Vừa kết thúc công việc bận rộn, Lương Văn Quân day day trán, cơn đau nửa đầu lại âm ỉ kéo đến.
Trợ lý đưa cô một ly trà nóng: "Chị Quân, dạo này cơn đau nửa đầu của chị có vẻ ngày càng nặng. Hay là chị tranh thủ thời gian đi khám thử xem sao?"
"Chờ lúc nào rảnh rồi tính." Lương Văn Quân thuận miệng đáp, sau đó nhíu mày: "Không phải chị bảo em lấy cho chị ly cà phê đá kiểu Mỹ à?"
Trợ lý làm mặt quỷ: "Cái này không phải em tự tiện đâu, là Tào tổng dặn, không cho chị uống đồ lạnh nữa."
Vừa nghe đến tên chồng, Lương Văn Quân theo bản năng nở nụ cười dịu dàng.
Tuy hai người đã kết hôn mười lăm năm, lại thường xuyên xa cách vì công việc, nhưng vẫn luôn rất mặn nồng. Tào Quang Lập cũng rất quan tâm đến sức khỏe của cô.
Trợ lý đã theo cô nhiều năm, trêu cô mấy câu xong thì thấy Lương Văn Quân lại bắt đầu day trán, sắc mặt nhợt nhạt thì không đùa nữa, lo lắng nói: "Chị Quân, em nói nghiêm túc đấy, dạo này chị nên tranh thủ thời gian đi khám sức khỏe đi."
Lương Văn Quân hơi do dự.
Đúng lúc này, một người phụ nữ cao ráo, xinh đẹp bước vào: "Từ xa đã nghe Tiểu Hoàng đang cằn nhằn cái gì đấy, đang nói gì thế?"
"Phó Nhã tỷ, em đang khuyên chị Quân đi khám sức khỏe đó!" Trợ lý Tiểu Hoàng lập tức méc lại.
Phó Nhã là nghệ sĩ dưới trướng Lương Văn Quân, cũng là bạn thân nhiều năm của cô.
Cô ấy cẩn thận đánh giá sắc mặt Lương Văn Quân, rồi gật đầu: "Tiểu Hoàng nói đúng đấy, sắc mặt chị không được tốt lắm. Dạo này em cũng rảnh, để em đưa chị đi khám luôn."
Lương Văn Quân bất đắc dĩ: "Em đừng góp vui nữa, em không phải còn một đống việc chưa xử lý à?"
Vừa nói, cô vừa đứng dậy định lấy tài liệu.
Không ngờ vừa đứng lên, thân thể loạng choạng, mắt tối sầm lại, rồi ngất xỉu ngay tại chỗ.
Khi cô tỉnh lại lần nữa, đã thấy mình nằm trong bệnh viện.
Tiểu Hoàng thấy cô mở mắt thì thở phào nhẹ nhõm: "Chị Quân, chị hù chết em rồi! Bác sĩ nói không có gì nghiêm trọng, chắc là do dạo này làm việc quá sức cộng với tụt huyết áp nên mới ngất xỉu."
"Chị đã bảo là chị không sao mà." Lương Văn Quân chống người ngồi dậy chậm rãi.
"Chị nhân cơ hội này tranh thủ kiểm tra sức khỏe tổng quát luôn đi, cũng nên nghỉ ngơi ít ngày." Tiểu Hoàng vừa đỡ cô, vừa như nhớ ra gì đó. "À đúng rồi, chuyện chị nhập viện, có muốn báo cho Tào tổng một tiếng không?"
Lương Văn Quân sực nhớ ra: "Phải rồi, phải nhắn tin cho anh ấy."
Cô vừa định gửi tin thì có cuộc gọi đến là số lạ.
Lương Văn Quân nghe máy, liền nghe thấy đầu bên kia truyền đến một giọng nữ: "Chào chị, tôi là Viên Thanh Thanh."
Lương Văn Quân sững người.
Đây là số điện thoại cá nhân, chỉ người thân quen mới biết. Viên Thanh Thanh làm sao có được?
Viên Thanh Thanh dường như đoán được nghi hoặc trong lòng cô, liền nói: "Là tôi hỏi Nhã Nhã mới xin được. Chuyện khác để sau hẵng nói, cô xem hot search chưa?"
