Tuyệt địa phùng sinh, cường thế nghịch tập.
Toàn bộ hàng hạm an tĩnh sau năm phút, rốt cuộc bùng nổ hoan hô kịch liệt.
Lòng bàn tay Hoắc Xuyên đổ mồ hôi, vừa rồi nắm cây côn thao túng, còn khẩn trương đến phát run, gân xanh trên mu bàn tay đều banh ra.
Hắn hoạt động một hồi lâu, mới giảm bớt căng thẳng.
Muốn hỏi có sợ hãi hay không?
Vài phút trước, bọn họ thật sự không sợ hãi, bởi vì trong lòng chỉ có một mảnh hy vọng, một mục tiêu, một nhiệt huyết.
Nhưng sau khi nguy cơ đi qua hồi tưởng lại, lại có một tia run sợ.
Nhân sinh còn có nhiều tiếc nuối như vậy, nhiều thứ cầu mà không được như vậy, nhiều việc nghĩ mà chưa làm như vậy……
Quả thật, nếu lại đến một lần nữa, bọn họ vẫn lựa chọn tương tự.
Nhưng mà lúc này, sau khi tìm được đường sống trong chỗ chết, phát hiện còn có một lần cơ hội, rất nhanh dưới sự thay đổi, tâm thái cả người đều không giống nhau.
Lúc này, tựa hồ làm cái gì, nói cái gì, cũng đều thành sự tình nước chảy thành sông.
Hoắc Xuyên hít sâu một hơi, mái tóc ngắn màu đen của hắn đã dài hơn một ít, đổ một cái bóng nhàn nhạt trên trán.
Khuôn mặt tuấn tú sau khi trải qua chiến hỏa lại có vẻ góc cạnh rõ ràng, ngay cả trong ánh mắt trong sáng ban đầu, cũng nhiều thêm một tia thâm thúy cùng thành thục, rốt cuộc không còn nhìn ra vẻ ăn chơi trác táng, kiêu ngạo cùng khí thế năm đó.
Hắn kéo căng bộ quân phục nhăn nhúm, đôi chân dài cất bước, dáng người cao lớn đi về phía góc phố.
Vị trí chỗ ngoặt, gân mạch kêu gào đau đớn của Vân Mạt đã hòa hoãn không ít, nàng hơi hơi ngẩng đầu, nhìn tinh quang điểm xuyết nơi chân trời đến xuất thần, hàng lông mi cong cong đổ bóng ở trên mặt, nhiều một tia nhu hòa.
“Ngôi sao kia đẹp không?” Bên tai truyền đến âm thanh quen thuộc.
Vân Mạt hơi hơi nhếch khóe môi: “Đẹp.”
Bộ Diên cũng dựa vào góc tường, đôi mắt xanh thẳm sáng quắc rực rỡ: “Ta từ nhỏ đã rời khỏi Lam Tinh, chưa từng có như lúc này, cảm thấy nó đẹp như vậy.”
Vân Mạt gật gật đầu, không nói gì. Lam Tinh thật sự đẹp.
Bộ Diên châm chước ngôn ngữ: “Nói thật, chủng loại Tinh Minh này thật sự đáng sợ, binh lính cơ giáp đối chiến của chúng ta, thoạt nhìn giống như là tử sĩ. Mười vạn tử sĩ……”
Vân Mạt cảm thán: “Đúng vậy”, nàng tiện đà lắc lắc đầu: “Sách”.
Bộ Diên thuận miệng nói tiếp: “Đúng vậy, ngươi nói xem, bọn họ đang sống thật tốt, lại tự đến tìm đường chết. Nếu ta có mười vạn tử sĩ……”
Vân Mạt buồn cười quay đầu nhìn hắn: “Ngươi chuẩn bị làm cái gì?”
Bộ Diên suy nghĩ nửa ngày, không nghĩ ra nguyên cớ, cuối cùng vẫn là nói: “Nếu ta có 10 vạn tử sĩ, tuyệt đối sẽ thực hiện tài phú tự do.”
Vân Mạt ha hả vui vẻ: “Sao có thể? Ngươi chỗ nào tới nhiều tiền như vậy để nuôi bọn họ?”
Bộ Diên đi theo bẻ ngón tay: “Ngươi xem, ta cho bọn họ mỗi người đều đi mượn P2P, một người một vạn có phải liền có 1 tỷ hay không?”
(*) P2P: Peer to Peer Lending, vay ngang hàng. Hình thức này cho phép các cá nhân được vay tiền trực tiếp từ người cho vay mà không phải qua bước trung gian của các tổ chức tài chính.
Vân Mạt:……
Bộ Diên tiếp tục phát huy: “Sau đó ta sẽ cho bọn họ đi liều mạng trả giá mua đồ, buổi tối liền đưa đến nhà xưởng lớn làm công kiếm tiền……”
Vân Mạt:…… Nháy mắt cảm thấy tam quan đã vỡ không dính lại được, ngươi hỏi qua cảm thụ của các tử sĩ chưa?
Vân Mạt nghiêm túc nói: “Ta cảm thấy, mười vạn tử sĩ khả năng thật sự muốn chết.”
“Ha ha”, Bộ Diên cười hai tiếng.
Không khí nhẹ nhàng, khuỷu tay phải của Bộ Diên nâng lên, chạm chạm cánh tay trái Vân Mạt: “Nói đứng đắn đi, nếu chúng ta không thành công, ngươi có tiếc nuối không?”
Vân Mạt thản nhiên thừa nhận: “Có”.
Bộ Diên một chân gấp lại về phía sau, đạp lên trên tường, nghiêng đầu nhìn nàng: “Trải qua ngày hôm nay, ta mới phát hiện, ta đã bỏ lỡ rất nhiều……”
Vân Mạt nói: “Nhân sinh luôn có được có mất, có một vài thứ giống như hoa trong sương mù, trăng trong nước, tổng cảm thấy còn có rất nhiều thời gian cùng cơ hội, nhưng chỉ cần có một ngày không có gạt mây thấy sương mù, liền có khả năng trở thành tiếc nuối trong lòng.”
Bộ Diên nghiêm túc hỏi: “Cho nên ý của ngươi là, phải dũng cảm nhìn về phía trước, đúng không?”
Vân Mạt gật đầu: “Hỏi chính mình một chút, nếu không làm, vài thập niên sau có thể hối hận hay không.”
Bộ Diên rốt cuộc đứng thẳng người, xoay người sang chỗ khác, hai tay đáp lên đầu vai Vân Mạt, đôi mắt xanh thẳm chớp động ánh sáng rạng rỡ……