Dưới sự khuyên nhủ điên cuồng của trợ lý, cuối cùng Ninh Trời Phù Hộ cũng buộc phải từ bỏ ý định đối phó với Cố Tinh Thời.
Dù sao thì phần lớn nguồn lực của Văn thị hiện tại đều đang tập trung vào mảng dịch vụ viễn thông và kinh doanh di động. Trong giới giải trí, nguồn tài nguyên mà họ nắm giữ chưa chắc đã sánh được với Hưng Mậu Truyền thông của ông ta.
Cùng lắm thì ông ta chỉ cần giở vài chiêu phá rối dự án nhỏ của Văn Việt cũng chẳng phải chuyện quá to tát.
Hơn nữa, Văn Việt dù sao cũng là người làm ăn, không thể nào vì một tình nhân mà thật sự đem toàn bộ sản nghiệp ra liều mạng với ông ta.
Nhưng Cố Tinh Thời thì lại khác.
Nếu như người này thật sự có chỗ dựa từ bên trong hệ thống, thì chẳng phải cậu đang tự tìm đường chết sao? Chỉ cần phía chính phủ tùy tiện ra tay, cũng đủ khiến công ty của cậu lâm vào khốn đốn.
Huống chi, công ty lớn nào mà chẳng có vài vấn đề nhỏ? Một khi bị điều tra nghiêm túc, không khéo còn phải xếp hàng vào trại cơm gạo nhà nước.
Ninh Trời Phù Hộ tuy kiêu ngạo, nhưng không ngu.
Chỉ là cơn tức này, ông ta thật sự nuốt không trôi.
Nếu ông ta không làm gì, để mặc chuyện trôi qua, thì một khi Văn Việt biết được, chắc chắn sẽ càng thêm coi thường ông ta.
Nghĩ vậy, ông ta quyết định hoặc không làm, còn đã làm thì phải làm cho tới nơi tới chốn!
Thế là Ninh Trời Phù Hộ trực tiếp ra tay, đào luôn tổng giám dự án, người vốn chịu trách nhiệm mảng hợp tác với Điềm Chanh Video về công ty mình. Không chỉ vậy, ngay cả những dự án còn dang dở trong tay người này cũng bị ông ta cướp nốt.
Một chiêu tàn nhẫn, khiến Điềm Chanh Video trở tay không kịp.
Chỉ khi đó, Ninh Trời Phù Hộ mới cảm thấy hả giận phần nào.
Chẳng bao lâu sau, tin tức này đã được đặt lên bàn làm việc của Văn Việt.
Văn Việt nghe xong thì sững người, không nhịn được thốt lên: "Ninh Trời Phù Hộ điên rồi sao?"
Anh từng nhiều lần giao thiệp với đối phương, tuy nhân phẩm không ra gì, nhưng trên thương trường cũng coi như là kiểu người làm ăn là làm ăn, xưa nay chưa từng vì thù riêng mà chơi chiêu hại người chẳng ích ta như thế này.
Nhưng giờ phút này, anh thật sự không hiểu nổi rốt cuộc đối phương đang nghĩ gì.
Ngay cả Đường Lăng cũng cau mày, khó hiểu: Nếu thật sự là vì Văn thị hợp tác với Ninh Văn Trác mà ông ta tức giận, thì cũng không đến mức dùng cách cực đoan thế này chứ? Làm vậy chẳng khác nào càng đẩy Văn thị nghiêng hẳn về phía Ninh Văn Trác.
Văn Việt nhíu chặt mày, nghĩ mãi vẫn không thông.
Tuy vậy, điều đó không ngăn được anh âm thầm ghi thêm một món nợ lớn cho Ninh Trời Phù Hộ, đồng thời cũng chính thức gạch tên đối phương khỏi danh sách hợp tác lâu dài với Nam Phong.
"Trước mắt việc cấp bách là dự án mới." Văn Việt gõ nhẹ mặt bàn, trầm giọng nói: "Dự án đâu rồi?"
Đường Lăng đành phải trình ra bản đề án mà bộ phim ảnh của Điềm Chanh Video chuẩn bị trước đó. Chỉ là, không ai ngờ sẽ có chuyện này xảy ra, nên phần đề án cũng viết rất qua loa, thiếu hẳn chiều sâu và chiến lược.
Văn Việt xem xong tài liệu, chân mày vẫn không giãn ra: "Bọn họ nghĩ dùng thứ này để đối phó với tôi sao?"
