Từ khi thấy Viên Thanh Thanh xuất hiện trở lại, Kiều Nhược Dao vẫn luôn cảm thấy mơ hồ như đang nằm mơ.
Cô đã làm fan của Tống Dương nhiều năm, gần như toàn bộ thời gian rảnh và tiền tiêu vặt đều đổ vào việc theo đuổi thần tượng.
Có thể nói, Tống Dương chính là trụ cột tinh thần của cô.
Cô tuyệt đối không tin Tống Dương là loại tra nam mang bạn gái nhét vào vali đưa vào khách sạn!
Không thể nào!
Cô làm fan của Tống ca nhiều năm như vậy, anh ấy là người như thế nào, bản thân còn không rõ ràng sao?
Sao có thể chỉ vì vài lời nói từ người khác mà nghi ngờ anh ấy được?
Ánh mắt Kiều Nhược Dao dần trở nên kiên định.
Còn về cái gọi là phòng live stream gì đó, cô chẳng thèm để tâm.
Phòng live stream gì mà đạt tới 100W người xem rồi tiết lộ chân tướng, nghe là biết lừa đảo!
Chẳng chừng là chiêu trò của mấy streamer bán hàng, dùng chiêu trò bẩn để câu lưu lượng.
Cô tuyệt đối không cho phép người như vậy làm tổn thương ca ca của mình!
Cô nắm chặt điện thoại, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể vạch trần âm mưu của đối phương.
Nhưng đúng lúc này, đối phương lại đăng một bài weibo dài.
Trong bài viết, chủ bài nói rằng: Năm đó khi con gái của Viên Thanh Thanh còn nhỏ đi bệnh viện khám bệnh, đã bị một kẻ buôn người bắt cóc. Lúc bị bắt gặp trên tàu hỏa, đối phương vì sợ bị phát hiện nên đã vứt bé gái lại trên tàu.
Sau đó, bé được cảnh sát phát hiện và đưa tới một trại trẻ mồ côi gần đó, rồi được một cặp vợ chồng hiện tại nhận nuôi.
Toàn bộ quá trình được miêu tả rõ ràng, từng chi tiết đều rành mạch như thể người viết tận mắt chứng kiến mọi việc.
Bên dưới weibo lập tức tràn ngập lời cười nhạo:
【Cười chết, câu chuyện này kể có trình tự như vậy, bác chủ không bằng đi viết tiểu thuyết đi, chắc chắn nổi tiếng 】
【 Loại chuyện này xin đừng đem ra đùa giỡn. Tuy không biết bác chủ biết chuyện chị Thanh vứt con kiểu gì, nhưng chuyện này đối với một người mẹ mà nói là vết thương không bao giờ lành lại, như vậy thực sự quá đáng! 】
Nhưng lúc này, chính Viên Thanh Thanh lại thất thần, đánh đổ cả chén trà.
Không sai!
Những tình tiết được nhắc đến trong bài viết giống y như những gì cảnh sát từng nói với cô.
Chuyện này, chỉ có kẻ buôn người đã bị bắt nhiều năm trước từng khai nhận toàn bộ.
Do bé gái bị vứt lại trên tàu, thời gian đã quá xa, cảnh sát không thể tra ra được đứa trẻ cuối cùng lưu lạc đến đâu.
Suốt những năm qua, mỗi khi đến một thành phố, Viên Thanh Thanh đều ghé thăm các trại trẻ mồ côi, hy vọng có thể tìm được chút manh mối về con gái mình giữa biển người mênh mông.
Tuy chủ bài không nói rõ tên thành phố hay trại trẻ mồ côi, nhưng TA lại nắm rõ toàn bộ quá trình đến vậy. Rất có thể thật sự biết con gái cô đang ở đâu!
Trái tim Viên Thanh Thanh bỗng run rẩy.
Sau bao năm tìm kiếm vô vọng, dường như cuối cùng cô cũng thấy được tia sáng hy vọng.
Cô không thể chờ đợi được nữa, lập tức để lại bình luận dưới weibo: 【 Cô bé ở thành phố nào? Làm ơn nói cho tôi biết! 】
Một câu này vừa đăng, tất cả cư dân mạng đang cười cợt phía trên đều sững sờ.
Với địa vị của Viên Thanh Thanh, chắc chắn không thể phối hợp với ai để dựng chuyện như thế này.
Nói cách khác, những gì trong bài viết đều là sự thật!
