Căn cứ WEF01, trong bóng đêm sâu thẳm sáng lên ánh đèn mông lung.
Đây là một căn cứ loại nhỏ cung ứng quân nhu vật tư của chính phủ Wolf, ban ngày, Vân Mạt bọn họ đã từng ghé thăm, lợi dụng việc tổ kiểm sát đang đến cùng với quan viên đóng giữ không chịu làm việc, đào rỗng kho vũ khí của bọn họ.
Vân Mạt cúi đầu ở trên quang não tìm tòi, tóc rũ xuống nửa bên mặt, đổ bóng xuống mặt bàn.
Nàng nhắm mắt, trong đầu truyền đến choáng váng trong nháy mắt.
Một hạm đội khổng lồ như vậy, hữu kinh vô hiểm xuyên qua trong chiến hỏa, dựa vào đều là phần trinh thám chu đáo chặt chẽ kia, cùng với toàn tâm tín nhiệm và chấp hành của đồng đội.
Một ngày một đêm tính kế, an bài giữa sinh tử, tinh thần lực tiêu hao quá mức nghiêm trọng, nàng cảm giác vô cùng mệt mỏi.
Hoắc Xuyên dựa nghiêng trên vách tường cách đó không xa, mí mắt thỉnh thoảng nâng lên một chút, nhịn rồi lại nhịn, rốt cuộc bước lại đây.
Vân Mạt trong lúc hoảng thần, cảm giác trên tay bị người nắm, buồn bã ỉu xìu quét mắt nhìn Hoắc Xuyên: “Làm gì?”
Hoắc Xuyên cong lưng, đẩy nàng lên trên ghế, kéo mành che ánh sáng xuống, thuận tay chọn hình thức nghỉ ngơi ở mặt bên ghế dựa, trọn bộ động tác liền mạch lưu loát.
Hình thức giấc ngủ và nghỉ ngơi của ghế dựa, vốn là một sự tồn tại thập phần râu ria, nhưng giờ phút này, đối với bọn họ mà nói, công năng này lại có mười phần hấp dẫn.
Vân Mạt ngửa mặt nằm ở trên lưng ghế, ánh mắt có hoảng hốt một lát, thật sự muốn ngủ luôn, nhưng nghĩ tới tình hình chiến đấu, lại giãy giụa đứng lên.
Âm thanh Hoắc Xuyên cách mành che ánh sáng truyền đến, mang theo khàn khàn sau cả ngày chém giết: “Ngủ đi, một giờ sau ta kêu ngươi dậy.”
“Quyền hạn chỉ huy Hạ trung tá có thể tiếp nhận, còn có Lưu tiểu béo, cục diện đã mở ra như vậy, sự tình dư lại, chính là công tác của đơn binh chúng ta.”
Vân Mạt nhắm mắt, khóe môi hơi hơi nhếch lên……
Hai giờ sau, chiến hạm đột nhiên cứng lại, lơ lửng ở giữa không trung.
Đội ngũ bảo đảm hậu cần khổng lồ như thế, tự nhiên khiến cho Sa Lợi Khắc chú ý.
Ngay không xa phía trước, có một đội quân hạm số lượng khổng lồ hình tam giác, khí thế vô cùng đánh tới, thẳng tắp đâm vào trận hình của bọn họ.
Mấy con xông vào trước nhất, thậm chí sát phá bộ phận trang bị dò xét bên ngoài chiến hạm.
Hệ thống ẩn thân cùng bóng đêm hỗ trợ chiến hạm Alpha lặng yên không một tiếng động ngăn chặn bọn họ.
Ngăn chặn hoàn mỹ đến gần như tinh chuẩn, lập tức chia đội hình của bọn họ làm mấy khối.
Thần sắc Hạ Hách căng chặt, thuần một sắc tàu chiến đấu, đối với bọn họ hình thành trận hình lưới đánh cá treo cổ.
Phối hợp với khu trục hạm cùng hàng hạm tuần tra xen kẽ qua lại, ỷ vào chính mình da dày, không thèm để ý chút va chạm này.
Một anh khỏe chấp mười anh khôn, sách lược treo cổ nhanh chóng nhất mà lại hữu hiệu nhất.
“Tiềm Vọng, Vực Sâu, U Thuyên vọt tới trước, xé mở vòng vây của bọn họ.”
“Các chiến hạm khác đi theo, tránh thoát ra ngoài, một lần nữa sắp xếp lại, bảo trì tổ hợp Lục Đinh Lục Giáp……”
“Động tác nhanh lên, nhanh chóng lao ra khỏi vòng vây……”
Ngữ khí của Hạ Hách cực nhanh, hắn đã trải qua rất nhiều chiến sự, trấn định cùng nhanh trí là tu dưỡng không thể thiếu, ngay khi phát hiện quân địch, đã bắt đầu an bài chuẩn bị.
Cơ hội chỉ có một, ở trước khi đối phương vây kín một lần nữa tổ đội.
Ngón tay Vân Mạt xẹt một đường uốn lượn trên giao diện.
