Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh ( Dịch Full )

Chương 706 - Chương 706. Hằng Ngày, Bá Tổng

Chương 706. Hằng ngày, bá tổng Chương 706. Hằng ngày, bá tổng

“Hiện tại xem hay là buổi tối xem?” Vân Mạt đi bộ đến bên cạnh hắn hỏi.

Liên Nghệ vẫn dựa vào ven tường: “Không vội. Ta còn chưa có chúc mừng ngươi thăng chức.”

Tâm tình của Vân Mạt còn tính là vui sướng, dựa eo vào lan can phía dưới cửa sổ, đưa lưng về phía cửa sổ cười cười: “Cảm ơn.”

Liên Nghệ hỏi: “Chưa nhận chức đã nghỉ phép, ngươi không sợ người phía dưới nghĩ nhiều sao?”

Vân Mạt nâng cổ tay lên, chỉ chỉ trí não: “Đã nhận chức, cảm tạ kỹ thuật thực tế ảo, có thể làm việc từ xa.”

Liên Nghệ điều chỉnh lại tư thế, cũng học nàng dựa lưng ở trên cửa sổ, ánh sáng mặt trời buổi chiều chiếu vào phía sau lưng, có loại cảm giác ấm áp, thoải mái.

“Ân, ta tin tưởng ngươi sẽ làm tốt.”

Vân Mạt thử nhích lại gần, nhỏ giọng hỏi: “Liên giáo quan lần này tới Gliese, không chỉ đơn giản là nhìn xem Gavag chứ?”

Ngón tay Liên Nghệ vuốt ve lan can, nhìn cái đầu lông xù xù gần trong gang tấc, tâm tình không thể nói là tốt.

Đôi mắt hắn buông xuống, tín nhiệm, thật đúng là cái thực xa xỉ.

Vân Mạt hỏi tiếp: “Ngài không phải đã hối hận rồi chứ?” Liên Bang đối với Gavag có ý tưởng khác sao?

Liên Nghệ vô ngữ xem nàng: “Ta cho rằng, giữa người với người, hẳn vẫn có một ít thẳng thắn và thành khẩn.”

Vân Mạt thông thuận nói tiếp: “Ngẩng, ta cũng cảm thấy như vậy. nhưng thẳng thắn và thành khẩn là thành lập ở trên cơ sở tin tức nha, Liên giáo quan.”

[ lời nói trong lòng: Thẳng thắn thành khẩn cái rắm, cái chi tiết gì của ta cũng ở dưới mí mắt của ngươi. Phù du bám cây, làm phù du lấy cái gì để đi theo cây đại thụ thẳng thắn với cả thành khẩn?]

Gliese là viên tinh cầu du lịch tôn trọng cổ văn hóa, hạng mục Gavag cũng nhờ đó mà được chế tạo thành hạng mục phối hợp giữa cổ văn hóa cùng khoa học kỹ thuật hiện đại.

Loại dung hợp này, thể hiện ở trên các phương diện.

Ví dụ như nói, Vương Thiểu Kiệt không biết từ chỗ nào làm ra một bộ web drama, đang truyền phát ở trên màn hình cách đó không xa.

Trên quầng sáng, một đội cơ giáp Hoa Sơn luận kiếm, so đấu với cơ giáp Võ lâm minh chủ……

Lời kịch quen thuộc đến không thể lại quen thuộc hơn, Vân Mạt xem đến khóe mắt giật tăng tăng.

Nhưng mà, web drama đang được vô số nhân dân tinh tế yêu thích. Cơ giáp thực hiện chiêu thức võ cổ, khá là có mánh lới. Không thể không bội phục vị tác giả này.

Ánh mắt Liên Nghệ cũng quét qua, vừa lúc nhìn thấy phụ đề phía dưới quầng sáng.

Hắn quay đầu nhìn về phía Vân Mạt: “Ngươi nhất định chưa học được thuật tin tưởng lẫn nhau đi.”

Vân Mạt:……

Liên Nghệ nói tiếp: “Suy nghĩ kín đáo là chuyện tốt, nhưng phải phân biệt người. Từ đầu đến cuối, chúng ta đều là minh hữu, ta đối với các ngươi, trước nay đều thực thẳng thắn thành khẩn.”

