“Có bệnh uống thuốc đi!”
Hỏa khí của Hạ Kiến Nhân có hơi chút đi lên, căn cứ đều là những kẻ kỳ ba gì đây?
Lấy bối cảnh của nhà hắn, uy hiếp này không đau không ngứa, nhưng có chút người, thích nói liền cứ nói.
Hắn xoay người muốn đi, âm thanh Vân Mạt sâu kín truyền tới: “Nếu ngươi hôm nay không tìm nàng về, sau này chỉ sợ sẽ khó khăn.”
Hạ Kiến Nhân bỗng chốc xoay người lại: “Có ý gì? Ngươi đến tột cùng biết cái gì? Cái gì kêu là về sau sẽ khó khăn?”
Vân Mạt đứng thả lỏng, tay trái đặt ở trong túi quần, ngón trỏ tay phải hơi cong, một chút một chút nhẹ chạm vào li quần.
Dòng khí của Tư Phụ Văn quay cuồng gian trá, hắn tuy rằng sợ hãi, nhưng lại không nhất định thác ra toàn bộ.
Hậu cần Wolf kế thừa nhiều từ hệ thống của Alpha. Chủ yếu chia thành hai cấp: bản thổ cùng ngoại tinh vực.
Căn cứ WEF01 chính là hình ảnh thu nhỏ của bản thổ. Nó tổng hợp rất nhiều công năng như duy tu, tiếp viện, vận chuyển, vệ sinh…. Kỳ thật càng giống một cơ quan hơn.
Đa số người tiến vào đều đeo quân hàm, từ ngày đầu tiên gần như có thể nhìn thấy tương lai vài thập niên.
Bọn họ mỗi ngày lặp lại công tác văn án buồn tẻ đơn điệu, thậm chí là cả ngày chỉ cần đưa vào một cái mệnh lệnh…… Mỗi ngày xoát kịch cùng bát quái, mới là trọng tâm sinh hoạt của bọn họ.
Một ít người làm đến chức cao, có chút quyền lợi, cũng liền có một ít tâm tư khác.
Cho nên, những người sống trong nhung lụa này, học chính là làm như thế nào lục đục với nhau, cùng với bỏ đá xuống giếng và lấy được nhiều lợi ích nhất.
Dưới kỹ thuật đương đại, vật tư đều có thể đánh dấu thông qua bắn tần, cũng đi qua hệ thống hậu cần tiến hành theo dõi.
Trên nguyên tắc, tư lệnh chiến khu cùng tiếp viện, ở trên phương diện tin tức cùng vật tư có mối liên hệ chặt chẽ, người quản lý hậu cần cùng người sử dụng đều có thể nhìn thấy tài sản của tuyến tiếp viện……
Cho nên, từ mặt ngoài xem, quân nhu vật tư là rất khó gian lận.
Nhưng công cụ vĩnh viễn chỉ là công cụ.
Nhân loại sở dĩ có thể khác với động vật, không phải ở chỗ biết sử dụng công cụ trí tuệ sao?
Vòng hệ thống “Trong suốt” này, khả năng chỉ có một nguyên nhân —— lợi ích không đủ lớn. Không tin, ngươi đề giá cả gấp đôi thử xem? Gấp đôi không được vậy lại đề gấp hai……
Nếu không, thương nhân chỉ dựa vào súng ống đạn dược, làm sao có thể đủ để khởi động được thị trường quân nhu Wolf?
Sao sẽ phát sinh sự tình cơ giáp trung xứng báo hỏng bán ra như kim loại phế thải?
Quân bộ Wolf mỗi năm nhân quản lý sơ sẩy “Đánh mất” gần trăm triệu tinh tệ tài sản đi nơi nào?
Vì sao lại đầu tư 500 vạn tinh tệ mua sắm 8 cái Labrador ngỗng từ hành tinh Cốc Cam?
Thực hiện hết thảy việc này, không thể bỏ qua tác dụng của một loại người.
Bọn họ gọi là “lái buôn chính trị”.
Mạng lưới quan hệ của bọn họ, kéo dài đến quân bộ, ngoại giao, hội nghị, tài chính…… Chỉ cần có lợi ích, liền có thể mua sắm sự trung thành hoặc tình báo của bọn họ.
