Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh ( Dịch Full )

Chương 742 - Chương 742. Phiên Ngoại, Cẩu Huyết Cảm Tình

Chương 742. Phiên ngoại, cẩu huyết cảm tình Chương 742. Phiên ngoại, cẩu huyết cảm tình

Hoắc Xuyên đi đến phía trước bia ngắm của chính mình.

Hắn có hơn hai mươi phát bắn không trúng bia, phạm vi bao trùm là hai, ba mét vuông, vẫn là dưới tình huống hắn phát huy ra trình độ siêu cấp, như vậy có thể tưởng tượng những người khác có bao nhiêu thảm.

Hoắc Xuyên cúi đầu nhìn nhìn tăm xỉa răng trong tay, lại nhìn nhìn lỗ đạn phía trước, bả vai đều suy sụp xuống.

Đây sợ không phải là đào đến ‘thiên hoang địa lão’ đi?

Vân Mạt cùng Lưu Dược cũng nhìn chằm chằm phía trước, cảm thấy vô ngữ.

“Ta cảm thấy hắn là cố ý”, Hoắc Xuyên nói.

“Hắn nếu không phải cố ý, ta có thể giặt vớ một năm cho hắn”, Lưu Dược lau nước bùn trên mặt, oán hận nói tiếp.

“Làm sao bây giờ?” Lâm Phàm Thành cũng đi lên, rất là u oán.

Vân Mạt buông tay, “Còn có thể làm sao bây giờ? Đào đi……”

Vô số thân ảnh ghé vào tường đất, khai quật hố bom của chính mình.

Dưới ánh nắng hè chói chang, miệng khô lưỡi khô, càng đào càng thượng hoả, trong lòng thầm mắng Cẩu Tử một trăm lần.

Lưu Dược thở hổn hển thủ bên lỗ đạn, hắn đã sớm từ bỏ tăm xỉa răng, cái đồ kia vừa chọc đã gãy, còn không bằng tùy tay nhặt một cục đá.

Cũng may có hơn hai mươi anh em cùng chung cảnh ngộ, sau khi nhận mệnh liền không khó chịu như vậy.

“Uy, buổi tối chúng ta có tu sửa, muốn đi đâu?”

Vân Mạt mệt đến chỉ nghĩ nằm, không hề nghĩ ngợi nói: “Đợi trong phòng đi.”

Lưu Dược xoay đầu đi: “Đừng a” Mẹ kiếp! Cơ hội tốt như vậy sao có thể đợi trong phòng? Hắn không nghĩ ở trong phòng chơi game.

“Vậy ngươi nói đi chỗ nào?” Vân Mạt hỏi.

Lưu Dược sửng sốt, hắn cũng không biết. Nếu bàn về chơi, còn phải tìm người chuyên nghiệp.

Hoắc Xuyên hạ tay thấu đến bên này: “Lần này Trung Ương tinh không phải tràng chủ chiến, nhưng mặt đất cũng đã chịu không ít va chạm, nội thành còn đỡ, đa số trung tâm mua sắm đều đang tu sửa, không thấy địa phương nào có thể chơi……”

Bộ Diên cũng u oán nói tiếp: “Đúng vậy, chúng ta ngay cả bạn gái đều không có, muốn tiêu tiền cũng không có địa phương để đi, cũng chỉ có thể dắt Nhiếp trung tướng đi dã ngoại ở vùng hoang vu.”

Vân Mạt phụt một tiếng, ngươi tưởng dắt Nhị Cẩu Tử là được sao, để ý kẻo Cẩu Thặng dắt lại ngươi……

Bọn họ ở bên này lẩm nhẩm lầm nhầm, Nhiếp Câu Sanh dựa ở phía dưới đại thụ, tùy ý ngậm điếu thuốc ở ngoài miệng, mái tóc hơi dài tùy ý theo gió vũ động.

Hắn giơ quang não lên, click mở khung thoại: “Đã kết thúc chưa? Tới sân huấn luyện một chuyến đi.”

Liên Nghệ:……??

Nhiếp Câu Sanh: “Người anh em, ta vì ngươi, giá trị thù hận đều đã kéo đầy.”

Liên Nghệ vô ngữ:…… Ta cảm ơn ngươi.

Khi Liên Nghệ xuất hiện, mọi người rốt cuộc cũng được giải thoát, hoan hô lao về phía nhà ăn.

Lần tập huấn quan quân này, cường độ cũng không phải rất lớn, kỳ thật càng thiên về lý luận huấn luyện cùng tăng thêm hiểu biết lẫn nhau, để tương lai càng dễ dàng phối hợp hơn.