Anh nhớ rất rõ mấy năm gần đây, tổng hợp giải trí của Điềm Chanh Video ngày càng nổi bật, nhưng bộ phận phim ảnh lại liên tục thất bại.
Trong kế hoạch của anh, bộ phận phim ảnh là một phần cực kỳ quan trọng, không thể để mặc cho họ tiếp tục buông thả như vậy.
Anh trực tiếp ném tập tài liệu trở lại vào tay Đường Lăng, giọng lạnh tanh: "Cậu đi tìm Bàng Trung Thành nói chuyện. Tôi cho cậu ta thêm một cơ hội cuối cùng. Nếu còn làm không xong, bảo cậu ta tự mình cút."
Bàng Trung Thành là một phó tổng khác của Điềm Chanh Video, phụ trách mảng phim ảnh.
Đường Lăng mặt không đổi sắc, gật đầu: "Vâng."
Văn Việt nói xong, liền cúi đầu tiếp tục xử lý công việc.
Nhưng đúng lúc Đường Lăng chuẩn bị rời đi, tay cầm bút của anh chợt dừng lại: "Chờ đã."
Đường Lăng lập tức dừng bước: "Văn tổng, còn gì nữa sao?"
Văn Việt làm như vô tình hỏi: "Cái vị Cố tổng của Nhạc Thế ấy, chuyện trước tôi bảo cậu làm đến đâu rồi?"
Đường Lăng thoáng sửng sốt.
Văn tổng bận trăm công nghìn việc, những việc nhỏ nhặt thế này trước nay đều không để tâm. Hôm nay sao lại...
Nhưng dù sao hắn cũng là trợ lý vạn năng, rất nhanh đã khôi phục thái độ bình thường: "Là thế này, Cố tổng vừa ký hợp đồng với một diễn viên mới, tôi đã liên hệ để Điềm Chanh Video mời bên Cố tổng tham gia một dự án đầu tư năm ngàn vạn."
Năm ngàn vạn không phải con số nhỏ, nhưng nếu đem so với Phong Đình Vân, thì món quà này cũng chỉ miễn cưỡng chấp nhận được.
Trong đầu Văn Việt hiện lên nụ cười ôn hoà, thanh nhã của Cố Tinh Thời không khỏi sinh ra vài phần tò mò.
Về khoản idol, ánh mắt của Cố Tinh Thời vốn đã rất độc đáo. Không biết trong mảng diễn viên, con mắt chọn người của hắn sẽ thế nào? Hắn sẽ chọn tham gia loại dự án gì đây?
Đường Lăng hơi do dự rồi bổ sung: "Diễn viên mới của Cố tổng tên là Tần Văn, xuất thân chính quy."
Văn Việt đáp: "Xuất thân chính quy hay không cũng không quan trọng, rất nhiều diễn viên nổi tiếng đều không học bài bản. Người này chắc chắn có điểm gì đặc biệt mới có thể lọt vào mắt Cố tổng chứ?"
Đường Lăng: "Ờ... Nghe nói Tần Văn trước kia vì báo thù cho em gái mà từng giả dạng hơn mười thân phận khác nhau, khiến một đám lãnh đạo cấp cao của công ty kia bị quay như chong chóng. Cố tổng nghe xong thấy hứng thú nên mới quyết định ký với anh ta."
Văn Việt: "......"
Tuy hơi phô trương, nhưng nếu nói từ góc độ kỹ thuật diễn thì cũng có thể xem là một loại chứng minh năng lực.
Văn Việt tạm miễn cưỡng chấp nhận cách giải thích này, rồi tiếp tục hỏi: "Vậy còn dự án thì sao? Mang hồ sơ dự án ra đây cho tôi xem."
Đường Lăng lại lần nữa ngập ngừng: "Văn tổng cái thư dự án này là bản cũ. Nghe nói sau đó đạo diễn sửa đổi rất nhiều. Nếu không thì...."
Văn Việt ngắt lời: "Không sao, tôi chỉ xem qua một chút."
Đường Lăng: "......"
Tôi thực sự đã cố hết sức rồi.
Hắn đành điều thư dự án ra, mặt không cảm xúc như ra pháp trường, đưa đến trước mặt Văn Việt.
Văn Việt tràn đầy hứng thú mở ra, kết quả mới nhìn cái tên 《Bí sự Lục Phiến Môn》, đã lập tức bị dọa đến biểu cảm đông cứng, cái tên phim mạng giá rẻ này thực sự quá mức ấn tượng.