Chỉ cần chiến hạm Tiềm Vọng đi theo lộ tuyến này là có thể trách được công kích của đối phương, đồng thời chặt chẽ tỏa định chủ hạm của quân địch —— đầu của chủ hạm kia đánh dấu một số “4” cực lớn.
Tàu chiến đấu mạnh nhất! Alpha lại có thể để nó tới nơi này.
Trên trình độ nhất định cũng thuyết minh, thắng bại của trận mặt đất chiến này lợi thế nằm ngay trong tay đội hậu cần bọn họ.
“Nghiêng 30 độ, hơi lên, giảm tốc độ, lui về phía sau 2 giây……”
Vân Mạt gằn từng chữ một, tay phải đáp ở trên đầu vai Hạ Hách, con Tiềm Vọng vẫn luôn chiếm vị trí C này của bọn họ gian nan lướt qua vị trí được chỉ định.
Bộ chỉ huy cũng đồng thời gọi đến, nhắc nhở bọn họ tăng mạnh phòng bị, đúng lúc thấy một màn này.
Trên mặt Tống Chung Cừ không có che giấu lộ ra một tia đắc ý, ngay cả các vị quan quân không quen thuộc khác, cũng không nhịn được vỗ tay.
Thao tác này…… Thật sự là quá tinh chuẩn.
Nhưng còn không đợi bọn họ thả lỏng, trái tim lại nhấc lên.
Bởi vì, “chiến hạm 4” của đối phương cũng chuyển hướng, họng pháo hai sườn mở ra, một đường cuồng quét, trục hạm đang muốn xúm lại lập tức đã chịu ảnh hưởng, lại lần nữa bị chặn.
Trên mặt Randy hiện ra một tia lo lắng.
“Chiến hạm 4” là tàu chiến đấu mạnh nhất của Alpha, người khống chế kia cực tinh chuẩn, có rất ít người có thể chạy thoát khỏi tỏa định của hắn.
Cùng bắn, đột tiến toàn diện, phân chia, tung hoành xen kẽ…… Phàm là kỹ năng có thể dùng đến trên lục địa này, hắn đều có thể làm được.
Ở sau chiến hạm 4, các hạm đội khác gắt gao đi theo tiết tấu của quan chỉ huy.
Đôi mắt Vân Mạt mị lên.
Đối thủ “chiến hạm 4” này là chiến hạm mạnh nhất cho đến nay, khó khăn có thể so với đánh đàn ma.
Muốn bắt được hắn, ngoại trừ phải được nghe nốt nhạc, lên dây, còn phải giết được người chơi đàn của hắn, trốn âm câm, chơi lặp đi lặp lại…… Khụ, chính là dọn sạch một loạt chuẩn bị ở sau của hắn.
Trong thời gian ngắn giao thủ, hai bên đều đang bố cục cùng xen kẽ, nhưng bên ta mất đi tiên cơ, vô luận tránh né như thế nào, tỏa định của đối phương đều bám theo hình với bóng.
Mục đích của đối phương thực minh xác, cắt đội hình của bọn họ, buộc bọn họ phải cận chiến.
Gân xanh trên mu bàn tay của Hạ Hách lồi lên, lập tức liền phải tiến vào phạm vi tầm bắn, hắn không muốn bị đè nặng đánh.
Hai cánh của đối phương triển khai, “chiến hạm 4” cắn chết “Tiềm Vọng”, trước sau còn có chiến hạm ở phương xa áp trận, khiến cho bọn hắn rơi vào trạng thái bị vây đánh.
Những tia sáng đỏ thẫm và trắng quyện vào nhau, tạo thành vầng hào quang trên vòng phòng hộ, hai chiếc tuần tra hạm của bên ta đã bị mất liên lạc, xem ra lành ít dữ nhiều.
“Các chiến hạm khác ngài tới, chiến hạm 4 giao cho ta”, Vân Mạt cùng Hạ Hách thay đổi vị trí.
Vân Mạt thập phần rõ ràng, quan chỉ huy cao cấp nhất hạ đạt chính là chiến lược, thường thường mất khá nhiều thời gian để cân nhắc.
Càng đi xuống, càng chia nhỏ, thế trận càng ngắn và nhịp nhàng
Tình huống mà bọn họ đang gặp phải là như thế, hệ thống chỉ có thể phụ trợ về số liệu. Quyết sách như thế nào, tất cả đều do nhất niệm của quan chỉ huy.
Phương xa, hai hạm đội đã bắt đầu treo cổ lẫn nhau.
Đội ngũ có tham mưu, hai tay như bay, bận rộn nhập tham số vào trong hệ thống, tiến hành suy đoán các loại giả thiết. Vội đến trán đầy mồ hôi, vừa nhấc đầu lên, thấy vị thiếu tá kia vẫn còn đang híp mắt chơi tiền xu, thiếu chút nữa muốn lạnh tâm.
Tuy rằng trước đây, trong mắt hắn vị này không giống một người đủ tư cách làm quan chỉ huy.