Gương mặt này của Vân Mạt chính là khách quen trên Tinh Võng, hơn nữa có không ít người đã từng cùng nàng đánh qua giao tế, dù cho chưa từng đánh qua giao tế, cũng thực thích cùng nàng nói hai câu, quan quân lớn lớn bé bé rất nhanh liền quen biết.

Buổi tối thật sự không có gì để đi ra ngoài chơi, bọn họ dứt khoát tự tổ chức liên hoan, tự tiêu khiển.

Mặt trời lặn về tây, dưới bóng cây đắp một bệ bếp, các quân quan vén tay áo triển lãm trù nghệ, vừa ăn cơm vừa rao hàng, niêm yết giá rõ ràng, lại có thể phá lệ náo nhiệt.

Vân Mạt đứng ở sau bàn gỗ sạch sẽ, phía trước là chiếc rèm cửa đơn giản, bên trên viết hai chữ “thất trà”, đồng âm với “vừa trà”, bên cạnh là một hàng dài các loại trà.

Hoắc Xuyên trên cổ đắp khăn lông trắng, giống mô giống dạng đảm đương phục vụ sinh cho nàng, xuyên qua ở trong đám người, Hoắc tam thiếu gia rất ít khi hầu hạ ai, cảm giác này còn rất mới mẻ.

Người máy đưa trái cây lại đây, bởi vì bên này hơi nhiều đồ, vô pháp đi đến, Vân Mạt liền đi ra ngoài tiếp ứng.

Lưu Dược vốn dĩ cách vài cái bàn đang cười bừa bãi, bỗng nhiên thần sắc căng chặt, đi lùi lại về phía bên này, không cẩn thận đụng vào Hoắc Xuyên.

“Làm gì? Hấp tấp bộp chộp”, Hoắc Xuyên đẩy hắn một phen.

“Cẩu Thặng tới, ta tránh một chút”, Lưu Dược nói xong liền chui qua rèm cửa, từ phía dưới cái bàn vòng tới một bên khác.

Hoắc Xuyên cũng rất muốn tránh một chút, nhưng mà Nhiếp Câu Sanh đã thấy hắn, mục đích minh xác đi đến bên này.

Nhiếp Câu Sanh xa xa nhìn thấy rèm cửa “thất trà”: “A, cũng giống mô giống dạng nha”.

Hoắc Xuyên hắc hắc cười gượng, “Nhiếp trung tướng muốn uống chút gì không?”

Nhiếp Câu Sanh tùy tay kéo ghế dựa ngồi xuống: “Có cái gì khác nhau?”

Hoắc Xuyên theo ánh mắt hắn xem qua, thuận miệng giải thích: “Chén cơ bản là trà, còn chén tổng hợp là chén cơ bản có thêm các nguyên liệu khác nhau, ví dụ như kem xoài, cùi bưởi, viên khoai môn, mùi vị càng đậm đà...……”

Nhiếp Câu Sanh nới lỏng cổ áo, thực tùy ý nói: “Vậy cho ta một chén cái gì mà thêm kem, viên khoai môn, không cần hoa quả, không cần sữa……”

Hoắc Xuyên: “Được”

Hắn xoay người hô to về phía bàn Vân Mạt: “Cho một chén cơ bản.”

Nhiếp Câu Sanh:…… Ngươi có phải cố ý hay không?

Sau trận chiến với Tinh Minh, các tinh vực vội vàng trùng kiến cùng phát triển kinh tế, đế quốc ngân hà xuất hiện hoà bình khó được.

Ngay cả mảnh đất trung gian có nhiều xích mích, khắp nơi đều lấy đàm phán cùng hiệp thương làm chủ, biên cảnh an bình mang đến cho đám người Vân Mạt thời gian thả lỏng khó được.

Hơn nữa làm tổng chỉ huy khu vực, thời gian nghị sự ở Trung Ương tinh nhiều lên.

Những ngày yên bình luôn trôi qua nhanh, đảo mắt đã đến ngày 27 tháng 10.

Vân Mạt bên trên mặc một chiếc áo len rộng màu tím, bên dưới mặc một chiếc váy dài màu đen có chấm sao trắng, trên mặt mang theo ý cười, thực tùy ý bước đi trên đường.

Trong không khí tràn ngập mùi hương hoa, đây là ngày lễ nhân của Liên Bang.

Nhớ tới các loại hoa thu được ba năm trước đây, không nhịn được mỉm cười.

Hoắc Xuyên mua một bó hoa hồng lớn, chuyển tròng mắt suy nghĩ. Tuổi? Tuổi có quan trọng như vậy sao? Hắn cũng có ngày sẽ lớn đến 26 tuổi.

Nàng lúc ấy có phải là thuần túy trả lời có lệ với Bộ Diên hay không?