Xem xuống dưới, lại là các loại nội dung kịch bản vừa bình thường vừa nhàm chán, không có lấy một điểm sáng thật sự nổi bật.
Anh xoa trán, tự an ủi mình.
Cố Tinh Thời chỉ là người đại diện, có thể không quá hiểu kịch bản phim ảnh. Nhưng cậu nhìn người rất chuẩn, có lẽ là bị đội hình diễn viên hấp dẫn nên mới quyết định tham gia?
Nghĩ vậy, Văn Việt liền hỏi thẳng. Đường Lăng nghe xong, trong lòng âm thầm thở dài: "Đạo diễn tên là Cao Thân, đây là lần đầu tiên hắn đạo diễn. Trước đây chỉ làm biên kịch."
Văn Việt: "?"
Đường Lăng tiếp tục: "Nam chính là Khương Hãn Cảnh, trước giờ chỉ toàn đóng vai nam phụ, đây là lần đầu tiên lên làm nam chính. Nữ chính là Hạ Nhược Ảnh, từng diễn rất nhiều phim thần tượng, nhưng đây là lần đầu tiên đóng phim trinh thám huyền nghi."
Văn Việt: "??"
Đường Lăng lại tiếp tục: "Ban đầu vai phản diện được giao cho Ngô Đào, nhưng trong buổi đọc kịch bản, bị phát hiện hắn mê cờ bạc, nợ vay nặng lãi một đống. Đã thế còn lắp camera trong nhà vệ sinh, chụp lén ảnh riêng tư của tổ diễn viên rồi đem bán chợ đen. Kết quả là bị đưa thẳng đến Cục Công an."
Văn Việt: "???"
Trong khoảnh khắc đó, anh bắt đầu nghi ngờ lỗ tai của chính mình.
Đội hình gì mà càng nghe càng giống dự án rác vậy chứ!?
Anh nhịn không được hỏi: "Cố Tinh Thời nợ đoàn phim này bao nhiêu nhân tình, bị ép tham gia à?"
"Không phải đâu." Đường Lăng rất thành thật trả lời: "Nghe nói là Cố tổng chủ động đưa nghệ sĩ tới thử vai. Lúc trước nhà đầu tư vì mê tín mà rút vốn, Cố tổng còn tức giận thay đoàn phim, nên mới luôn giúp họ đàm phán."
Văn Việt: "......"
Anh hoàn toàn trầm mặc.
Nói thật, anh thật sự không muốn tin người từng hiểu anh rõ ràng như thế, người mà anh từng đơn phương xem như tri kỷ, lại có thể có con mắt chọn dự án tệ hại đến thế này.
Nhưng sự thật thì đang bày ra trước mắt.
Văn Việt cũng không biết nên hình dung tâm trạng mình lúc này như thế nào, chỉ đành tự an ủi mình thêm một lần nữa.
Thời nay, những dự án phim tốt vừa xuất hiện đã bị các công ty lớn tranh nhau cướp lấy. Với một công ty nhỏ như Nhạc Thế, có thể tiếp xúc được đến mức này, cũng đã là giới hạn rồi.
Bộ phim này chắc là vẫn có chút điểm đáng khen... nhỉ?
Tuy nghĩ vậy, nhưng Văn tổng thực sự không thể tự thuyết phục mình xem thêm lần nữa cái thư đề án kia.
Đường Lăng thấy anh chau mày, trong lòng cũng có chút bất an.
Lúc trước Tôn Hồng Phi đưa kế hoạch đầu tư đến, hắn cũng từng lưỡng lự. Nhưng Tôn Hồng Phi cứ nhấn mạnh mãi rằng Cố tổng cực kỳ hài lòng với bộ phim này.
Nếu đã là quà cảm ơn, thì nên tặng đúng thứ người ta thật sự coi trọng. Huống hồ, Đường Lăng thật ra cũng có chút tin tưởng ánh mắt của Cố Tinh Thời. Nhưng nghĩ lại, vẫn là quá vội vàng.
Hắn không sợ Văn tổng trách mắng, chỉ thấy có chút tiếc cho Cố Tinh Thời.
Văn tổng là người mắt cao hơn đầu, hiếm khi có ai lọt được vào mắt anh.
Việc này nói là tặng lễ, kỳ thực cũng là một lần thử hợp tác. Nếu Cố Tinh Thời có thể nắm bắt cơ hội này, sau này những lần hợp tác kiểu này chắc chắn không ít. Với Nhạc Thế mà nói, đó sẽ là chuyện tốt vô cùng.
