Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh ( Dịch Full )

Chương 744 - Chương 744. Phiên Ngoại, Quan Hệ Hữu Nghị, Gia Trưởng

Chương 744. Phiên ngoại, quan hệ hữu nghị, gia trưởng Chương 744. Phiên ngoại, quan hệ hữu nghị, gia trưởng

Lăng Cửu sau khi bừng tỉnh đại ngộ, giống như mở ra máy hát, thao thao bất tuyệt trình bày bát tự cùng mệnh lý.

Chữ chữ như châu ngọc, phi, không phải, là giết người tru tâm.

Hoắc Xuyên vốn dĩ đã có hơi chút say, hiện tại nghe đến lỗ tai ầm ầm vang lên.

Lưu Dược thấy bộ dáng thần hồn không yên của hắn, có chút không đành lòng, đẩy Lăng Cửu một phen: “Được rồi, cái miệng nhỏ của ngươi giống như bôi mù tạt vậy, mau đừng nói thêm nữa.”

Hoắc Xuyên hất hất đầu hỏi: “Nàng ở đâu?”

Lưu Dược: “Thịnh Mỹ Toa, có một yến hội lớn……”

Hoắc Xuyên cảm giác ngực lại trúng một mũi tên. Thịnh Mỹ Toa, nhà hắn!!!

Cầm hoa hồng của ta, dùng hoa của ta, mang theo vướng bận của ta, chơi ở trên địa bàn của ta……hàng năm vất vả se sợi chỉ vàng, vì người khác may áo cưới.

Hoắc Xuyên lung lay đứng lên: “Ta đi tìm nàng”.

Lưu Dược vội vàng đỡ lấy hắn: “Ai, theo ta, ngươi trước tỉnh tỉnh rượu bình tĩnh một chút đã……”

Vân Mạt sau khi kết thúc cuộc gọi với Lưu Dược, hai mắt thả về nơi xa xôi, lưng nàng dựa nghiêng ở trên lan can một hồi lâu.

Nàng sao đầu óc lại nóng lên đáp ứng hỗ trợ vậy?

Trận này thật sự là có chút lớn.

Mẹ Liên cùng Nhiếp phu nhân đều tới, vì danh chính ngôn thuận giải quyết chuyện nhọc lòng của hai đứa con, cố ý tổ chức cuộc hội tụ nữ sinh ba vòng quân sự, kinh doanh và chính trị này.

Liên Nghệ và Nhiếp Câu Sanh là nam thanh niên quân bộ lớn tuổi, đặc biệt là còn có địa vị cao, phải làm gương tốt, liền trở thành mục tiêu công lược hàng đầu trong lần này.

Lãnh đạo đi đầu vẫn còn độc thân, trở thành chốt chặn cho việc khai mở nhân khẩu của toàn Liên Bang thậm chí còn thành tấm lá chắn cho đội cẩu độc thân, như vậy có được không?

Cho nên, ai cũng có thể tìm cớ không tới, chỉ hai người này là không được.

Nam thanh niên chưa lập gia đình vừa độ tuổi, nhóm khuê tú yểu điệu dịu dàng tề tụ chung một chỗ, còn có người chủ trì ưu tú nhất giúp bọn họ tiêu trừ cách trở.

Trên dưới đồng lòng, mẹ Liên cùng Nhiếp phu nhân liên thủ, lần này cần phải an bài bọn họ, còn phải an bài rõ ràng.

Cho nên, hội gặp mặt lần này, hai người muốn trốn cũng không có địa phương để đi.

Chẳng qua, Liên Nghệ mang đến cho bọn họ một niềm vui ngoài ý muốn.

Khi hắn cùng Vân Mạt song song đi vào lễ đường, khóe miệng mẹ Liên lập tức cong lên, ngón tay trắng nõn nắm chặt cánh tay Nhiếp phu nhân đến phát đau.

“Tú Nhi ta không nhìn lầm chứ? Đó là Liên Nghệ?”

Nhiếp phu nhân cũng không nhịn được mà xoa xoa đôi mắt, nhìn một lần lại một lần.

Bà không nghĩ nói chuyện, bà sẽ không nói lời thô tục, kia không phải là Vân Mạt sao?

Kia chính là người con dâu được chọn mà bà vừa lòng nhất! Chính mình chưa kịp xuống tay, còn chưa có dám xuống tay, đã bị người ta nhanh chân đoạt trước???

Vì sao? Chuyện xảy ra từ khi nào?

Chỉ nghĩ đến giải quyết vấn đề của các thiếu niên độc thân lớn tuổi, đã hoàn toàn quên mất có thể xuống tay từ người một nhà!

Sớm biết như vậy không tổ chức hội gặp mặt gì, trực tiếp mời người tới trong nhà chơi không phải tốt sao?

Lấy giao tình của Nhiếp thượng tướng, kia không phải nước gần nhà sao?

Huống hồ bọn họ còn là đồng liêu, còn cùng nhau cộng sự, còn là trai tài gái sắc, thập phần hợp……

Nhiếp phu nhân ở trong lòng thầm mắng Nhiếp Câu Sanh, ghen tị đến thiếu chút nữa tan nát cõi lòng!

Mẹ Liên chưa từng tiếp xúc với Vân Mạt, dù trên Tinh Võng từng có video đối chiến Tinh Minh, nhưng đều ở trong cơ giáp, không nhìn thấy bề ngoài, không có nghĩ được vị chỉ huy oai phong một cõi kia lại có một khuôn mặt nhu hòa như vậy.

