lên, trí não mỗi người thu được một phần bản đồ.
Là tin tức do nằm vùng ở hành tinh Cổ Cam nửa phút trước truyền lại đây.
Tin tức rất quan trọng, Tiêu Phong vừa chạy vừa mở hệ thống quan khán, đồng thời điều ra trí năng phụ trợ phân tích tính toán đường nhỏ.
Tin tức này đối với bọn họ mà nói, giống như cọng rơm cứu mạng.
Tôn Dương Bác cũng thở hổn hển cúi đầu click mở, quét mắt nhìn điểm đỏ phía Tây Nam, điều chỉnh tốc độ tới lớn nhất.
Nơi xa nhấc lên bụi bặm cuồn cuộn, cùng với tiếng gầm rú, không cần nghĩ cũng biết, là xe tăng sa mạc.
Đối phương vốn dĩ chỉ có thể bắt giữ được vị trí đại khái, nhưng có đàn máy bay không người lái mở đường, hiện tại đã cơ bản tỏa định được khu vực.
“Ong ong ong……”
Không trung phía Tây Bắc một mảnh điểm đen, hiển nhiên, đàn máy bay không người lái của đối phương lại lần nữa phóng ra.
Đây không phải là ức hiếp người sao?
Nhiệm vụ này…… Nhiệm vụ này người có thể hoàn thành được sao?
“Không phải nói bọn họ không phải là quân chính hiệu sao?”
“Không phải quân chính hiệu mà lại có chiến thuật như vậy?”
“Hoắc thiếu gia, máy bay không người lái kia có phải loại H không? Mẹ nó, có phải linh kiện có nguồn gốc từ gia tộc ngươi hay không?”
Mọi người trong lúc vội vàng chạy như điên về phía trước, đồng thời không quên mắng vài câu, gió khô nóng hỗn loạn cát đất rót đầy đầu, đầy miệng.
“Đừng nói thêm nữa, nhanh lên đi!” Vân Mạt đeo mắt kính chắn gió lên, quát khẽ.
Mọi người chạy như mất mạng về phía trước, Vân Mạt nỗ lực điều chỉnh hô hấp: “Tổ hậu cần 4, các ngươi nhanh hơn đi, quẹo vào chỗ cây cối ở phương đông, lấy đồ!”
“Đuổi kịp!” Lưu Dược hướng về phía mấy người Mạc Mặc cùng Hồng Ninh gào rống.
“Mau mau mau!”
Hô hấp của Lạc Mộ cũng an tĩnh không ít, cục diện này, đã từng là trạng huống mà tiểu đội đi trước gặp phải, cứu viện của Liên Bang gần như có đi mà không có về.
Trong nhiệm vụ nghĩ cách cứu viện, thủ đoạn công kích thực đơn điệu, đánh sâu vào, phá cửa, ném bạo đạn, vọt vào đua kỹ năng bắn súng...
Nhưng, không có hệ thống tình báo chi viện, đội công kích tiến vào khu vực không biết chính là tặng đầu người.
Bộ chỉ huy bên ta nắm chắc tình báo, mới là mấu chốt quyết định thành bại của nhiệm vụ.
Trong kênh liên lạc, âm thanh Lạc Mộ giống như tiếng trời.
“Đi hướng nam, vị trí ST78 có xe, đi mau!”
Tiêu Phong không chút suy nghĩ, mang theo người liền đi về phía bên kia.
“Vân Mạt?” Hoắc Xuyên mang theo một đội cản ở phía sau, hỏi ở trong công tần.
“Không đi!”
Âm thanh Vân Mạt thập phần quả quyết, “Giữ nguyên kế hoạch, tiếp tục đi về phía trấn La Việt”.
“Thu được!”
Ngón tay Lạc Mộ khựng lại: “Vân Mạt, hội báo nguyên nhân!”
Vân Mạt khiêng súng thở hồng hộc: “Tình báo có sai sót, kiến nghị kiểm tra đối chiếu sự thật.”
Lạc Mộ nhanh chóng phóng đại cảnh tượng trên mặt đất, vị trí ST78 có xe, quanh thân không có dấu vết khác.
“Nói ra lý do của ngươi”, Lạc Mộ nói.
“Không kịp”, Vân Mạt đơn giản quăng một câu đi ra ngoài, liền mang theo đội tiếp tục tiến về hướng đông.
Kỳ thật không phải không kịp, mà là có nói hắn cũng không tin, huống hồ trong quá trình chạy nói quá nhiều, đối với nàng tới nói là khó khăn quá lớn.
Ellen đi theo bên cạnh Vân Mạt, trong quá trình chạy động dưới chân giơ lên vô số bụi đất.
“Vân Mạt, Lạc thượng tá là quan chỉ huy”, ý ngoài lời là ngươi đang kháng mệnh.
Vân Mạt híp mắt nhìn phương hướng trước mắt: “Không có việc gì, hắn rất nhanh liền sẽ hiểu.”
Hồng Ninh khiêng chiếc ba lô nặng, “Mau tới!”
Mọi người đối với việc đội đỏ làm trái mệnh lệnh của Lạc Mộ, trong lòng có loại mâu thuẫn mừng thầm, hưng phấn giống như người luôn theo khuôn phép cũ đột nhiên làm chuyện khác biệt.
Huống hồ vị Vân tổng chỉ huy này, bắt đầu từ lúc nhảy xuống hàng hạm, từ tọa độ đến không kích, nàng vẫn luôn đúng.
Một lần đúng thì nói là vận khí, nhưng hai lần đều đúng thì chính là thực lực. Bọn họ nguyện ý tin tưởng, lần thứ ba, nàng vẫn đúng.
Bọn họ chỉ cần nhớ kỹ một câu, phục tùng mệnh lệnh, nghe chỉ huy!
Cùng lúc đó, NPC quan chỉ huy hành tinh Cốc Cam lại lần nữa xuất hiện ý cười: “trò chơi mèo vờn chuột là thú vị nhất.”
Phó quan cũng đi theo cười ha hả: “Nhìn một cái xem, bên trong tuyệt cảnh đột nhiên xuất hiện sinh lộ, là người đều không cự tuyệt được.”
Quan chỉ huy lắc đầu: “Quá ngu xuẩn, quá yếu ớt, không đáng xem!”
Tiêu Phong đang chạy như điên liền chậm lại, hắn giơ cánh tay phải lên: “Ngừng một chút!”
Hơn ba mươi lão binh đi theo phía sau hắn, mở hệ thống che chắn ra, lại vọt vào vị trí rừng đá, uy hiếp của máy bay không người lái giảm đi rất nhiều.
Tôn Dương Bác đi theo Tiêu Phong: “Ta sao cứ cảm thấy không thích hợp, quá an tĩnh, giống như cố ý để lại một con đường ở bên này.”
“Người đội đỏ đâu?”
Tiêu Phong hỏi, một đường chạy liên tục, mồ hôi theo cổ đi xuống, bụi đất sa mạc hỗn loạn, hình thành vệt mồ hôi rõ ràng.
“Không biết!”