Có Phổ Tây ở đây, tiến độ của Gavag liền đâu vào đấy.
Liên Nghệ vẫn cứ vội làm việc liên tục, nhưng mỗi ngày vẫn rút ra một đoạn thời gian lại đây nhìn xem tiến độ, thuận tiện đưa ra một ít ý kiến.
Hắn tuy rằng không phải người làm công tác nghiên cứu khoa học, nhưng kiến thức rộng rãi, luôn có thể đưa ra những ý kiến đáng kinh ngạc.
Có đôi khi đúng lúc đến giờ cơm, liền cùng nàng đi đến nhà ăn……
Bộ Diên và Mạc Mặc vượt qua thời kỳ hưng phấn của tay mới, bắt đầu tiến vào giai đoạn tự mình phủ định chính mình.
Chiều ngang của ngành sản xuất quá lớn.
Hai người mỗi ngày đều trà trộn ở trong công tác, bị nữ nghiên cứu viên sai khiến khắp nơi, đã thế bọn họ còn nghe không hiểu lắm……
Bọn họ tuyệt không thừa nhận chính mình là người da dày chanh chua, trong bụng trống rỗng.
Nhưng ở trong ánh mắt thiện ý tỏ vẻ “lý giải” của đối phương, luôn có loại cảm giác thống khổ như chỉ số thông minh bị ấn ở trên mặt đất cọ xát, ngẫm lại liền thấy thẹn quá mức.
Bộ Diên ngồi ở trên lan can, cặp chân dài buông xuống, biểu tình phiền muộn: “Ta thực hoài niệm sinh hoạt của người bình thường.”
Mạc Mặc nghẹn khuất vài ngày, cũng thập phần muốn phun trào: “Tuy rằng ta kết thúc đại học rất sớm, nhưng ta cảm thấy, ta đã xâm nhập vào nhóm tinh túy của trường học.”
Bộ Diên gật đầu: “Đúng vậy. Các học trưởng đã nói qua, trình độ thứ nhất là không biết thứ chính mình không biết, trình độ thứ hai là biết thứ chính mình không biết…… Ta nghĩ, ta khả năng chỉ có trình độ thứ hai.”
Mạc Mặc nhìn bộ dáng Vân Mạt chuyện trò vui vẻ, cảm thấy như ăn một đống chanh, chỉ có thể tự an ủi chính mình: “Ý thức được chính mình vô tri, mới là biết đến bắt đầu……”
Bộ Diên nâng cổ tay lên, nhìn nhìn trí não, đột nhiên nhảy xuống lan can: “Ta không được, ta thích làm đơn binh, sự tình động não, liền giao cho ai thích đi”
Mạc Mặc đuổi theo hắn: “Ngươi đi đâu vậy?”
Bộ Diên dừng bước chân: “Ta muốn ở cùng với người bình thường, cho nên, chúng ta đi đón Lăng Cửu đi?”
Khóe miệng Mạc Mặc mang lên ý cười, đúng nha, hôm nay Lăng Cửu sẽ tới.
“Đồng ý, đi!”
Hai người trước khi đi gọi Vân Mạt, nói muốn đi ra ngoài giải sầu, thuận tiện đón Lăng Cửu một chút, hỏi nàng có đi hay không.
Vân Mạt nhìn nhật trình trên cổ tay, cảm thấy không có chuyện gì của mình, liền đi theo bọn họ.
Ba người mở mui xe ra, ở trên mặt đường Gliese trống trải chạy như bay.
“Uy, còn nhớ rõ chỗ đó không?”
Bộ Diên lái xe, Mạc Mặc từ trên ghế phụ xoay người lại, nói với Vân Mạt.
“Trang viên Tư Thụy”, Vân Mạt hơi hơi cười: “Duyên phận của chúng ta với Wolf, chỉ sợ cũng là bắt đầu từ nơi đó”, lão binh quần ẩu vĩ đại làm sao.
Mạc Mặc phổ cập cho Bộ Diên tao ngộ lúc đó của bọn họ, chọc cho hắn cười liên tiếp.
“Bên kia mới mở một nhà hàng không tồi, thiết kế lơ lửng, rất xa hoa, Trung Ương tinh cũng hiếm thấy……”
Bộ Diên híp đôi mắt màu lam cười, rất hâm mộ quá khứ mà bọn họ đã trải qua.
“Đúng rồi, Lăng Cửu còn phải bốn giờ nữa mới đến, nếu không hay là đi vào dạo một chút?” Bộ Diên hỏi.
“Lái xe nói tính”, Vân Mạt nhìn phong cảnh, thần thái thả lỏng đáp lại.