Nàng quá thả lỏng, không đủ lãnh ngạnh, chưa từng trải qua đào tạo bài bản……
Nhưng mà chính vị thiếu tá nhìn qua không đàng hoàng này, nghe nói lại đánh ra rất nhiều trận điển hình chỉ có trong sách giáo khoa.
Mỗi một cái kết luận nhìn như tùy ý của nàng, lại có thể chọc đến tử huyệt của hắn.
Người này, nàng chính là một quỷ tài.
Đáng sợ nhất chính là, nàng trước nay đều là đi một bước xem một bước. Mà một bước kia, lại không đi theo mạch não của người bình thường, dù ngươi có 99% nắm chắc, nàng cũng có thể an bài ra 1% ngoài ý muốn kia.
Khi mệnh lệnh của Vân Mạt truyền tới trong tai các vị tham mưu, bọn họ hận không thể đi ra ngoài chết luôn.
Nàng yêu cầu góc độ, đường hàng không, tốc độ, thời cơ…… Đây là thao tác mà người có thể làm ra được sao?
Ngươi đã suy xét đến khả năng thừa nhận của hàng hạm chưa? Ngươi đã suy xét đến thời gian trễ chưa? Ngươi đã suy xét đến việc liệu đối phương có cho ngươi cơ hội hay không chưa?
Một tham mưu gần trung niên thở dốc, “Phỉ La Tì, ta hoài nghi chỉ số thông minh của ta không đủ, ngươi giải đọc cho ta một chút đi?”
Phỉ La Tì nhìn ra cửa sổ mạn tàu, lại nhìn nhìn phím bấm rậm rạp, những chùm ánh sáng trắng thỉnh thoảng lại cọ qua cửa sổ của bọn họ, bắn về phía biển sao trời trên cao.
“Dựa sát vào hữu quân? Hữu quân là tàu chiến đấu 3 của bọn họ, đâm qua sao?”
“Chấp hành mệnh lệnh!” âm thanh Vân Mạt chân thật đáng tin.
Trung tham mưu hít sâu một hơi, tuy rằng rất muốn đi xác định xem nàng có phải bị nước vào đầu hay không, hơn nữa còn hy vọng dùng ván cửa giúp nàng kẹp một chút, nhìn xem có thể lấy độc trị độc hay không, nhưng ở dưới chế độ cấp bậc nghiêm ngặt, đặc biệt là dưới sự nhìn chăm chú như hổ rình mồi của binh lính, bọn họ không quá xác định điều chỉnh tham số……
“Đi con mẹ nó……”
Trong nháy mắt khi gõ xuống bàn phím, nhóm tham mưu chặt chẽ nắm lấy tay vịn ghế dựa, chuẩn bị ứng đối với việc hàng hạm bị đánh sâu vào.
“Nàng đã phát hiện sao?” Trong chiến hạm 4, một nam nhân mũi ưng, tóc xoăn, ách giọng nói.
“Không có khả năng đi?” Phó hạm trưởng đáp lại, “Chỉ là ngoài ý muốn.”
“Không phải”.
Chiến hạm 4 đã nhanh chóng lùi lại, kéo ra một đơn vị tầm bắn, Tiềm Vọng mượn dùng chiến hạm 3 của đối phương, chặn lại đạn phá giáp tầm xa……
?? “Dịch đầu chiến hạm ra mười bảy độ, chủ pháo chuẩn bị!”
???? “Radar theo dõi, điện từ hình cung chuẩn bị, tính toán đường đạn……”
Theo vô số nhắc nhở công kích mất đi hiệu lực trên màn hình ánh sáng của hàng hạm chỉ huy, trong phòng chỉ huy Tiềm Vọng một trận ồn ào.
“Người Thổ Nham Địch đã rút lui! Đây là thời điểm mấu chốt để chạy!”
“Chúng ta bị đạn đạo viễn trình tỏa định, mười phút sau đến……”
“Đáng chết!” trong ánh mắt của Cái Gia trưởng chiến hạm 4 tràn ngập duệ quang, “Là tên hỗn trướng Isison.”
“Đi thôi đại tá”, phó hạm trưởng nhắc nhở hắn……
Trong hư không, mười mấy con tàu chiến đấu hốt hoảng tránh né, phía sau, chiến hạm Tư Nạp của Liên Bang đã trút hỏa lực xuống, bạch quang thật lớn bao phủ chiến hạm địch.
Ban đầu có bao nhiêu kiêu ngạo, lúc này liền có bấy nhiêu chật vật.
Cơ giáp rậm rạp bắn đến, ở trên phiến không vực này triển khai cận chiến.
Nhất kiếm của Hoắc Xuyên đâm thủng khoang điều khiển của đối phương, khi đối phương chết không nhắm mắt, móc ra năng lượng trì của hắn, để vào trong khoang cơ giáp của chính mình…
Sau lưng Lâm Phàm Thành cũng đeo một chuỗi “rác rưởi” thật dài…