Chỉ tiếc là...
Văn tổng chưa bao giờ cho ai cơ hội thứ hai.
Nhưng ngay giây tiếp theo, hắn lại nghe thấy Văn Việt mở miệng: "Bộ này cũng đưa vào kế hoạch tuyên truyền phim năm sau đi. Ừm... không cần đánh giá nữa, cứ xếp vào loại tài nguyên cấp D."
Đường Lăng sững người tại chỗ.
Tuy chỉ là tài nguyên cấp D mức thấp nhất, nhưng với một bộ phim rõ ràng là phim dở, mà vẫn được cho vào kế hoạch tuyên truyền?
Đây còn là Văn tổng sao?!
Không phải có ai đó giả mạo chứ!?
Văn Việt nói xong, phát hiện Đường Lăng mãi vẫn chưa phản hồi, liền ngẩng đầu lên hỏi: "Sao? Có vấn đề gì à?"
Đường Lăng giật mình bừng tỉnh, lập tức đáp: "Không có vấn đề gì! Tôi đi làm ngay!"
Đường Lăng làm việc rất hiệu quả. Về đến công ty, hắn lập tức chuyển chỉ thị của Văn Việt cho Tôn Hồng Phi.
Tôn Hồng Phi cũng sững sờ: "Đã bắt đầu sắp xếp tuyên truyền rồi? Mà còn chưa quay xong nữa!"
Chẳng phải chỉ có kịch bản cấp S mới được đãi ngộ này sao!?
Chuyện tổng giám đầu tư bị lôi ra khỏi dự án vẫn đang giữ kín, Đường Lăng không thể tiết lộ, chỉ đành mơ hồ đáp: "Cậu cứ làm trước đi. Bên tôi đang bận, có gì thì đừng tìm tôi vội."
Nói xong, hắn liền dứt khoát cúp máy.
Tôn Hồng Phi hòa thượng sờ không tới đầu, cầm tài liệu trong tay vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cũng nhanh chóng đọc lướt một lượt, rồi lập tức nhìn thấy dòng ghi tài nguyên tuyên truyền cấp D càng thấy khó hiểu.
"Có nhầm không đấy? Kịch bản của Cố tổng mà chỉ được xếp vào D cấp tài nguyên?"
Với lưu lượng khủng từ kênh tuyên truyền của Điềm Chanh Video, thì tài nguyên cấp D cũng đã rất tốt rồi. Nhưng theo Tôn Hồng Phi, với mối quan hệ giữa Cố tổng và Văn tổng, ít nhất cũng phải được cấp B chứ?
Hơn nữa bộ phim này đã quay được hơn nửa, bản dựng mà đạo diễn Cao đưa cho anh ta xem lúc trước cũng cực kỳ xuất sắc.
Chất lượng thế này, thậm chí dư sức đè bẹp không ít phim truyền hình S+ của các công ty lớn, cấp A cũng không phải là quá đáng.
Hắn vốn định hỏi Đường Lăng xem có nhầm lẫn gì không, nhưng gọi mấy lần đều là máy bận.
Tôn Hồng Phi do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định tạm thời cứ nộp báo cáo theo kế hoạch này đã.
Dù có nhầm thì cũng không sao, sau đó muốn tăng tài nguyên tuyên truyền, chẳng phải chỉ cần một câu của Văn tổng là xong sao?
-
Lần trước, Kim Thế Hằng bị bắt ở khu phim ảnh Sơn Dương, lăn lộn mất một hai ngày mới được thả ra, chật vật trở về Kinh Thị.
Cố tình Tôn Hồng Phi là người hại hắn, vậy mà bề ngoài lại còn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Chuyện này khiến Kim Thế Hằng càng thêm ghi hận hắn.
Hắn âm thầm hạ quyết tâm: nhất định phải nắm được điểm yếu của Tôn Hồng Phi, từ đó giành lấy sự tín nhiệm của Cố tổng, cuối cùng dần dần thay thế hắn, bắt hắn cuốn gói cút khỏi đây!
Chỉ là bình thường hai người không có nhiều giao thoa công việc, Kim Thế Hằng muốn đối phó cũng không có cách nào.
Cũng may, Kim Thế Hằng vốn là người rất kiên nhẫn.
Quả nhiên, chẳng mấy chốc cơ hội đã đến.
