Chương 80: Dũng đoạt đứng đầu bảng 1
Điền Nhã Phù vẻ mặt ghét bỏ nhìn Vân Mạt, che miệng nói, “Vân Mạt, ngươi cũng thật thô tục, người Lam Tinh quả nhiên không lên được mặt bàn!”
Hai chữ “Lam Tinh” làm Vân Mạt lập tức đứng thẳng.
Nàng nhìn chằm chằm đôi mắt Điền Nhã Phù, hơi mang trào phúng thăm hỏi nói, “Chó của kẻ có tiền quả thực độc đáo. Ngươi cắn ta, ta không đánh ngươi, bởi vì ta sợ làm con chó nóng nảy nhảy tường ngã chết. Nhưng con chó giống như ngươi thì ta đúng là chưa từng thấy qua, chắc là chó Nhật đi, không đúng, ngươi khỏe mạnh như vậy, chó săn đi, mà cũng không đúng, chó săn còn biết nghe lời chủ nhân nói, ta phỏng chừng ngươi là con chó hoang đi.”.
“Ngươi…” Điền Nhã Phù tức giận giơ bàn tay lên.
Mễ Lị Á nao nao, trong mắt nếu có mang kim, sợ là Vân Mạt đã sớm bị bóp chết như một con kiến, chẳng qua tu dưỡng từ nhỏ nói cho nàng rằng nàng phải có tu dưỡng.
“Nhã Phù, trở về đi, đừng cùng nàng chấp nhặt. Cùng một cái tinh cầu phế vật cấp thấp thì chẳng có cái gì hay để mà nói, mau đi xem thành tích tốt hơn.”, Mễ Lị Á một bên đi, một bên cũng không quên nói trở về.
“Gì cơ?” Điền Nhã Phù vẻ mặt nghi hoặc nhìn Mễ Lị Á, chẳng lẽ chính mình hiểu lầm ý tứ của nàng?
“Nhanh lên!”, Mễ Lị Á không kiên nhẫn thúc giục, thấy bộ dáng không có giáo dưỡng của Vân Mạt này, liền cảm thấy hết sức ghê tởm.
“Nga”, Điền Nhã Phù dậm dậm chân nhìn Vân Mạt, cỏ dưới chân đều chỉnh chỉnh tề tề nằm gục trên mặt đất.
“Vân Mạt, ngươi chờ đó!”, Điền Nhã Phù hung tợn nói.
Xoay người lại, thấy Mễ Lị Á vẫn còn chậm rãi đi tới, là đang đợi chính mình sao?
Điền Nhã Phù không khỏi có chút vui mừng lộ rõ trên nét mặt, chính mình rốt cuộc đã càng gần nàng hơn một bước, hết thảy đều thật đáng giá.
“Mễ Lị Á, ngươi từ từ, đợi ta với.”
Mọi người nhìn tắc kè hoa Điền Nhã Phù có chút cảm thán.
Vân Mạt nhìn chủ tớ hai người đi xa, đồng tử đen lại, nhưng cũng không có lộ cảm xúc ra ngoài.
Kỳ thật, nàng làm sao không biết miệng lưỡi chi tranh chỉ có thể được đến thống khoái nhất thời, nhưng lại mai phục vô số tai hoạ ngầm. Tuy nhiên, ‘ý nan bình’, có lẽ nguyên chủ vẫn còn tồn lại một chút chấp niệm, đã ảnh hưởng đến nàng.
Một ngày kia khi ‘đả cẩu bổng’ đến tay, nàng nhất định phải đánh chó phải kêu ngao ngao, chỉ là... Hiện nay tạm không có cách nào đi…….
Vân Mạt thở dài, cúi người xuống, yên lặng nâng những cây cỏ bị dẫm lên, khóe môi như có ý cười tự giễu.
Hoắc Xuyên ở một bên nhìn nửa ngày, phía trước còn có chút nghi ngờ, nếu Vân Mạt thật sự là người trên mạng kia, hắn nhất định phải hỏi cho rõ ràng.
Nhưng người trước mắt này……, cùng người trong ấn tượng kia nửa điểm đều không giống.
Hoắc Xuyên rối rắm không thôi, chỉ có thể tò mò hỏi, “Việc này không giống phong cách của ngươi nha?”
“Vậy ngươi cảm thấy ta nên là phong cách gì?”, Vân Mạt câu môi, nhướng mày hỏi.
Một câu làm Hoắc Xuyên ngây ngẩn cả người, đúng vậy, nàng nên là phong cách gì? Hắn tựa hồ chưa từng có nhìn thấu.
Hoắc Xuyên quay đầu liền đi.
Vân Mạt nhìn bóng dáng hắn, vuốt ve cằm.
Đứa nhỏ này ngây ngốc, nhưng tâm tính thuần phác, là người có thể làm bạn bè.
Nhưng bạn bè ư?
Vân Mạt rũ mắt cười cười, sau này hẵng nói.
Con đường mà nàng phải đi, đối với bạn bè không tốt, nhất định sẽ tràn ngập bụi gai.
Vân Mạt vỗ vỗ tay, rốt cuộc đã nâng toàn bộ ngọn cỏ dậy, vừa lòng thở dài một tiếng, “Thiên Đạo luân hồi……”
Điền Nhã Phù rốt cuộc đã đuổi kịp Mễ Lị Á, chẳng qua trước sau đi cách vị trí nàng ta nửa bàn tay. Nàng thập phần rõ ràng, Mễ Lị Á không thích người khác đi cùng một chỗ với nàng ta, bởi vì không ai có thể cùng nàng đánh đồng.
Nửa bàn tay, cần phải thập phần chú ý. Vừa không đoạt nổi bật của nàng ta, cũng có thể nghe được Mễ Lị Á nói chuyện.
Điền Nhã Phù dù chỉ một chút ít đều tỉ mỉ suy xét, rốt cuộc, tựa hồ con đường này càng dễ đi một ít, đây cũng là khí chất cùng nội tình của đại gia tộc.
Kỳ thật, Điền Nhã Phù cũng có chút không cam lòng, nhưng nếu thật sự có thể trở thành bạn bè của Mễ Lị Á, thì tài nguyên của gia tộc sẽ nghiêng về phía nàng, ba sẽ đối với nàng …….