“Đi theo ta”.
Ba ngày sau, một đài xe việt dã màu rằn ri, “Kẽo kẹt” ngừng ở trước mặt Vân Mạt.
Cửa xe tự động mở ra, Vân Mạt thực tùy ý ngồi xuống.
Đầu tiên, Liên Nghệ mang nàng đến một tòa nhà trông thực bình thường, kiểm tra đồng tử vào cửa, theo thang máy đi xuống dưới, ngừng ở một chỗ dưới lòng đất.
Nhìn quen thành phố ngầm ở Cốc Cam tinh, chợt thấy ở bên này, trong nháy mắt sinh ra một loại cảm giác không gian thác loạn.
Cách cục của thành phố ngầm thật sự là có hơi giống.
Liên Nghệ ở phía trước dẫn đường, hai người đều không có nói chuyện, một đường đi vào tòa nhà nhìn qua có khoảng ba tầng.
Ánh đèn thành phố ngầm lộ ra tuyết sắc, nếu đoán không sai, hẳn là được xây từ Tuyết Cương loại nguyên liệu chịu được đả kích cực mạnh, được xưng là cứng nhất trong ngành kiến trúc.
Vừa mới đi đến chỗ ngoặt, liền nhìn thấy một binh lính đang thao tác một bộ cánh tay máy.
“Liên trung tướng!”
Binh lính kia hiển nhiên đã thu được tin tức trước, sau khi nhìn thấy bọn họ, liền ngừng công việc trong tay, đứng thẳng thân hình làm quân lễ.
Liên Nghệ cùng Vân Mạt đáp lễ.
“Phổ Tây hôm nay thế nào?”
Binh lính kia hiển nhiên đối với cái tên “Phổ Tây” này tương đối kháng cự, phảng phất bị người nhét cho củ khoai lang nóng phỏng tay, bả vai đều đi theo suy sụp xuống: “Vẫn như vậy……”
Liên Nghệ gật đầu, đến bên cạnh làm đăng ký.
Binh lính kia thấy mặt Vân Mạt khá trẻ, sấn lúc Liên Nghệ không ở đây, không nhịn được thấu đi lên thấp giọng hỏi nàng: “Ngươi đã phạm phải chuyện gì? Sao lại bị sung quân đến nơi này?”
Vân Mạt giật mình, Phổ Tây đáng sợ như vậy sao? Ngay cả binh lính trông coi cũng không làm gì được hắn sao?
“Đi thôi.”
Liên Nghệ sau khi trở về, hai người lại tiếp tục đi về phía trước, ven đường rẽ vài chỗ, qua vài đạo quầng sáng phòng ngự. Vân Mạt rũ mắt, vừa đi vừa quan sát con đường đi đến này. Ngẫu nhiên nâng mí mắt lên hướng phía trên bên phải nhìn lướt qua.
“Mẹ kiếp, người này là ai? Nàng lại có thể nhìn thấy ta”, phía trước màn hình theo dõi, một người vóc dáng nhỏ thình lình rống lên một tiếng.
“Làm gì vậy Tiểu Bố, khiến ta sợ nhảy dựng.”
Người vóc dáng nhỏ kia nháy mắt đứng lên, trong màn hình theo dõi, Vân Mạt hơi hơi gật đầu.
Hắn run rẩy tay phải chỉ về hướng màn hình: “Nàng thật biết! Ai? Ai tiết lộ vị trí cameras của chúng ta?!”
Quan quân bên cạnh đập lên đỉnh đầu hắn một cái: “Hấp tấp bộp chộp, không thấy người là do Liên trung tướng mang đến sao?”
Đã xoay qua năm cửa phòng ngự, hồng quang rà quét, đồng tử phân biệt cùng với nghiệm chứng DNA, sau tầng tầng thông quan, mới đến trước một cánh cửa lớn dày nặng.
Vân Mạt cảm thụ một chút, vị trí của bọn họ, ít nhất là sâu vài trăm mét dưới mặt đất.
Tính nguy hiểm của người này cao như vậy sao? Đáng giá nghiêm mật giam giữ như vậy?
Liên Nghệ chỉ vào gian tiêu độc bên cạnh nói: “Đi vào ba phút, bên trong có y phục phòng khuẩn, trong phòng là thiết bị thực nghiệm tinh vi, đổi một chút hẵng đi.”
Sau khi hai người đổi quần áo xong, Liên Nghệ đẩy cánh cửa kia ra.
Sau cánh cửa này, lại có thể là một đại sảnh trống trải, sáng đến độ có thể soi bóng người, bên trong để đầy thiết bị thực nghiệm cùng linh phụ tùng thay thế, một loạt pha lê trong suốt ánh vàng hiện lên, không biết đang tiến hành thí nghiệm cái gì.
Vân Mạt đã hiểu, đây là một phòng thí nghiệm lớn.
Nhưng để một người không rõ chi tiết, công khai có được một gian phòng thí nghiệm như vậy, không sợ hắn sẽ làm ra vũ khí gì sau đó chính mình chạy thoát sao?
Nhưng, nàng rất nhanh liền đã hiểu. Nguyên nhân là, người nọ ở chỗ này có được tự do tuyệt đối.
Cho nên nói, tầng tầng phòng bị phía trước, nguyên nhân ước chừng là bởi vì đây là một căn cứ thực nghiệm của Liên Bang đi.