Kim Thế Hằng nhìn bản kế hoạch tuyên truyền trước mắt, ánh mắt sáng rực như có kim quang.
Đây là do chính Tôn Hồng Phi vừa mới đưa tới.
Nhưng Kim Thế Hằng nhớ rất rõ bộ phận tuyên truyền của bọn họ tuyệt đối chưa từng phê duyệt kế hoạch tuyên truyền nào cho bộ phim này!
Quả nhiên, khi hắn mở bản kế hoạch ra xem.
Không có đánh giá!
Không có kế hoạch tuyên truyền cụ thể!
Suýt chút nữa thì bị hắn ta lừa cho qua mặt!
Vì tài nguyên được đánh mác là cấp D, loại tài nguyên này thường không bị xét duyệt quá nghiêm ngặt.
Tôn Hồng Phi chắc chắn đã biết lỗ hổng này nên mới tranh thủ đục nước béo cò, lén lút nhét bộ phim này vào danh sách.
Hắn mở cơ sở dữ liệu để tra lại hạng mục bộ phim, suýt chút nữa bị choáng váng đến lóa cả mắt.
Hắn lấy mười năm kinh nghiệm trong bộ phận tuyên truyền mà thề.
Con mẹ nó! Đây đúng là một bộ siêu cấp đại lạn phiến!!! (phim siêu dở, thảm họa truyền thông!)
Khó trách Tôn Hồng Phi không dám làm đánh giá, chỉ có thể dùng cách lách luật này để qua mặt cấp trên.
Vì lấy lòng Cố tổng, tên này đúng là tốn không ít công sức!
Ban đầu Kim Thế Hằng định trực tiếp báo cáo việc này lên trên.
Trước kia hắn từng cùng phó tổng Bàng tổng phụ trách mảng phim ảnh, gần đây nghe đâu Bàng tổng đang gặp chút rắc rối, bận đến mức quay như chong chóng.
Nếu hắn báo chuyện này cho Bàng tổng, cũng coi như lập công.
Chỉ là...
Việc này có lợi cho Bàng tổng, nhưng mình thì được gì?
Kim Thế Hằng chần chừ.
Nhưng rất nhanh sau đó, hắn nghĩ ra một cách hay hơn.
Hắn đánh lại bản kế hoạch tuyên truyền, chỉ đổi chỗ đánh dấu D cấp tài nguyên thành A cấp tài nguyên, sau đó tìm một tâm phúc, canh lúc Tôn Hồng Phi bận rộn nhất, đưa lại cho hắn bản kế hoạch, nói là trình bày không đúng, cần ký lại cho đúng quy chuẩn.
"Trình bày không đúng?" Tôn Hồng Phi nhíu mày.
Hắn cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, nhận lấy định ký luôn, nhưng do tính cách cẩn thận, vẫn tiện tay lật lại xem một chút rồi lập tức dừng lại.
Hắn liếc mắt một cái liền nhìn ra tài nguyên D cấp trên văn kiện đã bị đổi thành A cấp.
Nỗi nghi hoặc trong lòng lập tức tan biến.
Hắn nói mà, chắc chắn là trước đó trợ lý Đường bận quá nên cấp nhầm, sợ bị Cố tổng và Văn tổng phát hiện nổi giận, nên mới viện cớ dùng cách khác để hắn ký lại một lần nữa.
Hầy!
Trợ lý Đường đúng là suy nghĩ nhiều rồi, hắn Tôn Hồng Phi sao có thể trở thành chướng ngại vật trên con đường tình yêu của Cố tổng và Văn tổng chứ!
Hắn chính là người ủng hộ họ trăm năm hạnh phúc đấy!
Hơn nữa, vạch trần lãnh đạo ngay trước mặt là tối kỵ!
Tuyệt đối không được phạm phải!
Nghĩ vậy, Tôn Hồng Phi liền chu đáo không gọi điện cho Đường Lăng nữa, thoải mái ký tên mình lên.
Còn bên kia, Kim Thế Hằng thì sốt ruột đi tới đi lui trong văn phòng.
Chiêu này đúng là hơi mạo hiểm, nếu bị lão già Tôn Hồng Phi đó nhìn ra thì rắc rối.
Nhưng hắn cũng đánh cược, vì bản thân Tôn Hồng Phi cũng thường dùng mấy chiêu trò này, lại sợ bị người khác phát hiện, nên dù có nhìn ra thì cũng không dám làm ầm ĩ, cùng lắm là đến gây gổ với hắn một trận.