Liền như kho quân nhu bị Vân Mạt đào rỗng, trong ngắn ngủn một ngày, là có thể bổ sung vật tư mới tiến vào.
Nói vậy, có lái buôn ở một bên nào đó đã thế bọn họ bịa đặt nhu cầu vật tư.
Rốt cuộc, chỉ cần người ra tới, lại là thời gian chiến tranh, phát sinh hao tổn cũng hợp tình, hợp lý, hợp pháp.
Hệ thống hậu cần hai bên lại xử lý một chút, liền hoàn mỹ!
Nhan Chương Chương có khả năng chính là một lái buôn chính trị.
Nếu đúng như vậy, tâm cơ của nàng liền không phải là dáng vẻ như Tư Phụ Văn truyền đạt.
Tư liệu của Nhan Chương Chương nàng biết một ít, khuôn mặt hiển nhiên đã được chỉnh dung, không có ý nghĩa tham khảo, trước mắt chỉ có thể từ bốn trụ bát tự để suy tính tin tức.
Nhan Chương Chương, 37 tuổi, chuyển hóa thành lịch địa cầu, lại chuyển sang bốn trụ bát tự.
Khôn tạo: Đinh thân, quý hợi, Bính ngọ, quý dậu
Xem bát tự thì trước xem ngày chủ Thiên can, đại biểu chính mình, ngày trụ của nàng là Bính, ngũ hành thuộc Hỏa.
Lại xem năm, đại biểu ba cung vị, đinh ngũ hành thuộc hỏa, ngũ hành thuộc tính, là giựt tiền……
Ngày chủ Bính hỏa, thiên thấu giựt tiền.
Nói như vậy, giựt tiền này có tính công kích cùng tính cướp đoạt, hơn nữa tâm tính giựt tiền có hai tính cách lớn, bát diện linh lung, giỏi về gió chiều nào che chiều ấy, gặp thời ứng biến, nhưng đối với người lại rất khắc nghiệt……
Việc này cùng mặt ngoài ngốc nghếch, thích hàng xa xỉ, phô trương, đem tiền đều mặc ở trên người của Nhan Chương Chương thập phần không hợp.
Nàng chỉ sợ là đã hiểu còn giả bộ hồ đồ.
Huống hồ, có thể du tẩu ở giữa Tư Phụ Văn cùng An Duy Ni nhiều năm như vậy, thủ đoạn tất nhiên cũng không thể kém.
Vân Mạt cố nhiên có thể thông qua con đường khác để tiếp cận nàng.
Nhưng không bài trừ bên người nàng có tai mắt của An Duy Ni. Dù không có, nhưng kiểu người đa nghi, có ý thức bảo hộ cực cường như vậy, cũng rất khó dỡ xuống phòng bị đối với người xa lạ.
Cho nên, thân phận tổ kiểm tra dùng khá tốt.
Thông qua tổ kiểm tra, điều nàng trở về căn cứ, cũng là phương pháp không dễ dàng kinh động An Duy Ni nhất.
Trong ba ngàn con sông, Vân Mạt lựa chọn Hạ Kiến Nhân. Người này lòng hiếu kỳ nặng, còn có chút nhược điểm nơi tay, quan trọng là, tương đối dễ lừa.
Bát tự của Nhan Chương Chương biểu hiện, ngày chủ là Bính, địa chi thấy Ngọ, trong mệnh của nàng có dương nhận, vận số năm nay không may mắn, dương nhận phùng hướng, nếu không hóa giải, chỉ sợ sẽ có hoạ.
Kết hợp quẻ tượng, trước mặt nàng hẳn là vô ưu. Cho nên thời gian “Họa đến”, vẫn còn ở phía sau.
Nhưng xem phản ứng của Hạ Kiến Nhân, rõ ràng là đã hiểu lầm, việc này phải cảm tạ sự tinh thâm của văn học Liên Bang.
Nàng chỉ nói “về sau chỉ sợ khó”, cũng không tính là nói dối đúng không? Rốt cuộc, dựa theo cá tính đùn đẩy của Nhan Chương Chương, tìm nàng vốn dĩ rất khó.
Vân Mạt lần này tới, không giống với lần trước càn quét quân nhu.