“Việc chữa trị cùng cải trang của Gavag, không dễ dàng như vậy đi? Có rất nhiều hệ thống đều là tổng thể, Gavag là kỹ thuật trăm năm trước, có không ít phần không phù hợp để lắp vũ khí hiện đại.……”

“Chênh lệch khoa học kỹ thuật, không phải một sớm một chiều có thể đuổi kịp và vượt qua.”

“Các ngươi cần một kỹ sư tổng quan trọng……”

Vân Mạt lâm vào suy tư, nàng đương nhiên biết. Nhân viên kỹ thuật của Lam Tinh có rất nhiều, chuyên gia ở trên các phương diện đều có, nhưng không có người thuộc lĩnh vực thiết kế cùng chế tạo tinh hạm.

Mà tính tình của nhân viên kỹ thuật lại là cẩn thận cùng cố chấp hiếm thấy, mỗi ngày vì một cái tham số thay đổi mà ồn ào đến long trời lở đất, ngày hôm sau vẫn còn tiếp tục cùng nhau trinh thám cùng nghiên cứu.

Nàng cần một người có thể ép trụ được những người này.

Lưu đại sư của Star-Carrier là người được chọn tốt nhất, nhưng không xác định được lập trường chính trị của hắn, càng không thể cường ngạnh trói hắn lại đây……

Khi đang suy nghĩ lung tung rối loạn, lông mày Liên Nghệ hung hăng nhíu lại, gân xanh trên mu bàn tay đi theo nhảy lên, chân hắn mềm nhũn, theo bản năng vịn vào thứ gì đó.

Vân Mạt cảm giác được đầu vai trái trầm xuống, dưới sự hoảng thần, phản ứng so với đầu óc còn muốn nhanh hơn.

Nàng nháy mắt đứng thẳng, tay trái xoay ngược lại, bắt lấy cánh tay kia lôi kéo, chân phải ngáng một cái, người đã bị nàng ấn tới chỗ tựa lưng cao độ 1 mét lúc trước.

Khuỷu tay phải của Vân Mạt đặt ở trên yết hầu của Liên Nghệ, hai người mắt to trừng mắt nhỏ.

“Sao ngài lại yếu như vậy?” Vân Mạt hậu tri hậu giác hỏi.

“Ngươi có thể đứng lên trước được không?” đầu Liên Nghệ nhảy thình thịch.

Chóp mũi của hai người cách thật sự gần, Liên Nghệ có thể ngửi được một cỗ hương trà Minh Vũ mà nàng vừa mới uống qua.

Vân Mạt phụt cười, người này khí tràng luôn luôn 8 mét 8, lúc này bị ấn ở dưới thân, bỗng nhiên cảm thấy thập phần mới lạ.

Trên bộ web drama đang chiếu bắn ra một hàng chữ.

Vân Mạt quét mắt nhìn phụ đề, buông lỏng kiềm chế của khuỷu tay, ngón trỏ chọc chọc cằm Liên Nghệ, bỗng nhiên nhảy ra một câu: “Ta đè nặng ngươi như vậy, ngươi còn có tâm tư suy nghĩ đến việc khác sao? Hử?”

Bên tai Liên Nghệ xoát cái liền đỏ bừng.

Câu này mẹ nó nồng đậm ngữ khí của tổng tài bá đạo……

Vân Mạt nói xong, lại nhìn vẻ mặt của hắn, tức khắc liền xấu hổ.

Nàng đứng thẳng thân thể, chỉ vào người khởi xướng trên quầng sáng: “Khụ, không kém a, là lời kịch kia.”

Liên Nghệ bắt lấy chỗ tựa lưng phía sau, ý đồ đứng lên.

“Uy, sao ngươi yếu như vậy?” Vân Mạt kéo hắn một phen, thuận thế đặt ba ngón tay lên trên cổ tay hắn.

“Không có việc gì, là di chứng do vận động cực hạn, nghỉ ngơi một thời gian sẽ tốt trở lại”, hàng lông mi thật dài của Liên Nghệ đổ bóng lên trên mặt, nói có chút mơ hồ.

Vân Mạt buông tay hắn ra: “Tinh thần lực bị hao tổn nghiêm trọng, loại vận động cực hạn nào lại lợi hại như vậy?”

Liên Nghệ từ trong túi móc ra một ống dịch chữa trị, uống vào, cảm giác co rút đau đớn trong não bộ được hòa hoãn đi không ít.