Hắn còn sợ hắn ta gây gổ chắc?!
Lúc này, tâm phúc của hắn mang bản kế hoạch bước vào.
Kim Thế Hằng vội vàng đón lấy: "Thế nào, hắn ký chưa?"
Tâm phúc gật đầu: "Ký rồi."
Kim Thế Hằng nhận lấy bản kế hoạch, nhìn thấy chữ ký rồng bay phượng múa của Tôn Hồng Phi bên trên, trong lòng như trút được tảng đá lớn.
Hắn lại hỏi gấp: "Khi ký tên, hắn không có gì bất thường chứ?"
Tâm phúc: "Không, rất dứt khoát ký luôn."
Kim Thế Hằng hoàn toàn yên tâm, nhìn chằm chằm vào tên Tôn Hồng Phi, đáy mắt ánh lên một tia lạnh lẽo âm trầm.
Tôn Hồng Phi à Tôn Hồng Phi!
Lần này ông tiêu đời rồi!!
-
Cố Tinh Thời xách hoa bước vào phim trường của 《Bí Sử Lục Phiến Môn》.
Vì tài chính dồi dào, nên Cao Thân đã đầu tư không ít vào thiết kế bối cảnh và phục trang, hoàn toàn không còn phong cách ảnh phim giá rẻ như trước kia, mà là mang đậm vẻ đẹp lắng đọng của lịch sử.
Tuy rằng trong lịch sử, Lục Phiến Môn là một cơ cấu chủ yếu phụ trách xử lý những đại án phát sinh trong giang hồ, mang tính phá án là chính, nhưng đạo diễn Cao vẫn đặc biệt mời thầy dạy lễ nghi và cố vấn lịch sử, hoàn toàn tái hiện lại phong thái văn hóa dân gian thời Minh một cách chuẩn xác.
Có thể nói, hiện tại 《Bí Sử Lục Phiến Môn》so với bản thảo ban đầu được đưa lên sách phê duyệt, đã là hai tác phẩm hoàn toàn khác biệt.
Hôm nay quay chính là cảnh đóng máy của Tần Văn.
Tần Văn thủ vai Úc Trường Ngôn, giai đoạn đầu là hình tượng công tử nhà giàu ôn hòa, lễ độ. Do một vụ án bất ngờ, hắn gặp gỡ Tiêu Nam Uyên (nam chính do Khương Hãn Cảnh thủ vai) và Dung Ngọc (nữ chính do Hạ Nhược Ảnh thủ vai), từ đó ba người trở thành bằng hữu.
Trong giai đoạn đầu, Úc Trường Ngôn đích thực là một người tiêu tiền như nước. Dù thầm mến Dung Ngọc, nhưng vì bạn tốt Tiêu Nam Uyên mà chọn cách từ bỏ.
Thế nhưng, theo diễn tiến cốt truyện, bọn họ dần phát hiện chuỗi vụ án kia lại liên quan đến một giáo phái dân gian có dã tâm lật đổ triều đình.
Càng điều tra càng khiếp sợ, nhưng giáo phái này lại cực kỳ thần bí, đầu mối có thể lần theo vô cùng ít ỏi.
Cuối cùng, để dẫn rắn ra khỏi hang, Tiêu Nam Uyên giấu giếm hai người bạn, lấy thân làm mồi, định tự mình xâm nhập hang hổ. Nào ngờ đúng vào thời khắc then chốt, Úc Trường Ngôn lại bất ngờ lao ra che chắn cho hắn, cuối cùng bị giáo phái bắt đi thay.
Tiêu Nam Uyên vô cùng hối hận, còn Dung Ngọc thì vì chuyện này suýt nữa trở mặt với hắn.
Cuối cùng, Tiêu Nam Uyên quyết tâm đích thân đi cứu Úc Trường Ngôn trở về.
Ai ngờ, sau khi vượt qua bao gian nan hiểm trở, khi cuối cùng tìm được Úc Trường Ngôn đang bị giam trong ngục, lại bị hắn trở tay đâm một dao chí mạng ngay ngực.
Nếu không nhờ Dung Ngọc vì lo lắng mà chạy đến kịp thời cứu giúp, e là Tiêu Nam Uyên đã vùi xác tại chốn ấy rồi.
Thì ra trước đó, trong lúc lật lại hồ sơ vụ án, Dung Ngọc đã mơ hồ cảm thấy điều gì đó không đúng, liền âm thầm điều tra lại về Úc Trường Ngôn, từ đó phát hiện hàng loạt điểm bất thường.
