Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh ( Dịch Full )

Chương 625 - Chương 625. Cái Gọi Là Đại Thần

Chương 625. Cái gọi là đại thần Chương 625. Cái gọi là đại thần

Vân Mạt cũng cảm thấy thực khó giải quyết, nàng không hiểu hạt lưu.

Dụng cụ chỉ có thể kiểm tra đo lường ra tế bào não của hắn thập phần sinh động, nhưng ngoại trừ không có tinh thần lực, hết thảy những thứ khác vẫn như thường.

Nhưng cái gọi là “về linh” kia, nhất định ẩn ở trong cơ thể, cần phải tìm ra, nếu không, hắn rất nhanh liền sẽ bị “về linh”.

Vân Mạt nhớ lại trường hợp của La Viễn Xung, tuy rằng cũng không tương đồng, nhưng hắn có thể hoàn thành phản ăn mòn. Liền chứng minh, nghị lực là thứ có đôi khi có thể chuyển hóa thành vô số kỳ tích.

Nguyên thần lực của Vân Mạt theo cổ tay của hắn xâm nhập vào trong, không có chút cản trở nào, một đường đấu đá lung tung tới phần cổ, quanh quẩn ở trong óc hắn. Như mảnh ruộng khô hạn lâu năm nhận được một giọt nước, rót vào mảnh ý thức tràn ngập nguy cơ của hắn một tia sinh cơ.

Đồng tử của Davis từ tán loạn dần dần thu nạp lại, nỗ lực ngưng tụ thành thanh minh.

“Đừng từ bỏ”, âm thanh Vân Mạt mang theo mát lạnh đi thẳng vào tai.

“Nàng còn đang đợi ngươi, đứa trẻ của các ngươi còn đang đợi ngươi.”

“Ngươi còn chưa có đặt tên cho hắn đi? Là một bé trai, tháng sau sẽ ra đời. Kiên trì lên……”

Cùng với âm thanh của Vân Mạt, một giọt nước mắt theo khóe mắt Davis trượt xuống. Hắn không muốn chết……

“Nghe ta, hiện tại, tập trung toàn bộ tinh thần của ngươi, đi theo ta!”

Ba ngón tay phải của Vân Mạt kẹp ngân châm lóe sáng, du tẩu trên đỉnh đầu hắn, bắt giữ dao động tinh thần.

Về linh, chính là trước làm tan tinh thần của hắn, sau đó ảnh hưởng đến ý thức của hắn, để dễ bề khống chế liền không có phá hư cấu tạo của đại não, cho nên còn có thể cứu chữa được.

Chỉ cần hắn có thể ngưng tụ một chút ít tinh thần, Vân Mạt có thể giúp hắn tụ lại cùng tăng mạnh.

Bởi vì, Hoắc Xuyên đã giúp hắn áp dụng trình tự thí nghiệm “Máy bắt giữ sóng điện não”, chính là loại máy mà Tiêu Nam đang khai phá, công cụ có thể phóng đại tinh thần lực.

Trước mắt chỉ có một thành phẩm, vẫn còn đang trong giai đoạn thí nghiệm, không biết có thể dùng được hay không, nhưng không quản được nhiều như vậy.

Ánh mắt Vân Mạt lộ ra sự ngưng trọng, dụng cụ bên cạnh biểu hiện, trong óc hắn có tín hiệu chip dao động, cùng với Vân Mạt tra xét, khi mạnh khi yếu.

Động tĩnh rõ ràng tất nhiên sẽ khiến cho đối phương cảnh giác, lúc này, liền phải xem tác dụng của ngăn cách phù.

Hồng Ninh gắt gao nhìn chằm chằm tay Vân Mạt, hắn hiểu một ít tình huống, biết muốn bắt giữ tinh thần lực là rất khó, nếu không, lúc ấy cũng sẽ không có vô số người trúng chiêu.

“Ở đàng kia!”

Ngay khi Hồng Ninh xem đến đôi mắt đều có hơi chút mỏi, tay Vân Mạt liền động. Ngân châm vừa nhanh vừa tàn nhẫn đâm trúng huyệt vị, nhẹ vê, cựa quậy, đuôi châm ầm ầm vang lên, nguyên thần lực của Vân Mạt theo ngân châm từng vòng chấn động đi qua.

“Có sao? Bắt giữ được tinh thần lực?”

