Ivan nắm chặt tay, trên trán toát ra mồ hôi.
“Chuẩn bị!” Bên tai truyền đến tiếng nói già nua mà lại thô cát của Hoa Liệt Phu Cơ, Ivan bỗng nhiên đứng thẳng dậy.
Lão nhân nhìn qua phảng phất như là có thể lập tức ngủ mất, bình tĩnh ngồi ở trước đài chỉ huy, màn ánh sáng hư ảo chiếu rọi lên trên mặt ông, nếp nhăn trên mặt đều đã lỏng đến sắp chảy xuống dưới, duy độc con ngươi vẫn cứ thanh minh.
“Đã nhìn kế hoạch tác chiến chưa?” ngón tay khô của Hoa Liệt Phu Cơ nhảy lên ở giữa quầng sáng, thỉnh thoảng lại hướng các vị chỉ huy hỏi.
“Hồi thượng tướng, đã nhìn.”
“Có tin tưởng không?” Hoa Liệt Phu Cơ hỏi tiếp.
Một mảnh trầm mặc……
Bọn họ nhớ lại những gì hai tộc kia đã trải qua ở trên Tinh Võng, cũng so sánh với đại chiến hai trăm năm trước, phát hiện, tiêu chuẩn khoa học kỹ thuật trước mặt của đế quốc ngân hà, khó khăn lắm mới có thể so sánh được với Tinh Minh một trăm năm trước.
Bọn họ không phát triển sao?
Không có khả năng! Đối với một dân tộc lấy cướp bóc như một thủ đoạn sẽ chỉ phát triển càng nhanh hơn về mặt quân sự.
Bọn họ không nghĩ thừa nhận, sự chênh lệch rõ ràng giữa hai bên địch ta.
Hoa Liệt Phu Cơ ngừng tay, ngước mắt đảo qua bọn họ: “Trận chiến dịch này, chúng ta đã trải qua vô số lần suy đoán, đều là lấy tiêu chuẩn quân sự của Alpha cùng Liên Bang làm cơ sở.”
“Còn nhớ rõ chiến tranh bắt chước Thanh Đồng Bảo không?”
Ivan gật đầu, đó là nơi quân xanh có ưu thế tuyệt đối, mọi người gọi nó là chiến trường không công bằng nhất.
Hoa Liệt Phu Cơ nói: “Chiến tranh bắt chước Thanh Đồng Bảo, quân xanh chắc chắn thắng sao?”
Trong mắt các quan quân chứa đầy ngưng trọng, nhìn về phía hắn.
Hoa Liệt Phu Cơ lắc đầu: “Cũng không, ở dưới nhiều năm chúng ta nỗ lực như vậy, quân xanh càng ngày càng khó thắng được, thuyết minh chúng ta cũng đang tiến bộ!”
“Cho nên, người trẻ tuổi, lấy hết can đảm ra!”
Hoa Liệt Phu Cơ hơi hơi cười, đôi môi khô quắt lại phun ra từng chữ từng chữ làm cho bọn họ chấn động.
Người tâm phúc! Lão nhân này trong nháy mắt, đã trở thành người tâm phúc của mọi người.
Hoa Liệt Phu Cơ nói tiếp: “Dụ địch thâm nhập, hư thật tôn nhau lên. Nhược điểm lớn nhất của bọn họ chính là binh lực không đủ cùng với khinh địch.”
“Nhìn thẳng vào điểm nhảy dời, phục kích chúng ngay từ giây phút đầu tiên, đây là cơ hội duy nhất để chúng ta cắn cổ chúng!”
“Ta tới dạy các ngươi một khóa, ở trong chiến cuộc tìm kiếm cơ hội!”
“Phát huy ưu thế của kẻ đi trước, việc còn lại chính là chỉ huy chiến thuật…… người trẻ tuổi kia của Liên Bang thực ghê gớm, ta kiến nghị hợp tác với họ.”
Ivan không có quá tán đồng: “Nhưng……”
Hoa Liệt Phu Cơ đã giơ tay ra đánh gãy hắn: “Còn có thời gian, ngươi có thể tiếp tục quan sát, nhưng ta cũng tục tĩu nói trước, hiện tại không hợp tác, chờ đến khi ngươi muốn hợp tác, Liên Bang sẽ không còn dễ nói chuyện như vậy.”
Ivan vẫn không nói gì, ý tưởng của những người khác cũng không khác hắn là bao.
“Tới!”
Hoa Liệt Phu Cơ chợt quát một tiếng, “Khai hỏa!”
Di chuyển thời gian dài ở trong thông đạo nhảy dời, thời điểm xuyên qua cần đầy đủ thực lực, năng lực phòng ngự tương đối yếu, tập kích lúc này là cơ hội duy nhất của bọn họ để làm trọng thương đối phương.
Trên một viên tinh cầu mang theo quang hoàn ngũ sắc, tiếng huýt gió gào thét, đạn đạo rậm rạp bay lên, mục tiêu là một tọa độ tựa hồ trống không kia.
Nhưng, vài giây sau, quang mang hiện ra.