“Khống chế Ormes cực hạn, thời gian dùng vượt qua mức độ báo động trước, dẫn tới bị đau đầu một cách gián đoạn.”

Vân Mạt gật gật đầu: “Đâu chỉ đau đầu chứ, sách, ngài cũng thật có thể nhịn. Đây xác thật là cần phải tĩnh dưỡng một thời gian, khó trách sao ngài lại muốn nghỉ phép.”

Hai người lẳng lặng đứng trong chốc lát, nhóm chát trong trí não Liên Nghệ bắt đầu vui mừng.

Cũng không biết có phải Đường Ngu bọn họ ‘bỏ gian tà theo chính nghĩa’ hay không, a nhầm, là chuyển đầu trận doanh hay không, lại có thể càng lúc càng nói chuyện bừa bãi, cả ngày ở trong nhóm chat Liệp Báo khóc lóc.

Liên Nghệ quay đầu, nhìn người khởi xướng, đẩy quang não đến trước mặt Vân Mạt: “Đường Ngu cùng Hạ Hách hiện tại đang sứt đầu mẻ trán.”

Vân Mạt nhìn lướt qua, ha ha một tiếng, không quên thiếp vàng cho chính mình: “Người sao, chỉ khi không ở đây, mới có thể hiện ra tầm quan trọng.”

Đường Ngu vẫn còn đang nhảy nhót lung tung, lên án hành vi phủi tay không làm chưởng quầy của vị bộ trưởng hậu cần mới: “Đội trưởng, ngươi nói nàng có đạo đức công cộng hay không? Cả núi việc như vậy đều đùn cho ta cùng Hạ Hách làm……”

“Các ngươi nhìn tay của ta đi, đều đã trắng ra……công việc giấy tờ có thể là việc của bộ đội đặc chủng làm sao?”

“Đội trưởng, cầu xin ngươi, hãy điều nàng trở về đi!”

Vân Mạt: “Sách, hắn khẳng định đã quên chính mình đã thay đổi lão bản.”

Ngón trỏ của Liên Nghệ treo ở phía trên phím nói chuyện: “Ngươi muốn nói cho hắn không?”

Vân Mạt: “Kỳ thật là ngài muốn tìm kiếm sự thanh tịnh đi?”

Liên Nghệ nhướng mày, hai người nhìn nhau cười, giữa không trung đánh một chưởng.

Vân Mạt nhìn Liên Nghệ, chớp đôi mắt: “Liên giáo quan, từ chỗ của ngài đào người không dễ dàng a.”

“Đại tá Đường Ngu là quan quân có khả năng nhất ở bên này của chúng ta, thay vì nói chính hắn trình xin đến bộ hậu cần của chúng ta, không bằng nói, ta đã sớm tưởng đào hắn từ chỗ của ngài.”

“Hắn ổn trọng, chu toàn, công chính, đối với quân bộ hết thảy đều rất quen thuộc, người từ trên xuống dưới đều phục hắn.”

“Còn có Hạ Hách đại tá, người ta nói nghìn quân dễ được, một tướng khó cầu. Ta hiện tại đã hiểu câu này.”

“Tiền đồ của bọn họ tuyệt đối không chỉ là ở Wolf, bọn họ cần không gian để trưởng thành, ta chỉ hy vọng cho bọn họ thêm một chút cơ hội……”

Liên Nghệ nhẹ buông tay, “Vèo” một tiếng, giữ nguyên lời nói, phát tới trong nhóm chát.

Lời tán dương không cần tiền, Đường Ngu cùng Hạ Hách, giống như bị bóp cổ, nháy mắt nghẹn.

Đường Ngu khiếp sợ quay đầu nhìn Hạ Hách: “Đội trưởng sao lại ở bên cạnh nàng?”

Hạ Hách trầm trọng đáp lại: “Nàng lại có thể khen ta, ta sao cứ cảm thấy không thể tin được chứ? Bọn họ có phải đang cố ý hay không?”

La Kỳ thấu đi lên: “Ngươi cảm thấy đội trưởng có khi nào vì làm chúng ta câm miệng mà cấu kết với nàng hay không?”

Hạ Hách đạp hắn một cái: “Phi, ngươi có biết ngươi thực phiền hay không?”

Phong Sa Hàn vỗ vỗ mũ đứng lên: “Đi thôi, làm việc đi! Chỉ có ta cảm thấy bị tiêm máu gà sao?”

Bình Luận (0)
Comment