Hơn một trăm người bọn họ, rốt cuộc đã tiếp cận đại bộ đội.
Nếu nói, cảm xúc của mọi người ngay từ đầu là khẩn trương cùng hưng phấn, hiện tại đã bắt đầu bình tĩnh trở lại.
Mưa bom bão đạn đều đã trải qua, lúc này bọn họ chỉ cần theo chân NPC đánh phối hợp mà thôi, chỉ cần sắm vai người qua đường Giáp là được.
“Tích……” Trí não động tĩnh.
Hồng Ninh cùng Ellen, chuyển đại thể tình huống của binh đoàn Tư Phách, lấy ngôn ngữ cực kỳ đơn giản dễ hiểu phát lại đây. Thậm chí còn cẩn thận vẽ sơ đồ quan hệ, giúp bọn họ tiện tra cứu.
Vân Mạt rũ mắt cười khẽ, cảm thấy rất vui mừng.
Mười mấy người nhảy xuống xe vận tải KQSHA, Vân Mạt lật xem sơ đồ quan hệ, lại nhìn nhìn đoàn người ở phía sau.
Tiếp theo, tay trái nàng đáp lên đầu vai Lưu Dược, chụp hai cái, nói: “Hami!”
Vẻ mặt Lưu Dược khiếp sợ quay đầu, chỉ vào chính mình: “Cái gì?”
Vân Mạt lại lần nữa gật đầu: “Ngươi, Hami!”
Lưu Dược:……Đù má!
“Không phải chứ, không phải vừa rồi ngươi đã diễn khá tốt sao?”
Lưu Dược nuốt nước miếng, vì sao lại là hắn?
Chẳng may hắn nói lậu thì làm sao bây giờ, đối phương sẽ trực tiếp bắn bỏ mẹ bọn họ.
Vân Mạt chỉ chỉ vào sơ đồ quan hệ: “Thấy chưa? Phân tích tính cách của Sabani, hắn ghét kẻ yếu.”
“Cho nên?” Lưu Dược hỏi.
Vân Mạt nói: “Cho nên, làm thân vệ binh, chiều cao của ta không thích hợp. Tuy không bài trừ có tình huống đặc thù, nhưng bản thân chúng ta chính là hàng giả, tốt nhất nên tránh cành mẹ đẻ cành con.”
Lưu Dược xoa mặt một phen, làn da che đậy ở phía dưới vệt sáng bị hắn xoa có chút đau.
Hắn chuyển động hai vòng tại chỗ, lòng bàn tay đều là mồ hôi, “Không được, ta không tin ta có thể lừa được bọn họ.”
Vân Mạt vẫn còn lật xem tin tức Hồng Ninh phát tới, mí mắt cũng chưa nâng lên: “Không cần lo lắng, quan quân mà Đỗ Ram nhận thức đều đã bị xử lý, trên quần áo không có tiêu chí nhận biết gì, người mà ngươi mang đều là người một nhà.”
“Tư liệu cần biết, Hồng Ninh đều đã phân tích qua.”
“Ngươi chỉ là một thành viên đội cận vệ, có vấn đề gì không biết, thì cứ giả ngu là xong.”
“Kỳ thật, dù cho ngươi nói lậu cái gì, chỉ cần không tự loạn đầu trận tuyến, dựa theo phản ứng của người bình thường, hắn sẽ theo bản năng giúp ngươi tìm một lý do hợp lý. Chúng ta vừa mới giúp hắn giải vây, hắn sẽ không hoài nghi chúng ta.”
“Cho nên ngươi yên tâm đi, đi thôi”, Vân Mạt nói.
Lưu Dược:…… vì sao có loại cảm giác quen thuộc như “Đi thôi, Pikachu”.
Hắn hít sâu một hơi, vẫn muốn giãy giụa một chút, vì thế chỉ vào Hoắc Xuyên, lại quay đầu nhìn Sở Tử Mạc: “Vì sao không phải là bọn họ?”
Hai mắt Hoắc Xuyên nhìn trời, khoanh tay trước ngực: “Bởi vì ta không làm được việc mới là học sinh năm nhất, đã có thể sờ được chi tiết của toàn bộ học sinh Rechester, còn có thể cùng đa số mọi người xưng anh em.”
Sở Tử Mạc thậm chí trực tiếp dựa ở bên cạnh KQSHA, chà lau súng của hắn, cũng không ngẩng đầu lên: “Bởi vì ta “Độc””.
Lưu Dược:…… Không còn lời gì để nói.