Một dao kia của Úc Trường Ngôn đâm rất sâu, lại trúng ngay yếu huyệt, hoàn toàn không hề nương tay chỉ vì là bạn cũ.
May mà Tiêu Nam Uyên thân là nam chính, tim lại mọc lệch sang một bên nên mới nhặt lại được cái mạng.
Sau đó, Tiêu Nam Uyên và Dung Ngọc bắt tay hợp tác, cùng Úc Trường Ngôn đi đến trận chiến quyết định cuối cùng.
Lúc này Úc Trường Ngôn, tuy vẫn mặc bộ trang phục như trước, nhưng thần thái và khí chất đã hoàn toàn khác biệt.
Giờ đây, hắn đã hoàn toàn gỡ bỏ lớp ngụy trang, lộ ra bản chất kiêu hùng đầy ngạo nghễ.
Những phân cảnh như vậy thường rất khó quay tốt.
Hoặc là vai phản diện bị xử lý quá ngốc nghếch, hoặc là đến phút cuối lại vì chút tình nghĩa mà nương tay, rồi bị phản giết.
Người xem đến vì kỳ vọng, cuối cùng lại thất vọng mà rời đi trong bực dọc.
Thế nhưng, kịch bản của Cao Thân lại hoàn toàn không đi theo lối mòn đó.
Trong phim, cao trào liên tục nối tiếp, hai phe không ngừng đấu trí đấu dũng, cả hai vai chính nhiều lần rơi vào hiểm cảnh cận kề cái chết.
Chỉ riêng đọc kịch bản thôi đã đủ khiến người ta nghẹt thở, tâm trạng cuộn trào.
Mà đến cuối cùng, Úc Trường Ngôn cũng không bại bởi tay hai vai chính, mà là thất thế trước chiến lược diệt phỉ của triều đình, bị vây khốn trên núi, tiến thoái lưỡng nan.
Tiêu Nam Uyên và Dung Ngọc lên núi gặp hắn.
Kẻ từng gây ra bao tội ác, thao túng vô số vụ án, che giấu thân phận, thậm chí phản bội bạn bè, giết người diệt khẩu, lúc này lại giống như một sư trưởng trầm tĩnh, chậm rãi kể lại mọi chuyện cho họ nghe.
Hắn nói, ban đầu mình chỉ là muốn thay dân chúng lên tiếng. Nhưng lực lượng quá yếu, không đủ sức lay chuyển bất kỳ điều gì, nên mới quyết tâm cướp lấy quyền lực, phát triển thế lực.
Chỉ là, dần dần, mọi thứ vượt khỏi tầm kiểm soát, và cuối cùng mới dẫn đến bi kịch hôm nay.
Nhưng Úc Trường Ngôn cũng nói thêm cho dù họ đã điều tra bao vụ án giang hồ, thì cũng chỉ là chuyện sống chết của vài người. Những vụ đại án, những vụ án thật sự có trọng lượng, họ căn bản chưa từng chạm đến.
Muốn thay thiên hạ phát ngôn ư? Trước hết phải leo lên cao, nắm được quyền lực. Nếu không, mãi mãi cũng chỉ là con kiến.
Úc Trường Ngôn xưa nay luôn biết cách lay động lòng người, và lần này hắn cũng không phải để trốn chạy.
Hắn tự chặt đầu mình.
Trên gương mặt anh tuấn đó, là nụ cười mơ hồ như có như không, như đang hỏi hai vai chính: Ta đã mở đường cho các ngươi tiến lên. Nhưng các ngươi có dám không? Dám bước tiếp vào vòng xoáy quyền lực kia, giống như ta đã từng?
Đến khoảnh khắc này, từng đoạn伏筆 (phục bút), từng ẩn dụ xuyên suốt từ đầu phim, đều đồng loạt bùng nổ tại đây.
Có thể nói, đây chính là phân đoạn chấn động lòng người nhất của cả bộ phim.
Úc Trường Ngôn lấy cái chết của mình, để lại cho khán giả một dấu hỏi lớn nhất.
Phân cảnh này nhìn qua thì rất đơn giản, nhưng lại là bài kiểm tra khắc nghiệt nhất đối với kỹ năng diễn xuất của Tần Văn.
Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng máy quay vo ve, ống kính đặc tả cận cảnh gương mặt Tần Văn.
Tần Văn nói xong câu thoại cuối cùng, giơ kiếm đặt lên cổ mình, rồi mạnh tay chém xuống.