Thoạt nhìn, phân lượng của người này ở trong giới khoa học đã cao tới mức có thể làm cho Liên Bang lựa chọn làm lơ sai lầm mà hắn đã phạm phải?
Nga không, Liên Bang nhất định là đánh ngụy trang để cho hắn cơ hội lập công chuộc tội……
Vân Mạt cảm thấy không phải chính mình nghĩ xấu cho Liên Bang, thật sự là thao tác bị ổi của nó quá nhiều.
Đi vào đại sảnh, là các nhân viên công tác an tĩnh cùng trầm ổn, cánh tay máy tinh vi múa may, hết thảy nhìn qua tràn ngập học thuật, nghiêm cẩn cùng tinh vi.
Liên Nghệ khẽ nâng cằm hướng nàng ra hiệu.
Vân Mạt nhìn qua, đó là Phổ Tây?
Lọt vào trong tầm mắt là một chiếc xe lăn, một bóng hình suy sụp súc ở trên ghế, bàn tay phải đặt trên tay vịn có làn da lỏng lẻo, gầy đến có thể nhìn rõ hình dạng xương cốt, gân xanh trên mu bàn tay phá lệ bắt mắt……
Vân Mạt nhíu nhíu mày, sinh cơ của người này tựa đã đứt mà lại tục, thập phần kỳ quái.
Tựa hồ cảm nhận được cái nhìn chăm chú của bọn họ, đôi mắt của Phổ Tây đột nhiên mở ra, tinh quang bắn ra bốn phía.
Lông mày của Vân Mạt đi theo nhăn chặt, ngón tay trong túi quần theo bản năng nắm lấy tiền xu.
Cốt tương cùng khí vận biểu hiện, người này cũng phải hơn hai trăm tuổi!
Thọ mệnh của nhân loại tinh tế đến 200 tuổi không hiếm lạ, chẳng qua, sinh cơ cùng khí vận của hắn lại có vẻ thập phần không khoẻ……
“Như thế nào?” Trong giọng nói của Phổ Tây mang theo không kiên nhẫn.
Từ lúc Phổ Tây mở miệng nói chữ đầu tiên, bầu không khí học thuật đầy “Nghiêm cẩn” cùng “Nghiêm túc”, lập tức bị phá.
Hắn điểm xuống quầng sáng giao diện, một tiểu khu màu vàng được lựa chọn, không biết là làm như thế nào, rõ ràng người không nhúc nhích, nhưng tiếng quát lớn lại vang lên ở nơi xa.
“Đầu óc có phân sao? Không nói từng bước một tới, đầu của ngươi là tám đồng tiền mười hai cân sao?”
“Dù cho ngươi là học sinh vườn trẻ, thao tác bước đi cũng phải tự hiểu chứ, trí tuệ nhân tạo cũng không đánh lại loại ngươi ngu xuẩn tự nhiên như ngươi!”
“Dám làm chậm trễ chuyện của ta! Cũng may cho ngươi là hiện tại tính tình của ta đang tốt……”
Lời nhục mạ nói không trùng lặp, mỗi ngày đều có các loại từ ngữ không giống nhau có thể sử dụng.
Binh lính sửa chữa ở nơi xa lúc ban đầu run run một chút, sau đó rốt cuộc cũng thay thành vẻ mặt chết lặng, biểu tình nhận mệnh.
Nhìn dáng vẻ hôm nay lại xong rồi, lần trước đi phòng giặt lấy y phục tiêu độc cho hắn, quần áo quá dài, hắn nghĩ nghĩ liền cuốn lại.
Phổ Tây sau khi nhìn thấy, buông số liệu trong tay, đuổi theo hắn lải nhải mắng suốt một giờ, trời biết đến tột cùng là y phục tiêu độc quan trọng hay là trình tự hắn đang chạy quan trọng!
Mẹ kiếp, lúc ấy Phổ Tây hỏi hắn như sau: “Ngươi đi lấy quần áo cho cấp trên của ngươi cũng như vậy sao?” “Ngươi liền cuốn lấy mang trở lại, vậy ta còn đem đi giặt làm gì?” “Ngươi nhập ngũ nhiều năm như vậy, không cầu ngươi có chỉ số thông minh, ngươi ngay cả EQ cũng không có sao?”
Binh lính sửa chữa rất muốn trả lời một câu “Ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi cũng không phải cấp trên của ta”, nhưng hắn không dám, hắn không biết bên trên khi nào sẽ phái người tới đón hắn. Hắn sợ tù có thời hạn biến thành không hẹn……
Hắn vẫn còn nhớ rõ ánh mắt đồng liêu nhìn hắn, tràn ngập đồng tình cùng thoải mái.
Đồng tình chính là tao ngộ của hắn, mà thoải mái cũng là tao ngộ của hắn. Bởi vì chỉ cần bắt được một tên xui xẻo, ý nghĩa những người khác hôm nay sẽ được an toàn, Phổ Tây tuyệt đối sẽ cả ngày đều xả cùng người này.
Đây mẹ nó rốt cuộc là lão tổ tông gì?!
Nếu có thể, hắn thật sự rất muốn dùng một ngón tay ấn chết hắn ta, nhưng không được. Hiện tại chỉ có thể hy vọng xa vời là hắn trong vòng một giờ có thể dừng lại.
Hắn hối hận, hắn không nên chống đối trưởng quan. Nếu có cơ hội làm lại, hắn thà ở bên ngoài nếm mật nằm gai cũng tốt hơn ở nơi này mỗi ngày nghe sỉ nhục……