“Oanh……”
“Oanh……”
“Oanh……”
Vầng sáng màu đỏ đậm cùng màu trắng nhộn nhạo bay ra ngoài, biến thiên thạch bay qua đây thành bụi bặm trong nháy mắt.
Rất nhiều chiến hạm màu đen xuất hiện ở trên không trung, mang theo hơi thở làm người sợ hãi.
Hạm đội Tinh Minh đã quen với việc xuôi gió xuôi nước, ngữ điệu của Thần Phong mỉa mai, thương thảo xem nên dùng tư thế gì ‘phóng hỏa thiêu pha lê’ với Thần Mặt, liền bất ngờ bị mãnh liệt va chạm. Trong nháy mắt sắc mặt đều thay đổi.
Đế quốc ngân hà đánh bạc vốn ban đầu, gần như đem toàn bộ đạn sao băng dự trữ cả trăm năm ném cho bọn họ, dù là vòng phòng hộ cường hãn, cũng không chịu nổi đả kích kịch liệt như vậy.
Tinh hạm của Chủ Thần xuất hiện đong đưa kịch liệt.
“Con kiến! Lại có thể dám?!”
Từng vòng ngân quang trong mắt Chủ Thần nhộn nhạo đi ra ngoài, “Lão tam cùng lão ngũ, lại có thể đều đã chết?!”
“Không thể tha thứ!”
Người ta nói nước chảy đá mòn, huống chi là đạn dược cấp sao băng.
Cho nên, dù vũ khí của đế quốc ngân hà chênh lệch lớn, nhưng dưới cuồng oanh lạm tạc như vậy, Tinh Minh cũng có chút không chịu nổi.
Bên ngoài, mấy tàu chiến đấu tới gần tinh hạm đã chuẩn bị trở về địa điểm xuất phát để duy tu.
Tác chiến trong vũ trụ, thắng bại thường thường được quyết định bởi việc ai ở trong thời gian ngắn nhất chiếm cứ vị trí công kích tối ưu nhất, đồng thời phát ra công kích nhanh nhất trước đối thủ.
Việc này, ngoài hiệu quả tính năng của bản thân chiến hạm, còn bị ảnh hưởng rất lớn bởi chỉ huy tác chiến.
Trên màn hình Tinh Võng, Tinh Minh bị choáng trong một cái chớp mắt, sau đó nhanh chóng đổi đội ngũ. Nghiễm nhiên có xu thế ngóc đầu trở lại.
“Hưu……” con tinh hạm Hỏa Lôi sáng lên cột sáng lóa mắt.
Cột sáng ban đầu định dùng cho pha lê hóa tinh cầu, lúc này, bị nó quét trúng tàu chiến đấu của Alpha, nháy mắt hoá thành khí.
Ivan hung hăng nuốt nước miếng, địch nhân quá mạnh, thật sự không ngăn được!
Viễn trình đánh không lại, cái gì mà đột kích xen kẽ, cái gì mà lấy hư đánh thật?
Đối phương cứ như vậy đánh tới, ba con tàu chiến đấu là có thể bám trụ toàn bộ hạm đội của hắn!
Chẳng lẽ muốn cận chiến?!
Hắn nhớ tới truyền thống quân diễn vô số năm, vì sao thời đại tinh tế, trong hệ thống bắt chước quân sự, vẫn tồn tại yêu cầu đánh cận chiến?!
Hóa ra, thủ đoạn duy nhất bọn họ có thể chống lại Tinh Minh, là ở chỗ cận chiến sao?
Thật sự lại phải dùng vô số huyết nhục của binh lính, đi đổi lấy một đoạn thời gian tạm bợ?
Tuyến phòng thủ của Ivan ở bên trái, đối diện điểm nhảy dời 3, cho nên phải đứng mũi chịu sào.
Trơ mắt nhìn một con chiến hạm, lại một con chiến hạm ở trước mắt mình bị hủy diệt, nắm tay hắn đã siết đến đỏ bừng.
“Rút lui!” Hoa Liệt Phu Cơ so với ai khác đều quyết đoán hơn.
Phòng tuyến bên trái nháy mắt xuất hiện một lỗ hổng thật lớn, Hỏa Lôi, Hỏa Cánh của Tinh Minh theo sát tới gần.
Đả kích của lửa đạn viễn trình thiếu chút nữa đã đánh nát sự tin tưởng của rất nhiều quan chỉ huy.
Đúng lúc này, Gavag đen nhánh mang theo dòng chữ đỏ đậm bắn ra một bó ánh sáng lóa mắt, thẳng tắp đối thượng với thế công của Hỏa Lôi.
Gavag ở phía trước ba con tàu sân bay khác, có vầng sáng công kích không ngừng sáng lên quanh thân nó.
Ivan chạy vội tới phía trước cửa sổ mạn tàu, “Sao có thể? Gavag sao lại mạnh như vậy?!”
Miệng pháo của Gavag bắn ra, diễn giải hoàn hảo nhịp điệu của một bài thơ cổ
—— gió đêm xuân hoa nở ngàn cây, càng thổi, đạn càng như mưa!