Chỉ là, ngay khoảnh khắc máu tươi phun ra, Cố Tinh Thời bắt gặp khóe môi Tần Văn khẽ nhếch, lộ ra nụ cười hiểu rõ và thắng lợi, như thể hắn đã sớm đoán được lựa chọn của hai người kia.
Khoảnh khắc ấy, Cố Tinh Thời, người vẫn luôn đứng bên quan sát bỗng nổi da gà khắp người.
Ngay sau đó, cậu nghe thấy tiếng Cao Thân hét lớn: "CUT! Rất tuyệt vời!"
Tần Văn vẫn nằm im trên đất, mãi đến khi toàn bộ cảnh quay kết thúc mới đứng dậy.
Lúc này, Cố Tinh Thời như vừa hoàn hồn, đưa hoa đến tay y: "Chúc mừng đóng máy!"
Tần Văn nhìn vào mắt Cố Tinh Thời, khẽ thở dài.
Giây phút ấy, y như thực sự vừa bước ra khỏi một cõi khác, linh hồn Úc Trường Ngôn dần rút khỏi cơ thể, trả y lại làm người trần gian.
Y nhận lấy bó hoa, khẽ mím môi, nở nụ cười nhạt: "Cảm ơn."
Những phân đoạn còn lại sau đó không còn liên quan đến Tần Văn nữa, kể cả cảnh thủ cấp cũng sẽ dùng đạo cụ và hiệu ứng hậu kỳ để xử lý.
Sau khi nhận bao lì xì, ăn bánh kem đóng máy, Cố Tinh Thời liền đưa Tần Văn trở về Kinh Thị.
Tại sân bay, Cố Tinh Thời lại nhớ đến cảnh vừa rồi, trong lòng vẫn còn kích động.
Tuy bộ phim vẫn chưa hoàn thành, nhưng chất lượng thật sự rất xuất sắc. Cậu thầm nghĩ không biết Điềm Chanh Video sẽ phân cho tài nguyên tuyên truyền thế nào.
Trước đó cậu từng nghe Cao đạo nói, thông thường chỉ có phim đại bạo hoặc phim do công ty tự sản xuất mới được phân tài nguyên tốt, còn những bộ như của bọn họ thì thường phải tranh nhau phần thừa lại.
Bất quá, Cao đạo lại rất lạc quan. Hắn cực kỳ tin tưởng vào chất lượng của bộ phim này, cho dù tài nguyên tuyên truyền không tốt, thì hậu kỳ nhất định vẫn có thể dựa danh tiếng ra vòng!
Cố Tinh Thời lúc đầu cũng nghĩ có nên tìm Tôn Hồng Phi hỏi thăm thử không.
Nhưng kế hoạch tuyên truyền là bí mật nội bộ của từng công ty, Tôn tổng đã giúp họ nhiều như vậy rồi, hắn cũng không muốn làm khó ông ấy.
Cố Tinh Thời thở dài trong lòng: 【 Thống khổ quá đi mất!! Tại sao cậu không phải là hệ thống thực hiện nguyện vọng hả? Như vậy tôi có thể cầu xin cậu cho tôi tài nguyên tuyên truyền tốt nhất rồi!! 】
Hệ thống: 【......】
Hệ thống lạnh lùng cười một tiếng, giọng điệu âm dương quái khí: 【 Vậy thì thật xin lỗi, tôi chỉ là một hệ thống ăn dưa vô dụng thôi đó!! 】
Thế nhưng ngay giây tiếp theo, Cố Tinh Thời liền nhận được điện thoại của Cao Thân giọng hắn vì kích động mà vỡ cả giọng: "Cố tổng!!! Tôi vừa mới biết chúng ta được phân tài nguyên tuyên truyền A cấp! Trời ơi!!! Cứ như trời giáng bánh bao nhân thịt vậy!! Tôi còn không dám tin đây là thật!! Ngài với Tôn tổng rốt cuộc là thần tiên phương nào vậy! Đến cả chuyện không thể tưởng tượng thế này mà cũng làm được!!!"
Cố Tinh Thời: 【......】
Hệ thống: 【......】
Hệ thống gào thét: 【 Ký chủ! Cậu bình tĩnh lại một chút! Mau thu hồi mấy cái nguyện vọng tạp nham lung tung đó đi!! Tôi thực sự chỉ là một hệ thống ăn dưa vô dụng mà thôi a a a a a!!! 】