“Vân tổng”, tham mưu kia ngước mắt lên, ngữ điệu mang theo phấn khởi: “Chúng ta kế tiếp đánh như thế nào?”
Vân Mạt hơi có chút vô ngữ nhìn hắn:…… Ngươi là một quan văn, OOC rồi sao?
Tham mưu:……Đây không phải là do ta đánh đến bốc lửa sao?
Kia chính là hàng hạm 4 mạnh nhất, hàng hạm 4! Bọn họ chính diện đối địch còn không hề bị rơi xuống thế hạ phong!
Hiện tại, sự tình hắn muốn làm nhất chính là đi ra ngoài khoe khoang, dốc hết sức thổi, thổi phá hôm nay……
Vân Mạt cười cười, ý bảo bọn họ tới gần đài chỉ huy.
Hình chiếu thực tế ảo quay cuồng, triển lãm toàn diện bố cục mặt trận binh lực giữa hai bên địch và ta.
Randy cùng Sa Lợi Khắc cũng đứng ở phía trước quầng sáng, đôi mắt hơi hơi híp lại, ba phương gần như đồng thời bắt đầu nói chuyện.
Bộ chỉ huy Alpha.
Ngói Sa Tạp đi dạo hai bước, hội báo: “Hàng hạm 4 thất lợi trong ngắn hạn.”
Sa Lợi Khắc không có ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào sa bàn.
Ngói Sa Tạp vuốt tóc: “Không nên để người của đại tá Isison gia nhập chiến cuộc, bọn họ ngoại trừ kéo chân, căn bản không có tác dụng gì.”
Trên mặt Sa Lợi Khắc bình tĩnh không gợn sóng: “Không quan hệ gì, hắn sẽ không thể quay về.”
Ngói Sa Tạp thử thăm dò hỏi: “Ngươi là nghĩ…?”
Sa Lợi Khắc vừa hơi nhấc mắt, lại rũ xuống: “Không phải ta nghĩ, là Liên Bang nghĩ……”
Chúng chỉ huy mặt mang khó hiểu, lại không quá dám hỏi, sôi nổi dùng ánh mắt ra hiệu cho Ngói Sa Tạp.
Sa Lợi Khắc biết tâm tư của bọn họ, nhưng cũng không tính toán nhiều lời, rốt cuộc, dù cho Liên Bang không làm được thì vẫn còn Cái Gia.
Đừng tưởng rằng sự độ lượng của Cái Gia có bao nhiêu lớn. Trước đó chịu đựng, là bởi vì không có trêu chọc đến trên đầu hắn. “Hạm đội truyền kỳ” bị rút củi dưới đáy nồi, suýt nữa huỷ hoại tín ngưỡng nhiều năm như vậy, cục tức này, hắn tuyệt đối nuốt không trôi.
Chiến cuộc loạn như vậy, sấn loạn đào thải rớt một, hai người, không phải là sự tình bình thường nhất sao?
Tương tự, Isison cũng là tưởng như vậy. Nhưng khu tây bọn họ tùy tiện đánh, tốt nhất đừng ảnh hưởng đến đại cục của hắn.
Ngói Sa Tạp là nhân tinh, nhìn thần sắc Sa Lợi Khắc, bắt đầu nói sang chuyện khác.
Hắn chỉ vào quỹ đạo vận động của binh lực hai bên, hỏi: “Quân tiên phong của chúng ta tao ngộ phản kích cường thế của Liên Bang, nơi kết hợp giữa bộ một cùng bộ hai, đều đã bị bọn họ công kích. Bọn họ rốt cuộc muốn làm cái gì?”
Sa Lợi Khắc ngước mắt lên, thần sắc mang theo nghi ngờ: “Đồng thời đánh bộ một cùng bộ hai, mặt ngoài xem ra là muốn bao vây bộ ba?”
Ngói Sa Tạp hít sâu một hơi: “Có khả năng!”
Sa Lợi Khắc lại thong thả lắc đầu, phủ định suy đoán này: “Không, không có khả năng.”