Lương Văn Quân biết Phó Nhã và Viên Thanh Thanh có quan hệ khá thân thiết, cũng không nghĩ ngợi nhiều.
Còn về hot search cô vốn không quan tâm lắm.
Mấy người trẻ mới vào giới giải trí thì còn để ý mấy thứ như hot search, chứ các nghệ sĩ dưới trướng cô đều là người có vị trí vững trong ngành, căn bản chẳng cần mấy chiêu trò marketing kiểu đó.
Trừ khi là chuyện phạm pháp hay scandal cực lớn nhưng làm việc với cô nhiều năm như vậy, nhân phẩm của họ cô rõ hơn ai hết. Cô thật sự không nghĩ có vấn đề gì.
Viên Thanh Thanh vừa nghe cô trả lời liền biết cô không để tâm, bèn nói: "Không liên quan tới nghệ sĩ dưới trướng cô, mà là liên quan trực tiếp tới cô."
"Liên quan tới tôi?" Lương Văn Quân càng thêm nghi hoặc.
Cô xưa nay luôn kín tiếng, thật sự không thể tưởng tượng nổi tại sao bản thân lại lên hot search.
Nhưng Viên Thanh Thanh đã nói vậy, cô cũng chỉ có thể nhấn mở hot search, sau đó lập tức ngây người.
Phản ứng đầu tiên của cô là không thể nào!
Cô và Tào Quang Lập quen biết đã hơn hai mươi năm, kết hôn mười lăm năm, chưa từng to tiếng với nhau lần nào.
Tào Quang Lập tôn trọng, chăm sóc cô, với con gái cũng vô cùng yêu thương, rõ ràng là mẫu mực của người chồng yêu gia đình, sao có thể trở thành người đàn ông trên Weibo bị tố có tình nhân, có con riêng, thậm chí còn muốn giết vợ?!
Lương Văn Quân kìm nén cơn giận: "Chị Thanh, cảm ơn chị đã quan tâm, nhưng tôi hiểu rõ chồng mình, Weibo kia chỉ là vu khống bôi nhọ anh ấy thôi."
Viên Thanh Thanh có thể hiểu được phản ứng của cô.
Nếu là chính mình, e rằng cũng chẳng khác gì.
Cô nhẫn nại giải thích: "Tôi sẽ gọi cô là Văn Quân như Nhã Nhã vẫn gọi nhé. Cô là bạn thân của Nhã Nhã, chắc hẳn cũng nghe cô ấy nói qua tôi không phải loại người thích lo chuyện bao đồng. Tôi tìm tới cô, tất nhiên là vì tôi đã xác nhận thông tin trên Weibo kia là sự thật..."
Lương Văn Quân lúc này dần dần bình tĩnh lại, cũng chịu lắng nghe: "Vậy... chị Thanh, là chị tận mắt thấy gì, hay nghe được chuyện gì sao?"
"Không."
Chưa để cô kịp chau mày, Viên Thanh Thanh liền kể hết mọi chuyện: mình làm thế nào liên lạc được với chủ bài viết kia, rồi từ đó tìm ra manh mối liên quan đến con gái cô.
Nhưng mày của Lương Văn Quân không những không giãn ra mà còn nhíu chặt hơn.
Nếu người nói không phải là Viên Thanh Thanh, e rằng cô đã nghĩ mình đang bị trêu đùa.
Viên Thanh Thanh nói xong, giọng nói càng nghiêm túc hơn: "Văn Quân, gần đây cơ thể cô chẳng lẽ không có chút gì bất thường sao?"
"Tôi..." Lương Văn Quân định nói là không, bỗng nghẹn lại.
Cơ thể cô vốn rất khoẻ mạnh, nhưng từ nửa năm trước bắt đầu xuất hiện một số triệu chứng nhỏ.
Ban đầu chỉ là mất ngủ, sau đó đau đầu liên tục, thể lực và tinh thần cũng không còn được như trước.
Cô vốn nghĩ đó là do tuổi tác và sự suy giảm thể chất bình thường. Nhưng lúc này, nghe Viên Thanh Thanh nói xong, trong lòng bỗng thấy lạnh buốt.
Tâm loạn như ma, cô lập tức cúp máy, rồi mở lại Weibo, xem kỹ từng dòng một.
Nhưng càng xem càng kinh hoàng.