Dựa theo an bài lúc trước, mọi người nên ẩn nấp thì ẩn nấp, nên đề phòng thì đề phòng, cũng không có loạn như ong vỡ tổ.
Lúc này, người đứng ở đây chỉ có mười mấy người bọn họ.
Lưu Dược sờ sờ mũi, lại một lần nữa click mở tin tức của Hồng Ninh, tinh tế nhìn phân tích tính cách của Đỗ Ram, một bộ dáng bất cứ giá nào: “Ta đây liền đi?”
Vân Mạt gật đầu: “Nhớ rõ, ngươi là một thành viên đội cận vệ, có dã tâm, có năng lực, đồng thời, cũng là một binh lính muốn bò lên trên.”
Cho nên, loại người này mới có thể bắt lấy hết thảy cơ hội tới biểu hiện, mới có thể mượn sức rất nhiều người vì hắn cống hiến sức lực, mà loại người này, biểu hiện đến quá mức một chút, cũng không dễ dàng khiến người hoài nghi.
Đỗ Ram, nam, 45 tuổi, quân hàm thượng tá.
Đỗ Ram sinh năm 1128, ở trung bộ hành tinh Cốc Cam, cả nhà dựa vào khai thác khu mỏ mà sống.
Năm 1149, Đỗ Ram từ bỏ chuyên môn chữa bệnh, gia nhập binh đoàn Tư Phách Tát Phu.
Năm 1154, Tư Phách phát động vận động phản chính phủ, ở khu vực tây bộ chiếm cứ địa bàn không nhỏ, cũng liên tiếp cùng hành tinh Alpha tiếp xúc……
Vân Mạt thông qua thấu kính đơn binh, phóng đại chỗ ngoặt sự nghiệp.
Một nam nhân trung niên thon gầy đang hút thuốc, chân hắn đạp lên trên tảng đá, thân hình ngạnh lãng. Dưới tình huống giải phẫu chỉnh dung của tinh tế cường hãn như vậy, trên mặt hắn vẫn giữ lại một vết sẹo rất lớn, vừa nhìn liền biết là không dễ chọc.
Từ tướng mạo xem, người này anh khí trác tuyệt, đồng thời sớm phát. Hẳn là thuộc về người có dã tâm cường thế.
Đối phương hình như có cảm giác, ánh mắt quét về bên này, trong mắt tràn ngập phòng bị cùng lãnh túc.
Vân Mạt cúi đầu, Lưu Dược cũng xuyên thấu qua thấu kính quan sát người mà hắn cần tiếp xúc này.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng trong đầu, Lưu Dược hít sâu một hơi: “Ta đi bây giờ?”
Vân Mạt nghĩ nghĩ, hướng về phía tổ bốn vẫy tay một cái, lấy một lọ dạng phun sương, đưa cho Lưu Dược: “Dùng chứ?”
Lưu Dược lật qua, nhìn nhìn thuyết minh, không nhịn được bật cười: “Chỉ sợ ta phải diễn hình tượng chó quẫy đuôi thật sống động đi”.
Lâm Phàm không hiểu ra sao, nhìn bóng dáng Lưu Dược đi xa, hỏi: “Hắn có ý gì?”
Vân Mạt quay đầu nói: “Nghe qua truyện cười thứ nhất chưa?”
Lâm Phàm Thành: “Cái gì?”
Còn không đợi Vân Mạt giải thích, âm thanh Lưu Dược đã thông qua tai nghe truyền trở về.
Lưu Dược: “Đỗ Ram thượng tá.”
Đỗ Ram: “Ân, ngươi chính là Hami?”
Lưu Dược: “Là ta.”
Đỗ Ram: “Làm không tồi, ngươi gia nhập Tư Phách từ khi nào?”
Lưu Dược: “Năm trước.”
Đỗ Ram rõ ràng lắp bắp kinh hãi, tân binh? Có thể đánh ra sự chính xác kia, lại là một tân binh?
Hắn vừa muốn dò xét vài câu, Lưu Dược đã dâng bình dịch chữa bệnh phun sương nắm chặt trong tay lên: “Thiếu tá, xin hãy nhận lấy.”
Đỗ Ram thấy động tác của hắn, theo bản năng muốn nắm súng phản kích, chờ đến khi thấy rõ ràng đồ vật trước mặt, tức khắc có chút giật mình.
Lưu Dược nói tiếp: “Thành phố ngầm tuy có tốt, nhưng so với hoàn cảnh bên trên khác biệt quá lớn, đi lên đã lâu, thực không dễ dàng thích ứng, thường thấy nhất chính là nghẹt mũi cùng dị ứng, cho nên ta tùy thân đều luôn mang theo thứ này, ngài dùng thử xem.”