Người đăng bài thật sự biết con gái của Viên Thanh Thanh đang ở đâu!
Những cư dân mạng ban đầu còn đang mỉa mai lập tức cảm thấy xấu hổ, có người chủ động xin lỗi dưới bài đăng, có người lặng lẽ xóa weibo nghi ngờ trước đó, thậm chí đổi cả tên hiển thị, giả vờ như chưa từng nói gì.
Fan của Viên Thanh Thanh thì vừa mới biết được thần tượng của mình có một cô con gái, còn chưa kịp vui mừng vì nhà có thêm một tiểu công chú", thì giây sau đã hay tin bé gái từng bị bắt cóc, hiện giờ còn bị tra nam Tống Dương đối xử tàn tệ, lập tức phẫn nộ đến cực điểm.
Không ít người lao thẳng đến Weibo của Tống Dương mắng chửi, nhưng phần lớn lại quay về để lại bình luận dưới "Hệ thống ăn dưa 10086", tha thiết mong TA hãy tiết lộ rốt cuộc cô bé đang ở thành phố nào.
Thế nhưng, đối phương vẫn không hồi âm.
Ngay khi Viên Thanh Thanh bắt đầu tuyệt vọng, trợ lý của cô đột nhiên nói: "Chị Thanh Thanh, chị có kiểm tra tin nhắn riêng không?!"
Viên Thanh Thanh lúc này mới chợt bừng tỉnh.
Đối phương không phải là không muốn nói cho cô, chỉ là vì bảo vệ sự riêng tư của con gái, nên chỉ có thể thông qua tin nhắn để thông báo. Nhưng trớ trêu thay, đám minh tinh như bọn họ thường tắt chức năng nhận tin nhắn, Viên Thanh Thanh cũng không ngoại lệ.
Bình thường cô sẽ không phạm phải sai lầm sơ đẳng như vậy, chỉ là tin tức về con gái khiến lòng cô rối loạn, nên mới sơ suất đến mức chuyện đơn giản thế này cũng không nghĩ ra.
Đúng lúc cô đang cuống cuồng mở tin nhắn, trợ lý phụ trách Weibo phòng làm việc đã vội vã chạy tới: "Chị Thanh, chị mau nhìn cái này!"
Rõ ràng là tài khoản "Hệ thống ăn dưa 10086" đã đăng một dòng tin nhắn.
Tin rất ngắn gọn, chỉ ghi tên một bệnh viện.
-
Cùng lúc đó, không khí trong nhà Tống Dương lại hoàn toàn trái ngược.
Người đại diện và trợ lý không ngừng gọi điện liên lạc khắp nơi.
Tống Dương sốt ruột đến mức đá văng bàn trà: "Điều tra ra chưa?! Rốt cuộc ai là người tiết lộ thông tin?!"
Người đại diện đã quá quen với tính khí bất ổn của hắn, ngừng lại một chút rồi nói: "Có thể là nhân viên khách sạn, nhưng chuyện đó giờ không quan trọng. Quan trọng nhất là phải khống chế được Hứa Âm, tuyệt đối không thể để cô ta nói lung tung."
"Phải rồi, cô ta đang ở đâu?"
Tống Dương cau mày, lơ đãng nói: "Gần đây Hứa Âm rất không nghe lời, liên tục chống đối tôi. Lần trước lúc tôi đánh cô ta, không cẩn thận dùng hơi mạnh tay, khiến cô ta phải nhập viện."
Người đại diện âm thầm chửi thề một tiếng, rồi lập tức nói: "Tôi đã sớm bảo cậu phải có chừng mực, nếu chuyện này mà bị khui ra thì cậu tiêu đời rồi!"
Tống Dương quả quyết: "Cô ta sẽ không dám nói ra."
"Cậu lấy gì đảm bảo?!" Người đại diện giận dữ, "Giờ việc cấp bách là phải xóa sạch mọi dấu vết liên quan giữa hai người... Xóa sạch toàn bộ bằng chứng hẹn hò. Đến lúc đó cho dù cô ta có nói gì, cậu cũng có thể phủ nhận."
Tống Dương dù không cam lòng, nhưng dưới ánh mắt nghiêm khắc của người đại diện, vẫn miễn cưỡng gật đầu đồng ý.
Đúng lúc này, người đại diện liếc nhìn Weibo lần nữa, lập tức nhíu mày, trong lòng cũng trào lên nỗi bất an.