Rất nhiều chi tiết và mốc thời gian, vậy mà lại trùng khớp đến kỳ lạ.
Trên Weibo viết: Tào Quang Lập bắt đầu hạ độc cô từ nửa năm trước, với liều lượng rất nhỏ, lại trộn lẫn trong đồ ăn thức uống thường ngày, nên không dễ bị phát hiện.
Lương Văn Quân nghĩ lại, đúng là từ khoảng thời gian đó, Tào Quang Lập bất ngờ mua rất nhiều thực phẩm chức năng cho cô, cô quên uống mấy lần còn bị anh ấy nhắc nhở.
Một khi mầm nghi ngờ đã gieo vào lòng, dù lý trí có cố phủ nhận, thì cơ thể vẫn phản ứng trung thực hơn.
Cô dằn giọng gọi: "Tiểu Hoàng, em về nhà đón Nguyệt Nguyệt tới đây, tiện thể đem hết mấy loại thực phẩm chức năng trên bàn về luôn cho chị."
Tiểu Hoàng hơi ngạc nhiên, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc chưa từng có của Lương Văn Quân thì không hỏi gì thêm, lập tức đi làm.
Đến khi Tiểu Hoàng dẫn con gái cô Tào Hân Nguyệt đến bệnh viện, thì Lương Văn Quân đã gọi điện liên hệ với trung tâm kiểm nghiệm, luật sư và những người cần thiết.
Tào Hân Nguyệt mới năm tuổi, khuôn mặt tròn trịa bụ bẫm, dường như cũng cảm nhận được hơi thở căng thẳng quanh mẹ mình, liền chụt một cái hôn lên má cô, ngây thơ nói: "Mẹ ơi, Nguyệt Nguyệt thơm thơm mẹ, đau đau bay bay nha ~"
Nhìn con gái đáng yêu, lòng Lương Văn Quân dịu xuống, nhưng ngay sau đó lại càng thêm kiên định.
Cô hỏi Tiểu Hoàng: "Đã đem hết thực phẩm chức năng tới chưa?"
Tiểu Hoàng lúc này vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ ngơ ngác gật đầu, rồi đưa túi đồ trong tay cho Lương Văn Quân.
Cô liếc mắt nhìn qua, đúng thật là những loại thực phẩm chức năng gần đây cô vẫn hay uống. Cô lập tức bảo Tiểu Hoàng giao toàn bộ túi này cho nhân viên của trung tâm kiểm định, rồi quay sang nói với luật sư: " Tôi muốn lập di chúc. Nếu chẳng may tôi gặp chuyện gì, toàn bộ cổ phần và tài sản đứng tên tôi đều để lại cho con gái tôi."
Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên – là Tào Quang Lập gọi đến.
Lương Văn Quân khựng lại một chút, nhưng không bắt máy, mà vẫn tiếp tục nói chuyện với luật sư.
Điện thoại reo liên tiếp ba, bốn cuộc, nhưng cô vẫn làm như không nghe thấy, cho đến khi di chúc được chính thức soạn xong và ký tên xác nhận.
Sau khi luật sư rời đi chưa lâu, Tào Quang Lập đã hớt hải chạy vào phòng, mồ hôi đầy đầu: "Văn Quân! Em làm sao thế?"
Nhìn người đàn ông quen thuộc trước mặt, Lương Văn Quân không còn nở nụ cười như thường ngày nữa, ngược lại theo bản năng ôm con gái vào lòng chặt hơn.
Tào Quang Lập âm thầm nghiến răng, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra oan ức, phẫn nộ: "Em xem hot search rồi đúng không? Anh không biết ai cố tình muốn hại anh, nhưng người ngoài nói gì anh mặc kệ, chỉ cần em tin anh là đủ! Chúng ta là vợ chồng bao nhiêu năm, lẽ nào em còn không hiểu anh sao?"
Lương Văn Quân im lặng không nói.
Tào Quang Lập không thể tin được, giọng nói bắt đầu run lên: "Em thật sự tin lời đồn trên mạng, mà không tin anh à?"
Nói xong, hắn tỏ ra vô cùng thất vọng, rồi quay người bỏ đi khỏi phòng bệnh.
Nhìn bóng lưng hắn rời đi, trong lòng Lương Văn Quân cũng có chút dao động.