Lâm Phàm Thành kích động nắm lấy cánh tay Mạc Mặc, hắn ghét bỏ lay một chút: “Chú ý chút đi.”

Máy “bắt giữ sóng điện não” của Hoắc Xuyên cũng bắt đầu công tác, điểm xanh càng ngày càng sáng, phóng lớn, lại phóng lớn……

Biểu tình của Davis rất thống khổ, hô hấp thô nặng, trong tròng mắt đều là tơ máu, gân xanh trên trán xông ra.

Âm thanh Vân Mạt một câu lại một câu: “Mẹ ngươi đang bệnh rất nặng, mỗi ngày đều gọi tên của ngươi……”

“Tiền đền bù của ngươi tuy rằng không ít, nhưng mẹ đơn thân mang theo đứa nhỏ, sẽ sống rất gian nan……”

“Cho nên, hãy kiên trì……”

Đôi mắt Davis đột nhiên trừng lớn, nhìn ước chừng năm giây, sau đó nghiêng đầu, ngất đi.

Hoắc Xuyên nhìn điểm màu xanh nhắt mắt bị tắt, có chút khó chịu: “Hắn đây là……đã chết?”

Vân Mạt ngược lại thở phào một hơi: “Không, hẳn là không có việc gì.” Từ trường lại lần nữa tụ lại, tinh thần lực đã chậm rãi nảy sinh, tử khí tan đi, trong tay người nọ, đường sinh mệnh đứt gãy tiếp hợp ở hệ rễ mỏng manh.

Năm ba mươi tuổi gặp đại nạn, trừ phi có quý nhân tương trợ, mới có thể hóa giải nguy hiểm.

Vân Mạt tìm được một cái bàn làm việc, cúi đầu cười khẽ. Hóa ra, bọn họ là quý nhân của hắn.

Lâm Phàm Thành nhìn các chỉ tiêu dần dần hồi phục, rốt cuộc tìm lại được đầu óc của chính mình: “Anh Vân, chỉ cứu người không tuyệt người……”

Đôi mắt của Hồng Ninh đột nhiên trừng lớn, lời này có chút quen tai.

Đã nghe qua ở đâu? “Chỉ cứu người không tuyệt người?” Không đúng, còn có một câu, “Chỉ tính người có duyên”

Hắn có chút khiếp sợ quay đầu, Vân Mạt đã ở trên bàn viết viết vẽ vẽ, mọi người cho rằng nàng muốn kê phương thuốc hoặc là làm kế hoạch gì, nên không có đi qua quấy rầy.

Hồng Ninh giống như nhớ tới cái gì, động tác click mở trí não cực nhanh, tìm kiếm bên trong các cửa hàng đã ấn theo dõi.

Là nàng?! Mẹ kiếp, Tứ Cửu Dịch Học Đường—— cửa hàng mà thật lâu trước kia hắn đã ấn theo dõi! Chủ tiệm chẳng lẽ là nàng?!

Bảo sao câu nói ngoài miệng kia cứ cảm thấy quen tai như vậy, còn không phải là phạm vi buôn bán của cửa hàng sao?

Tứ Cửu Dịch Học Đường lúc ban đầu chỉ làm hai nghiệp vụ: Thám tử tư ( chỉ cung cấp kết quả không cung cấp chứng cứ ), y sư (chỉ nhận cứu người không tuyệt người). Còn thu phí tiêu chuẩn……

Hồng Ninh quả thật muốn dâng hai đầu gối lên cho nàng, lấy đó biểu đạt kính ngưỡng dào dạt của chính mình.

Hắn đi hai bước, muốn quan sát kế hoạch tiếp theo của ‘đại thần’. Liền nhìn thấy, Vân Mạt cúi đầu, nghiêm túc viết trên giấy.

Bước chân của Hồng Ninh thả chậm, tâm tình cũng trở nên bình thản, quả nhiên không phải người bình thường.

Nhưng mà, chờ hắn thò đầu về phía trước lại bỗng nhiên vẹo cả cổ, cứng ở nơi đó.

“Làm sao vậy?” Vân Mạt ngẩng đầu.

Trong mắt Hồng Ninh tràn ngập phức tạp, đại thần này……

Hắn cho rằng đại thần đang nghiêm túc làm việc, kết quả, đại thần nghiêm túc viết tên của mình lên giấy. Mẹ kiếp, ngươi là có bao nhiêu tự luyến.

Bình Luận (0)
Comment