“Được rồi……”
Xe đi vào “Tư Thụy”, dọc theo trang viên giống như tranh phong cảnh hành tẩu, ven đường có thể nhìn thấy không ít du khách, nhân khí lúc này so với mấy tháng trước cao hơn rất nhiều.
“Lái chậm một chút”, Vân Mạt bỗng nhiên lên tiếng.
Bộ Diên theo bản năng dẫm phanh: “Làm sao vậy?”
Vân Mạt nhìn về nơi xa: “Ta giống như nhìn thấy một người.”
“Ai?”
“Tôn Dương Bác”, Vân Mạt nói.
Ba người hai mặt nhìn nhau: “Sao hắn lại đến nơi này?” Đây cũng không phải là mặt hàng đơn giản gì.
Không có Từ Hải Địch cùng Tiêu Phong, hắn thực sự yên lặng không ít, cũng bởi vì chiến sự ở Wolf mà gà chó đều đi theo được thăng chức.
Tới nơi này? Làm gì?
Nghỉ phép du lịch sao? Lấy hiểu biết của bọn họ đối với tập tính của hắn, khả năng này có hơi chút nhỏ.
“Ngươi xác định là hắn?” Bộ Diên hỏi Vân Mạt.
“Xác định”, Vân Mạt gật đầu.
Tuy rằng là quân nhân, nhưng trong khí vận của Tôn Dương Bác còn mang theo nham hiểm, pha tạp một ít màu đỏ đậm, thực dễ dàng phân rõ.
“Hắn hẳn là đi nhà hàng, theo sau nhìn xem?”
“Đi!”
Tôn Dương Bác quả nhiên đã dịch dung, nếu không phải có Vân Mạt nhắc nhở, bọn họ hẳn không nhận ra hắn, phát hiện này làm cho bọn họ cảm giác chuyện này càng có ẩn tình.
Hắn ngồi ở đại đường, như là đang chờ cái gì hoặc là chờ người nào đó, đôi mắt không ngừng quét về phía trí não, trên mặt có vẻ nôn nóng.
Ba người từ một cửa khác đi vào, ở vị trí cách một vách ngăn ngồi xuống, vị trí này vừa có thể quan sát được hắn, lại không dễ dàng bị phát hiện.
Đã sớm có người máy đi lên phục vụ, thỉnh bọn họ gọi món ăn.
Vân Mạt nhìn thực đơn, khóe mắt đi theo giật giật một chút.
Mạc Mặc theo ánh mắt nàng đảo qua, sau đó ngạc nhiên ngẩng đầu, tầm mắt của hai người ở giữa không trung tương ngộ, khiếp sợ với dãy số 0 đằng sau các món ăn.
Bộ Diên nuốt nước miếng, bọn họ đều có tiền trợ cấp, nhưng gần đây đều đã ném vào Gavag, mỹ kỳ danh là thêm gạch thêm ngói, tiêu phí này liền có hơi chút vượt quá tưởng tượng.
Thật đau thịt.
“Ta có hơi chút tưởng niệm Hoắc thiếu gia”, Mạc Mặc chép miệng nói.
“Ta cũng nhớ hắn”, Vân Mạt cũng đi theo biểu đạt.
Người máy lại lần nữa hữu hảo dò hỏi bọn họ có nhu cầu gì.
Vân Mạt vẫn luôn cảm thấy tinh cầu du lịch này làm phục cổ thập phần hợp khẩu vị, nhưng ngay lúc này lại thống hận với sự phục cổ của nó.
Nàng rất muốn hỏi người máy phục vụ một chút, hiện tại là thế kỷ nào?
Chính ta không thể quét mã gọi món ăn sao? Còn cần ngươi nhắc nhở một lần lại một lần sao?
Nhưng mà, nàng cũng không thể làm ra động tĩnh quá lớn để tránh quấy nhiễu Tôn Dương Bác, cũng không thể đứng lên nói lần sau lại đến, chỉ có thể căng da đầu chọn món rẻ tiền nhất.
Sau khi đau lòng ấn nút đặt hàng, Bộ Diên nhìn nhìn tài khoản trống rỗng của chính mình, có chút ngượng ngùng: “Kỳ thật xét về tuổi tác hẳn nên là ta mời các ngươi, nhưng tháng này, trong túi ta ngượng ngùng……”
Vân Mạt vẫy vẫy tay: “Không có việc gì, chúng ta liền AA đi, ai trả phần người đó.”.
Hai thanh niên muốn tỏ ra phong cách, đều xấu hổ phát hiện chính mình không có thực lực này, vì thế chỉ có thể đồng ý.
Tôn Dương Bác vẫn luôn ở vị trí kia không có động, cũng không nói gì.