Chẳng lẽ Hứa Âm thật sự là con gái Viên Thanh Thanh?
Vậy thì phiền rồi.
Nếu để Viên Thanh Thanh biết được Tống Dương đã đối xử với con gái bà như thế, chẳng phải sẽ bị bà đè chết sao!
Với địa vị và thế lực của Viên Thanh Thanh trong giới, muốn nghiền chết bọn họ còn dễ hơn b*p ch*t một con kiến.
Không được, tuyệt đối không thể để lộ chuyện này.
Người đại diện lập tức đổi kế hoạch, nói với Tống Dương: "Cậu lập tức đến bệnh viện, trước tiên phải ổn định tinh thần Hứa Âm, tốt nhất là đưa cô ấy đi giấu tạm. Dù cho Viên Thanh Thanh có lần ra được đầu mối từ trại trẻ mồ côi, muốn tra tới bệnh viện này cũng cần thời gian. Nhân cơ hội đó, cậu phải dỗ dành, uốn nắn Hứa Âm cho ổn, đến lúc đó lại đưa cô ta đến trước mặt Viên Thanh Thanh."
"Đến lúc đó, cậu chính là con rể Viên Thanh Thanh, cho dù bà có giận thế nào, vì con gái cũng sẽ nhẫn nhịn. Hơn nữa, bà ta sẽ còn phải chiếu cố cậu. Nghĩ xem đi, với nguồn tài nguyên khổng lồ sau lưng Viên Thanh Thanh, đến lúc đó cậu muốn diễn gì chẳng được."
Tống Dương nghe người đại diện vẽ bánh vẽ vời, trên mặt dần hiện lên vẻ tham lam.
"Biết rồi, tôi đi ngay."
-
Bệnh viện.
Hứa Âm chật vật ngồi dậy, cố gắng thả chân xuống giường, nhưng chỉ một động tác đơn giản vậy thôi mà cũng khiến cô toát mồ hôi hột, sắc mặt tái nhợt.
Lúc này, một y tá bước vào, vội vàng ngăn lại: "Sao cô lại xuống giường?!"
Hứa Âm hơi ngượng ngùng, giọng nhỏ nhẹ: "Tôi muốn đi vệ sinh."
Sau khi giúp cô xong, y tá không nhịn được hỏi: "Người nhà cô không đến chăm à?"
Hứa Âm giật mình, ngay sau đó chua xót lắc đầu.
Hộ sĩ thấy khóe mắt nàng có một mảng bầm tím lớn, gương mặt sưng tấy, nhưng vẫn có thể nhìn ra ngũ quan xinh đẹp bên dưới, trong lòng không khỏi dâng lên đồng cảm: "Cô có tiền không? Tốt nhất vẫn nên thuê một người hộ công đi."
Cô vừa dứt lời, một người đàn ông đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang bất ngờ xông vào phòng bệnh.
Vừa thấy hắn, sắc mặt Hứa Âm lập tức trắng bệch. Cô theo bản năng co rúm lại, trốn về phía đầu giường.
Người đến chính là Tống Dương.
Hắn xông tới, thô bạo túm lấy cổ áo Hứa Âm: "Có phải côlà người tiết lộ tin tức?!"
Hứa Âm run bần bật, hai tay vô thức ôm đầu, hoảng loạn.
Hộ sĩ chịu không nổi, bước lên ngăn cản: "Anh làm gì vậy? Cô ấy vừa mới phẫu thuật xong..."
Nhưng Tống Dương lại chẳng thèm đếm xỉa, một tay đẩy ngã hộ sĩ, ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm Hứa Âm: "Cô tưởng rằng chỉ cần phát vài thứ kia lên mạng là có thể thoát khỏi tôi sao?!"
Gương mặt thường ngày dịu dàng của hắn lúc này vì dữ tợn mà trở nên đáng sợ dị thường.
Hứa Âm sợ đến không nói nên lời, chỉ không ngừng lắc đầu.
"Tiện nhân!" Tống Dương giơ tay, chuẩn bị đánh xuống.
Hứa Âm tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Trên mặt cô là vẻ chết lặng và mỏi mệt sâu sắc.
Cứ như vậy đi.
Nếu bị hắn đánh chết, có lẽ cũng là một cách giải thoát.
Nhưng cơn đau quen thuộc không rơi xuống người cô.
Thay vào đó, là một tiếng quát run giọng: "Dừng tay!"