Nhìn thấy tầm mắt Nhiếp phu nhân thẳng ngơ ngác, đầy mặt tiếc nuối, biết bà hẳn là có nhận thức, còn rất thưởng thức cô gái này, tức khắc cảm thấy vô cùng thoải mái.

Liên Nghệ rốt cuộc đã thông suốt, nếu còn không thông suốt bà liền hoài nghi hắn có phải ở trên chiến trường bị thương đến chỗ nào rồi hay không……

Bà đã làm mẹ chồng, Liên Diệu tuấn lãng, ôn hòa rất được con gái hoan nghênh, trước nay chưa làm bà nhọc lòng qua. Nhưng mà lúc này, bà lại rất khẩn trương, tựa hồ so với chính mình đi gặp mặt làm quen còn khẩn trương hơn.

Liên Nghệ chính là cây vạn tuế 800 năm đều không thông suốt, khó khăn lắm cây vạn tuế này mới nở hoa, không thể bị hủy trên tay bà.

Cô gái trước mặt này ưu nhã hào phóng, đoan trang mỹ lệ, ôn nhu khả nhân, khẳng định là tính cách như con chim nhỏ nép vào người, chính mình nên làm như thế nào để đừng dọa đến người ta……

Trong lòng mẹ Liên cuồn cuộn cùng châm chước vô số lời dạo đầu, còn chưa có nghĩ xong nên nói như thế nào, Liên Diệu đã đi lên chào hỏi, hắn ý cười doanh doanh: “Vân Mạt, không nghĩ tới, người mà em trai ta tâm tâm niệm niệm, lại có thể là em. Chúng ta sắp trở thành người một nhà, quả thực là quá tốt.”

Vân Mạt xấu hổ sờ sờ mũi, lễ phép đáp lại.

Tình huống này mẹ nó có chút không rất hợp a, sao giống như còn có mấy gương mặt quen.

Anh chàng cao cao kia không phải Môn La sao? Kia không phải Lạc Mộ sao? Kia không phải Hạ Hách vẫn còn độc thân sao? Còn có mấy bông hoa xanh ở bộ văn hóa…… Hợp lại đây là hội gặp mặt làm quen của quan quân cấp cao sao?

Nàng che nửa mặt, tình huống không ổn, mẹ kiếp, tương lai biết ném nồi như thế nào?

Nhiếp phu nhân cũng khẩn trương đi lên hai bước, nhiệt tình chào hỏi Vân Mạt: “Vân Mạt, đã tới sao?”

“Chào Nhiếp phu nhân”, Vân Mạt cười ha hả đáp lại.

“Ta thật là không nghĩ tới……” Nhiếp phu nhân có chút u oán nhìn Liên Nghệ, “Hai đứa nhỏ các ngươi, thật là…… Thật là……”

Bà nói không được nữa, không còn con dâu, nghĩ đến đứa con trai mà chính mình sốt ruột, có chút muốn khóc.

“Mẹ”, Liên Nghệ gọi một tiếng.

Trong mắt mẹ Liên tràn ngập ý cười, cũng hốt hoảng đi đến.

“Chào con, các con đều nhận thức sao?”

Không đợi Liên Nghệ mở miệng, Liên Diệu đã giới thiệu cho bà: “Vân Mạt, đây là mẹ anh.”

“Mẹ, đây là Vân Mạt, người Lam Tinh, thiếu tướng trong quân của em hai, bạn cùng phòng ở trường đại học của Liên Châu, công việc làm ăn của con trước đây có một phiền toái lớn, là nàng giúp con giải quyết.”

Nhiếp phu nhân cũng đi theo hát đệm, sâu kín bổ sung: “Chân của Nhiếp Duẫn Ninh nhà ta cũng là nàng chữa khỏi……”

Liên mẹ:……cảm giác chỉ có chính mình là người ngoài cuộc, thật phức tạp.

“Tốt, tốt, hóa ra đều nhận thức, như vậy thật là tốt quá……”

Nhiếp phu nhân cười nói: “Lục Dao, ta cũng thật hâm mộ ngươi, thế này thật tốt, đứa nhỏ đều đã có an bài của chính mình, chúng ta đã bận việc vô ích.”

Mẹ Liên vội nói: “Không bận việc vô ích, vừa lúc cũng là ngày lành, nhiều người như vậy cùng nhau chúc mừng một chút. Không phải còn có Câu Sanh sao?”

Nhiếp phu nhân lại bị nghẹn một chút, quay đầu nhìn về phía Nhiếp Câu Sanh cà lơ phất phơ đứng ở cửa.

“Nha”, Nhiếp Câu Sanh huýt sáo.

“Lại đây cho ta”, Nhiếp phu nhân trừng mắt nhìn hắn một cái.

Nhiếp Câu Sanh trên dưới quét Liên Nghệ cùng Vân Mạt, nhíu chặt mày, phảng phất đang nói đây là tình huống như thế nào?

Vân Mạt hướng hắn nháy mắt vài cái, hai người trong im lặng trao đổi không ít tin tức.

Nhiếp Câu Sanh trộm vươn ngón trỏ, điểm điểm hai người, tựa hồ muốn nói, hai ngươi làm tốt lắm.

Động tác nhỏ này đã bị Nhiếp phu nhân bắt giữ được, trong lòng lại là một trận ngột ngạt.

Ăn ý như vậy, hài hòa như vậy, vì sao không phải là của nhà mình?

Bình Luận (0)
Comment