“Binh đoàn của chúng ta đều chặt chẽ kết hợp ở bên nhau, khoảng cách chi viện lẫn nhau không vượt qua một giờ. Trừ phi hắn có thể ở trong khoảng thời gian ngắn bắt lấy bộ ba……”
“Nhưng hắn có đủ nhiều quân nhu để chống đỡ giao phong hỏa lực chính diện sao? Hắn dựa vào cái gì để bao vây?”
Đôi tay Ngói Sa Tạp chống ở trên mặt bàn, đám chỉ huy cũng đi theo nhìn xem.
“Nhưng từ tình huống trước mắt xem, bọn họ chính là đang bao vây.”
Ánh mắt Sa Lợi Khắc rụt một chút, nhưng bệnh đa nghi lại một lần nữa chiếm cứ thượng phong, hắn trầm tư nhưng khẩu khí lại kiên định: “Không, liếc mắt một cái liền nhìn thấu tuyệt không phải chiến lược của Randy. Cho nên, bọn họ tuyệt đối không phải đang bao vây chúng ta, nhất định có an bài khác.”
Sa Lợi Khắc nói tiếp: “Bọn họ cũng có khả năng là đang muốn làm nhiễu loạn tầm mắt của chúng ta.”
Ngói Sa Tạp không dám tin tưởng: “vì sao? Việc này đối với bọn họ có chỗ tốt gì?”
Sa Lợi Khắc càng nghĩ càng cảm thấy, chính mình đã nhìn thấu chân tướng: “Trên chiến trường, thậm chí sự tình khiến ngươi cảm thấy không có khả năng nhất, liền chính là khả năng.”
Sa Lợi Khắc lại lần nữa điểm đánh quầng sáng, phóng đại cùng rút nhỏ để xem xét: “Nhất định là như vậy! Bọn họ đang có ý đồ nhiễu loạn chiến trường, lẫn lộn lực chú ý của chúng ta, lấy đó để đình chỉ bước chân chúng ta tiến công vào Lư Mễ Tư.”
“Rốt cuộc, tiến vào Lư Mễ Tư, chính là tiến vào trong vòng vây của bọn họ.”
Ngói Sa Tạp có chút ngốc: “Là như thế này sao?”
Sa Lợi Khắc khẽ động khóe miệng: “Ta càng không để cho hắn được như nguyện.”
“Ra mệnh lệnh đi, không cần để ý Liên Bang, hành quân nhanh hơn, bắt lấy Lư Mễ Tư!”
“Rõ!”
Bộ chỉ huy Liên Bang.
Randy nói với trung tá Môn La qua kênh liên lạc: “Từ bỏ phòng ngự hào 1, rút lui về phía sau.”
Môn La không dám tin tưởng: “Vì sao? Chúng ta đã thủ vững vài tiếng đồng hồ, chúng ta có thể!”
Randy không dung hắn phản bác: “Rút lui ngay lập tức!”
Môn La quăng ngã quang não: “Lui lui lui, lui cái con chim ngươi!”
“Ban đầu đã nói rất tốt, ông đây đánh nửa ngày, vừa mới bắt đầu đánh ra trạng thái, lại mẹ nó bảo ông đây rút lui!”
“Không biết ông ghét nhất chữ “lui” sao?”
Tống Trung Cừ nghiêng đầu: “Trung tá Môn La, không phải thứ ngài ghét nhất là “Diễn kịch” sao?”
Môn La hướng hắn rống: “Tên trứng thối nhà ngươi cút ngay!”
“Không biết phòng ngự hào 1 so với phòng ngự hào 2 mạnh hơn rất nhiều sao?”
“Người chết chim vẫn hướng lên trời, là nam nhân có thể dễ dàng rút lui sao?!”
Tống Trung Cừ khuyên hắn: “Đi thôi. Hiện tại rút lui, là vì về sau lại lấy về.”
Môn La tức đến muốn mệnh: “Lấy cái rắm mà lấy!”