Sau khi ba người bọn họ gọi đồ uống miễn phí rất nhiều lần, hắn đột nhiên đứng lên, lao ra ngoài cửa, nhảy lên một chiếc xe huyền phù, rời đi……
Hắn liền rời đi như vậy……
Ba người cảm thấy chính mình làm việc vô ích.
Quan trọng là, người máy thanh toán đi lại đây.
Vân Mạt nhìn người máy khờ khạo, ý cười vô tri treo trên khuôn mặt kia, cảm thấy có một câu có thể đặc biệt biểu đạt được tâm tình hiện tại của nàng:
—— bữa cơm này, làm cho gia đình ban đầu đã nghèo khó còn dậu đổ bìm leo.
Nhưng mà, phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí.
Người máy vui sướng nói cho bọn họ, hôm nay có thể rút thăm trúng thưởng nga……
Vì thế, Bộ Diên bằng vào khí vận của hắn, rút được miễn phí một người.
Đây vốn dĩ cũng không có gì, cho nàng một kích chí mạng chính là, Mạc Mặc nhớ tới cái gì, điều ra mã QR đã lưu giữ rất lâu trước đây……
Đó là lần trước bọn họ ở chỗ này tiêu phí, sau khi Hoắc Xuyên tính tiền, đối phương đưa lại mã khuyến mãi, bởi vì cảm thấy trong thời hạn có hiệu lực sẽ không lại đến đây nữa, nên hắn đã thuận tay đưa cho Mạc Mặc.
Mã khuyến mại này, có thể khấu trừ tiêu phí của một người.
Vân Mạt trợn tròn đôi mắt, chớp vài cái, ai tự trả phần người đấy chính là đề nghị của nàng!
Hiện tại bọn họ một người rút trúng miễn phí, một người lấy phiếu giảm giá ra, mẹ kiếp, hóa ra người cần phải trả tiền lại có thể chỉ có một mình nàng sao?
Đây còn có thể là anh em tốt bình đẳng sao?
Bộ Diên cảm thấy rốt cuộc dọn về được một ván, đảo qua thống khổ buổi sáng bị nhân viên kỹ thuật làm nhục, vỗ cái bàn cuồng tiếu.
Đầu vai Mạc Mặc cũng thỉnh thoảng rung động, cơ hội nhìn thấy Vân Mạt ăn mệt quá ít.
Vì thế, hắn làm trò ở trước mặt Vân Mạt, chụp ảnh cơm thừa canh cặn trên bàn, quan trọng là chụp thực đơn đắt đỏ, phân biệt gửi đến nhóm quan quân và nhóm bạn cùng trường Rechester.
Có hình, có chân tướng.
Trong nhóm nháy mắt nổ tung nồi, mọi người đều chỉ cuồng tiếu, không có ai an ủi.
Vẫn là Hoắc Xuyên phát huy đặc sắc của thổ hào, ở trong nhóm rống to: “Đều đừng cười nữa, rất đắt, chúng ta an ủi Vân tổng đi, ta tỏ vẻ trước.”
“Đinh……” bao lì xì chuyển phát tới.
Mọi người tự giác xếp hàng phát bao lì xì, đề tài rất nhanh bị đỉnh lên.
Vân Mạt nhìn một hàng dài bao lì xì, cảm nhận được sự khinh bỉ nồng đậm.
Lâm Phàm Thành đến sau, nhìn thấy một hàng dài bao lì xì liền sửng sốt, không kịp kéo lại tin tức để xem nguyên nhân, chỉ có thể dò hỏi xung quanh.
Đợi sau khi biết tiền căn, hắn phát ra một tiếng cảm thán ha ha, cũng đi theo phát một cái bao lì xì, cộng thêm bốn chữ “Không cần cảm tạ”.
Vân Mạt:……
Trong nhóm nhảy nhót lung tung thập phần vui mừng, Vân Mạt âm âm kéo kéo khóe miệng, đào đào ba lô, cũng chụp một tấm hình, ném vào trong nhóm.
Vân Mạt: “Cảm ơn các kim chủ ba ba…”
Không đến một phút, chân dung trong nhóm đều xám sạch.
Lưu Dược che lại cái trán bị đụng đau: “Phù xui xẻo cường độ thấp chết tiệt?! Xui xẻo 2 giờ?! Còn là có hiệu lực sau khi click mở……”
Hắn vì sao lại tiện tay một hai phải xem dòng chữ trên lá phù kia?
Vì sao nàng còn rảnh rỗi ở bên trên viết thuyết minh cách sử dụng?!
Đây là đánh hội đồng! Ai cũng bị tai nạn như nhau!
Ngươi sẽ đối xử với bạn bè như vậy sao!