Nhưng chuyện đã đến nước này, cô nhất định phải làm rõ ràng mới được.
-
Ra đến hành lang, sắc mặt Tào Quang Lập lập tức thay đổi.
Hắn rất hiểu tính cách của Lương Văn Quân, một khi cô nghi ngờ, nhất định sẽ truy đến cùng, điều tra rõ ràng mọi thứ.
Chỉ là hắn không thể hiểu nổi, chuyện hắn làm bí mật như vậy, sao lại bị lộ ra, thậm chí còn bị đưa lên mạng thành hot search?
Nghĩ vậy, hắn lập tức gọi cho trợ lý: "Tra được gì chưa? Rốt cuộc là chuyện thế nào?"
Trợ lý ngập ngừng: "Nghe nói là vì thiếu gia muốn chỉnh một thực tập sinh, bị fan của cậu ta trả đũa ngược lại..."
Tào Quang Lập: "???"
Gì mà lộn xộn vậy?
Trợ lý đành giải thích rõ: "Thiếu gia tham gia chương trình Nam đoàn huấn luyện doanh, muốn tranh vị trí hot nhất với một thực tập sinh tên Mạnh Viễn Sanh. Cậu ta không chịu nổi nên cho người đi bôi đen đối phương, kết quả fan của Mạnh Viễn Sanh phát hiện, liền bật chế độ trả đũa. Tin tức lần này được tung ra từ tài khoản 'Hệ thống ăn dưa 10086', nghe nói fan đó có kỹ năng rất cao, biết không ít bí mật trong giới. Thân phận cực kỳ bí ẩn, đến giờ chưa ai tra ra được là ai, nhưng tin tức đưa ra đều trúng phóc."
Nghe tới đây, Tào Quang Lập cảm thấy như trời đất quay cuồng. Hắn gần như không tin vào tai mình.
Hắn nghiến răng: "Ý cậu là, Quý Lấy Duy bị trả đũa, kéo luôn cả tôi xuống nước? Cái trò khốn nạn gì vậy?"
Trợ lý buộc phải kể lại toàn bộ chuyện Quý Lấy Duy vì tranh suất hot nhất với Mạnh Viễn Sanh, bày trò hạ bệ, nào ngờ lại tự chuốc họa vào thân, không ngờ đến cả gia đình hắn cũng bị lôi vào.
Tào Quang Lập nghe xong, huyệt thái dương giật giật liên hồi, tức đến suýt phun máu tại chỗ.
Hắn để Quý Lẫy Duy tham gia 《Nam Đoàn Huấn Luyện Doanh》, vốn chỉ là lấy cớ để đưa hắn về nước, tiện thể để hắn vào giới giải trí chơi cho vui.
Ai ngờ đâu bao nhiêu năm nhẫn nhục gánh vác, tính toán chu toàn từng bước, kế hoạch tưởng như sắp thành công trong gang tấc lại bị hủy hoại sạch sẽ chỉ vì Quý Lấy Duy tranh giành C vị với người khác!
Tào Quang Lập tức đến nỗi huyết áp vọt thẳng, trước mắt tối sầm từng đợt như muốn ngất xỉu.
Khó trách người ta nói: "Không sợ kẻ địch mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo!"
Đúng lúc này, một người phụ nữ có dung mạo nhu nhược đáng thương vội vàng chạy vào, khóc như hoa lê dính hạt mưa: "Quang Lập, con trai chúng ta..."
Người đó chính là bạch nguyệt quang trong lòng Tào Quang Lập, Quý Vũ Nhu.
Nhưng Tào Quang Lập lúc này sắc mặt dữ tợn, không nói hai lời đã giáng cho cô ta một bạt tai!
Quý Vũ Nhu ôm mặt, không thể tin nổi mà nhìn hắn: "Quang Lập, anh lại dám đánh em?!"
Trước kia, Tào Quang Lập coi cô như nữ thần trong lòng bàn tay mà nâng niu, che chở hết mực chứ đừng nói đánh, đến một vết xước nhỏ cũng không nỡ để cô chịu.
Nhưng giờ phút này, nhìn gương mặt đó, hắn chỉ thấy căm phẫn tột cùng!
"Chẳng được tích sự gì, chỉ giỏi phá hoại! Tất cả đều tại cô chiều hư nó!!"