Tống Trung Cừ bĩu môi: “Bình tĩnh một chút đi, có cảm thấy cảm giác này hơi quen thuộc hay không? Cảm giác hư hư thật thật này……”
Môn La cắn răng, hắn tự nhiên đã hiểu mặt trên khẳng định có tính toán khác: “Đám chỉ huy đều thích chơi âm, liền không thể súng thật đạn thật đánh một trận sao?”
Tống Trung Cừ nói: “Thả dây dài, câu cá lớn. Chúng ta không rút lui, sao có thể làm Sa Lợi Khắc cảm thấy chính mình có năng lực bắt lấy nơi này của chúng ta? Nếu hắn cảm thấy khó khăn rất lớn, lấy tính đa nghi cùng cẩn thận của hắn, sẽ không tiếp tục đánh. Nếu hắn rút lui, thì làm sao bây giờ?”
“Đại tá Randy ngay từ đầu đã nói qua, chúng ta cần bắt lấy bộ ba của bọn họ. Bao vây chính là chiến lược tốt nhất. Hiện tại con mồi còn chưa có nhập vòng, không cho ra chút chỗ tốt, hắn có thể mắc mưu sao?”
Môn La vẫn không thuận khí, đạp xuống bàn: “Trận này đánh thật mẹ nó nghẹn khuất.”
Hắn ngạnh cổ hướng vào trong kênh liên lạc rống: “Rút lui!”
Sa Lợi Khắc nghe phương xa truyền đến chiến báo, Alpha đã chiếm lĩnh xong phòng tuyến hào 1.
Sa Lợi Khắc khoác áo khoác: “Tốt lắm, nếu bọn họ muốn cứng đối cứng, vừa lúc cung cấp cho chúng ta cơ hội nhất cử tiêu diệt hết. Cứ duy trì tiết tấu tiến công này.”
Vân Mạt nói: “Chiến tuyến chủ yếu ở Ban Nghi, Vu Thêm cùng Tây Thái. Lư Mễ Tư chính là nghĩa địa công cộng mà chúng chuẩn bị cho người Alpha.”
“Bộ 3 hiện tại không chạy, liền sẽ hối hận sao trời cao không cho hắn cơ hội lần thứ hai.”
Tham mưu kia nghiêng đầu, tò mò hỏi: “Bây giờ vẫn còn sớm, sao ngươi lại biết được?”
Vân Mạt điểm nhẹ vào quầng sáng: “Đại tá Randy nhất định sẽ bảo trung tá Môn La rút lui trước, sau đó từ mặt bên vu hồi bọc đánh……”
Vài phút sau, Ngói Sa Tạp hội báo: “Liên Bang có ít nhất bảy vạn binh lính cơ giáp ở chỗ này, hai cánh trái phải liên quân bị ngăn trở……”
Sa Lợi Khắc trầm ngâm: “Liên Bang, thật sự dám bao vây bộ ba? Tiếp viện đâu?”
Vân Mạt nói: “Trên chiến trường, sự tình ngươi cho rằng không có khả năng nhất, thường thường chính là có khả năng phát sinh nhất. Tiếp viện là điểm yếu của Liên Bang, nhưng, điều mà hắn cho là điểm yếu của Liên Bang……”
Randy đồng thời giao đãi cùng Lạc Mộ: “Lại điều một cánh quân đi qua. Tiếp viện thế nào?”
Lạc Mộ trả lời: “Lời Vân Mạt đã nói, ngài hẳn có thể yên tâm.”
Randy khẽ vuốt giữa mày, ha hả hai tiếng: “Ta xác thật yên tâm, người bạn nhỏ này kỳ thật rất kiêu ngạo.”
Tham mưu quay đầu nhìn Vân Mạt: “Ngươi có từng nghe người ta nói qua hay không, ngươi kỳ thật có hơi chút ngạo?”
Vân Mạt: “Nga? Xem ra ưu điểm của ta lại nhiều thêm một cái.”
Tham mưu:……