Lúc ấy, mượn danh nghĩa tổ kiểm tra vừa đến, tin tức hai bên không cân đối, đánh bọn họ một cái trở tay không kịp, sau đó mới tìm được lỗ hổng……
Mà lần này, căn cứ hơn 5000 người, nàng tuy rằng chỉ cần chu toàn với văn phòng 50 cá nhân, nhưng một đám này lại đều là nhân tinh, hiểu biết lẫn nhau, áo choàng so với lần trước khó khăn cao hơn rất nhiều.
Nhưng Vân Mạt là gương mặt mới, không có thời gian.
Nàng cần ở trước mặt Hạ Kiến Nhân tròng lên áo choàng “Nhân viên bảo trì”, sau đó lại lợi dụng Hạ Kiến Nhân ở trước mặt nhân viên căn cứ ngụy trang thành “thành viên tổ kiểm tra”…… Đồng thời diễn tốt hai thân phận này là một việc đầy kỹ thuật.
Hạ Kiến Nhân là người nàng cần bắt lấy trước hết.
Vân Mạt cố ý không khách khí, khơi mào lửa giận của hắn, đều là thực hiện 'muốn khen phải chê trước'.
Trong tai nghe truyền đến tiếng Lưu Dược: “Vân tổng, kiềm chế chút, đừng đùa quá đà.”
Hạ Kiến Nhân đã xoay người định rời đi, nhưng bước chân ngừng lại, chờ Vân Mạt trả lời.
Vân Mạt chỉ hỏi lại: “Báo cáo của nàng ngươi đã xem qua, có nhìn ra cái gì không?”
Nhắc tới cái này, một thân lửa giận của Hạ Kiến Nhân càng nhảy lên trên một chút.
Nhan Chương Chương báo cáo thao thao bất tuyệt, 'bác cổ thước nay, hoa đoàn cẩm thốc', chỉ có một chủ đề —— nàng không có trách nhiệm.
Sau khi xem xong, Hạ Kiến Nhân thật phục.
Làm một người bình thường, hắn tin tưởng vững chắc, không có mười năm tắc động mạch não, sẽ không viết ra được loại báo cáo này.
Vân Mạt nói tiếp: “Đêm dài lắm mộng.”
Hạ Kiến Nhân hồ nghi nhìn nàng: “Ngươi vì sao lại tích cực như vậy? Ta còn chưa biết tên của ngươi.”
Vân Mạt cười cười, vươn tay phải: “Nhận thức một chút, ta tên Mặc Vân.”
“Thẳng thắn mà nói, ta không thích nàng, nàng làm rất nhiều sự tình, đều chạm vào điểm mấu chốt của ta……”
“Ngươi muốn nghe truyện cười không?” Vân Mạt hỏi.
Hạ Kiến Nhân khụ một tiếng, rốt cuộc vẫn dựng lỗ tai lên.
“Người phụ trách quỹ ủy thác Krish, là bạn trai cũ của nàng……”
“Người bán đạn đạo độc ong, là bạn trai hiện tại của nàng……”
“……” Hạ Kiến Nhân trợn tròn tròng mắt, còn có thể chơi như vậy sao?
Theo thời gian xói mòn, Vân Mạt lặng yên dỡ ẩn thân phù xuống.
Trong lúc này, bên cạnh tới tới lui lui qua lại không ít người, đối với nàng - gương mặt mới này, nhìn nhiều hai mắt.
Nhưng nàng đã cùng Hạ Kiến Nhân cực kỳ quen thuộc, mọi người trong căn cứ cho rằng nàng là thành viên tổ kiểm tra mới tới, tổ kiểm tra cho rằng nàng là tiểu binh của căn cứ, dưới hiểu lầm tốt đẹp này, thân phận hợp pháp của Vân Mạt rốt cuộc ra đời.
“Cho nên, ngươi nói, nàng có nên được điều tra cho kỹ hay không?”
Hạ Kiến Nhân cảm giác nhiệt huyết bốc lên, nhưng vẫn do dự một chút: “Không được, nàng đang nghỉ phép.”
Tay phải Vân Mạt thả lại túi quần, nhéo nhéo tiền xu, ngước mắt cười khẽ: “Ngươi gọi cho nàng thử xem? Nói không chừng nàng sẽ cảm tạ ngươi.”
“Vì sao?”
“Thử xem chẳng phải sẽ biết sao”, Vân Mạt nói.