Không được, không thử xem tổng cảm thấy không cam lòng, hôm nay vừa lúc là một cơ hội tốt.

Vừa lang thang trên đường vừa suy nghĩ, nếu trên đường đụng tới nàng, mượn cơ hội đưa cho nàng thuận tiện thử thái độ của nàng……

……

Liên Nghệ bước nhanh, trong miệng nói: “Mẹ, mẹ đừng nhọc lòng……”

“Không phải, con thật không cần……”

“Đừng đừng, a? Mọi người đã tới rồi sao?”

Thanh niên mang theo một cỗ biểu tình hậm hực, dừng bước chân, “Đến chỗ nào rồi?”

“Không phải, con thật không đi được……”

“Con tìm người đi đón mọi người……”

Đại chiến Tinh Minh tàn khốc, làm lo âu của mẹ Liên bay lên tới một độ cao xưa nay chưa từng có.

Đứa nhỏ này chuyện gì cũng trầm ổn, nhưng lớn tuổi như vậy rồi, ngay cả bạn gái cũng chưa có, không phải là tâm lý có vấn đề chứ?

Mỗi ngày cùng Cẩu Thặng trộn lẫn với nhau, hai người đều độc thân, nghĩ như thế nào cũng thấy nhọc lòng thay bọn họ.

Không được, nàng đã cùng Nhiếp phu nhân an bài tốt, nhiều cô gái ưu tú con nhà danh giá như vậy, tất cả đều đã an bài tới Trung Ương tinh tham gia yến hội, người trẻ tuổi nên gặp nhau nhiều, mới có thể sinh cảm tình.

Tưởng trốn? Chiêu này nó đã sử dụng bao nhiêu lần rồi? Năm nay nói thế nào cũng phải làm cho nó trở tay không kịp!

Cho nên, mẹ Liên cùng Nhiếp phu nhân liên thủ, trực tiếp phá hỏng đường lui của hắn, hiện tại chỉ kém đi đón người tới.

Liên Nghệ nhìn điện thoại vừa ngắt kết nối, sứt đầu mẻ trán, đang cân nhắc xem đi chỗ nào xách ra cá nhân tới đi đón người thay hắn, nghênh diện bắt giữ tới một tia thân ảnh.

Liên Nghệ bước nhanh tới: “Hoắc Xuyên?”

Hoắc Xuyên ngạc nhiên ngẩng đầu: “Liên…… Liên giáo quan, có việc gì sao?”

Liên Nghệ nói: “Như vầy, ta có chuyện rất gấp, ngươi giúp ta đi cảng hàng không đón vài người……”

Đang nói chuyện, trí não lại lần nữa chấn động, là Nhiếp phu nhân.

Liên Nghệ đứng thẳng tắp, bất đắc dĩ nhắm mắt, hai người này hắn đều không thể tùy tiện trốn……

Chờ sau khi tiếp xong điện thoại, mồ hôi của hắn đều đã sắp ướt hết cả người.

Đáng sợ, nam nhi tốt có thể nào lại bị phụ nữ trung niên theo dõi? Thật là đáng sợ, lên chiến trường đánh giặc cũng chưa cố hết sức như ứng phó các nàng.

Hoắc Xuyên thấy bộ dáng khó chịu này của hắn, không nhịn được hỏi: “Liên giáo quan? Ngài không có việc gì chứ?”

Liên Nghệ hoãn hoãn cảm xúc, “Mau mau, ngươi đi giúp ta đón người đi, đây là chìa khóa xe của ta, ngay khi dừng xe ở vị trí L5H2, liền nói ta có việc……”

Hoắc Xuyên:…… Không phải, ta cũng có việc a.

Liên Nghệ nhìn hoa hồng hắn đang cầm, thuận tay nhận lấy: “Ta trước cầm giúp ngươi, mau đi đi.”

Vân Mạt đi bộ dọc theo đường phố, khóe miệng mang theo ý cười, nghĩ đến trước nay vẫn chưa từng nhận được hoa hồng, vẫn có chút tiếc nuối.

Liên Nghệ ôm bó hoa, cũng dọc theo con đường này đi về phía trước, chuẩn bị tìm xem có ai làm tấm chắn.

“Liên Nghệ”, một giọng nữ kiều tiếu từ phía sau truyền đến.

Liên Nghệ cả người cứng đờ, hình như là Lâm Đạt ba năm trước đây bị an bài, nàng như thế nào lại xuất hiện ở chỗ này?!

Cô gái kia là con nhà họ hàng của mẹ Liên, tính cách có hơi chút lì lợm la liếm, hắn đã nói bao nhiêu lần là không thích hợp vẫn không chịu từ bỏ.