Đỗ Ram thuận tay nhận lấy, cầm ở trong tay trầm ngâm: “sao ngươi biết ta cần thứ này?”
Lưu Dược ghé sát vào cười cười: “Vừa rồi khi ngài hút thuốc, một lỗ mũi không bốc khói……”
Mọi người:……
Đỗ Ram rốt cuộc thả lỏng người, truyện cười quá cũ kỹ, nhưng mà dùng được, hắn biểu hiện rất sống động tâm tư của một tiểu binh một lòng muốn bò lên trên.
Chính hắn cũng là người bò lên từng bước một. Năm đó, hắn thậm chí còn làm ra sự tình, ở trong nháy mắt khi Tát Phu móc thuốc ra, liền lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai giơ bật lửa lên phía dưới mũi Tát Phu.
Xong việc cảm thấy thực ngốc bức, bởi vì động tác quá nhanh, gió thiếu chút nữa còn thổi tắt cả ngọn lửa.
Nhưng, hành động của Lưu Dược, đã có hiệu quả kéo gần lại khoảng cách giữa hai người, Đỗ Ram ở trên người hắn, thậm chí còn cảm thấy được quá khứ của chính mình.
Thử kết thúc, đối thoại bắt đầu đi theo phương hướng bình thường.
Hình thể của Lưu Dược hơi béo, gương mặt tươi cười vô hại, còn có bộ dáng thật cẩn thận lấy lòng lãnh đạo, đã thành công đánh vào đoàn đội Đỗ Ram.
Mọi người nghiêm túc lắng nghe, tâm lý cảm thấy thập phần phức tạp.
Mẹ kiếp, trong đội ngũ đúng là ‘ngọa hổ tàng long’.
Ban đầu cho rằng chỉ có một kẻ siêu lừa dối, bây giờ hóa ra, là bởi vì nhân vật nhỏ này chưa có không gian phát huy mà thôi.
Lúc này, hai người đã tiến đến cùng nhau, logic trong lời nói dối được xây dựng rất chân thật, an bài kế tiếp hoàn hoàn hợp nhau, ngay cả chính bọn họ sau khi nghe xong, đều cảm thấy chính mình là người sinh ra và lớn lên ở hành tinh Cốc Cam, thề sống chết nguyện trung thành với Tạp Tát Phu.
Đỗ Ram rít một hơi thuốc, thuần thục phun ra một chuỗi sương khói, hưởng thụ nheo nheo mắt, vài giây sau nói:
“Khăn Đức đã rút lui, chúng ta cũng trở về đi.”
Lưu Dược có chút mong đợi, thử nói: “Thiếu tá, chúng ta rút về chỗ nào?”
Quan quân đã không còn tồn tại, hắn hiện tại hữu danh vô thật, Tư Phách rốt cuộc là một đoàn quân không chính hiệu, các phương diện đều không quy phạm bằng quân chính quy.
Đỗ Ram quét hắn trên dưới một cái, nghĩ hắn đã từng có chiến tích, cái khác không nói, có thể khống chế chuẩn độ của KQSHA tốt như vậy, xác thật là một nhân tài.
Đỗ Ram cầm mũ gõ gõ mấy cái trên tảng đá bên cạnh, đội lên, đưa lưng về phía hắn nói: “Đuổi kịp, trở về căn cứ.”
“Rõ!” Lưu Dược đứng thẳng người, kích động rống to.
Bước nhanh đi trở về đội ngũ, Vân Mạt hướng hắn giơ một ngón tay cái.
Đỗ Ram điều cho bọn hắn một chiếc xe vận chuyển mới, đoàn người đi theo đến căn cứ quân sự “Paras”, trên đường còn nhặt lên Hồng Ninh và Ellen.
Thương binh quá nhiều, Đỗ Ram liếc mắt nhìn trạng thái của Ellen, không nói một câu.
Chiếc xe không bị ngăn trở đi vào, căn cứ này chiếm diện tích cực lớn, bị vách tường thật dài vây quanh, mặt ngoài nhìn thực trống trải, nhưng dấu vết lốp xe trên mặt đất ngăm đen biểu hiện, nhất định có kho vũ khí trọng hình, chẳng qua không biết giấu ở địa phương nào mà thôi.
Bọn họ được tùy ý chọn ký túc xá, may mắn chính là, một trăm người được ở trong cùng một địa phương đơn độc.
Bởi vì mới gia nhập, bọn họ được cho nửa ngày để làm quen với hoàn cảnh ở trong căn cứ.