Kế đó là âm thanh vật nặng rơi xuống đất và tiếng Tống Dương hét lên vì đau đớn.
Hứa Âm chần chừ mở mắt, kinh ngạc phát hiện phòng bệnh nhỏ hẹp chẳng biết từ bao giờ đã chật kín người.
Tống Dương bị hai vệ sĩ to lớn đè xuống đất, giãy giụa kịch liệt.
Ngay trước giường bệnh, một người phụ nữ xinh đẹp, ưu nhã, người mà cô đã vô số lần nhìn thấy trên TV đang xúc động và đau lòng nhìn cô.
Viên Thanh Thanh lặng lẽ nhìn gương mặt đầy thương tích của Hứa Âm.
Đôi mắt kia, hình dáng khuôn mặt kia giống hệt chính mình, chiếc mũi, bờ môi kia lại giống y hệt ba cô bé.
Khi con bé còn mặc tã, cô đã bao lần ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu ấy, tưởng tượng dáng vẻ của con khi trưởng thành.
Đứa con gái vốn nên lớn lên hạnh phúc, là tiểu bảo bối, tiểu công chúa trong lòng cô, vậy mà lại bị người ta hành hạ thành ra thế này.
Viên Thanh Thanh rốt cuộc không kìm được nước mắt. Cô không dám ôm con, chỉ run run nắm lấy bàn tay nhỏ, nghẹn ngào an ủi: "Tiểu bảo bối của ta, con gái của ta, mẹ cuối cùng cũng tìm được con rồi..."
Hứa Âm chết lặng.
Trước mắt cô tất cả đều như ảo mộng.
Cô luôn biết mình không phải con ruột của cha mẹ nuôi.
Từ sau khi em trai ra đời, cha mẹ nuôi lập tức lạnh nhạt với cô. Bình thường không đánh thì mắng, về sau còn định gả cô cho một tên ngốc để đổi lấy sính lễ.
Vô tình quen biết Tống Dương, cô bị vẻ dịu dàng lễ độ ban đầu của hắn lay động. Tưởng rằng đó là cơ hội để mình được cứu rỗi.
Nhưng sau khi ở bên nhau, hắn dần dần bộc lộ bản chất bạo ngược, không vừa ý là đánh.
Lần này càng nghiêm trọng, đến mức đánh gãy ba cái xương sườn của cô.
Cô đã vô số lần muốn thoát khỏi móng vuốt của người đàn ông kia, nhưng hết lần này đến lần khác lại bị kéo trở về, rồi phải gánh chịu những trận đòn còn kinh hoàng hơn trước.
Còn những người được gọi là thân nhân của cô, lại chính là kẻ đồng lõa trong tất cả những tội ác đó.
Mỗi lần bị hành hạ, Hứa Âm luôn tưởng tượng rằng cha mẹ ruột của mình sẽ từ trên trời giáng xuống, cứu rỗi cuộc đời cô.
Nhưng hiện thực lại hết lần này đến lần khác khiến cô thất vọng, đến mức cuối cùng chỉ còn lại tuyệt vọng.
Khi tất cả chuyện này thực sự xảy ra trước mắt cô, một người phụ nữ xuất hiện, giống nàng đến kỳ lạ, tự xưng là mẹ ruột, cô không hề cảm động. Trái lại, chỉ cảm thấy như thể ông trời lại đang trêu đùa mình thêm một lần nữa.
Cô mím chặt môi, lặng lẽ rút tay mình ra khỏi tay Viên Thanh Thanh.
Viên Thanh Thanh hơi sững người, nhưng nhìn thấy vẻ dè dặt và cảnh giác trên gương mặt Hứa Âm, trong lòng liền đau nhói. Như có ai đó dùng dao lạnh đâm thẳng vào tim.
Bà không dám ép buộc hay kéo tay con gái lại, chỉ sợ khiến con bị tổn thương thêm một lần nào nữa.
Nhưng trong lòng bà, nỗi phẫn nộ cuộn trào không cách nào phát tiết.
Sau khi trấn an Hứa Âm, bà quay đầu lại, gương mặt đã hoàn toàn lạnh lùng, ánh mắt nhìn Tống Dương, kẻ đang bị bảo vệ đè chặt xuống sàn giống như đang nhìn một con chó chết.
"Lôi hắn ra ngoài. Đừng làm phiền bệnh nhân nghỉ ngơi."