Hắn cúi đầu nhìn hoa hồng trong tay, nếu bị quấn lấy thì tiêu đời!

Hắn đi nhanh hai bước, làm bộ không nghe thấy.

“Ai? Ta nhìn lầm người sao?” Lâm Đạt vuốt tóc, “Không thể đi? Người ta nói hắn ở trên con phố này.”

Liên Nghệ đã vọt vào chỗ ngoặt, thình lình nghênh diện tới một người, hai người thiếu chút nữa đụng phải nhau.

“A, Liên giáo quan, vội vàng như vậy, có người đuổi sao?”

Vân Mạt nhìn vẻ mặt của hắn, lập tức hiểu được, thăm dò về phía chỗ ngoặt.

Liên Nghệ một phen giữ chặt nàng, che miệng lại ấn ở ven tường: “Đừng nói chuyện.”

Vân Mạt kéo tay hắn xuống, nhỏ giọng nói: “Làm sao vậy?”

Liên Nghệ sau đó mới ý thức được chính mình đã làm cái gì.

Khuôn mặt hoa đào, hương thơm hoa hồng, ngón tay trắng nõn bắt lấy cổ tay của hắn, ánh mắt Liên Nghệ thâm thúy lên, yết hầu lăn lộn một chút.

Đôi môi Liên Nghệ thấu thấu đi xuống, ở bên tai Vân Mạt nhỏ giọng nói: “Giúp ta một chút”

Vân Mạt:……??

“Liên Nghệ?” Lâm Đạt đi theo đi tới chỗ ngoặt.

Bóng dáng cao lớn của Liên Nghệ kéo ra thật dài dưới ánh mặt trời.

Hắn đưa bó hoa hồng tới trước mặt Vân Mạt, trên trán mang theo mồ hôi, mặt trướng đến đỏ bừng, khi Lâm Đạt sắp đi lại đây, dồn dập né tránh nói: “Ta thích ngươi, có thể cho ta một cơ hội không?”

Sau khi nói xong, đôi mắt cũng không biết nên nhìn vào chỗ nào.

Sống hai mươi mấy năm, đây vẫn là lần đầu tiên hắn co quắp như vậy, tim nhấc lên tới tận cổ họng, cảm thấy hoảng loạn lợi hại.

Vân Mạt bị trúng quả bóng thẳng thiếu chút nữa không tìm thấy phương bắc.

Không phải, đây là hỗ trợ? Giúp ngươi trốn xem mắt?

Lâm Đạt đã đi tới, làm bộ không thấy được một màn vừa rồi: “Ai, Liên Nghệ, thật là ngươi, ta gọi ngươi vài tiếng, sao lại không trả lời?”

Nàng hờn dỗi đi về phía trước: “Dì sắp tới rồi, vốn dĩ nói chờ ngươi đi đón, nhưng bạn ta nói nhìn thấy ngươi ở chỗ này, nên ta dứt khoát liền trực tiếp tới tìm ngươi, chúng ta cùng nhau đi thôi.”

Liên Nghệ nổi da gà: “Không cần, ta còn có việc, trễ chút sẽ tự đi qua.”

“Vị này là?” Lâm Đạt nhìn về phía Vân Mạt, ánh mắt mang theo tìm tòi.

Vân Mạt nhìn thấy cung con cái của đối phương đỏ lên, lập tức có một cỗ tức giận bừng lên.

Nàng không thích lừa gạt, trong khí vận của đối phương mang theo tính kế, chỉ sợ là muốn Liên giáo quan đổ vỏ thay cho người khác đi. Sao có thể đối đãi với một vị quân nhân một lòng vì Liên Bang như vậy?

Vân Mạt híp mắt, tay trái ôm hoa hồng, tay phải ôm lấy phần eo rắn chắc của Liên Nghệ, không tiếng động biểu thị công khai thân phận của chính mình.

Thân thể Liên Nghệ đều cứng lại, cảm giác tê dại chạy dọc theo xương sống, tâm tư không thoải mái ban đầu được cọ rửa sạch không còn một mảnh.

Cánh tay rắn chắc của hắn duỗi dài ra, ôm Vân Mạt vào trong ngực: “Bạn gái ta, Vân Mạt”

Hoắc Xuyên đi đón người xong, xe huyền phù ngừng ở cách đó không xa, trợn mắt há hốc mồm đứng tại chỗ, nhìn hai người ôm nhau, trong lòng ngực còn cầm hoa hồng của hắn.

Trong lòng lạnh thật lạnh, trong đầu tuần hoàn truyền phát bài ca phúng điếu thê lương.

26 tuổi trở lên???

Bình Luận (0)
Comment