Khi khung hình cuối cùng của 《Quỷ Môn》 khép lại, Cố Tinh Thời nghe rất rõ tiếng mọi người phía sau đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Ngay sau đó, cả khán phòng bùng nổ tiếng vỗ tay vang dội, xen lẫn tiếng huýt sáo và hò reo: "k*ch th*ch quá!", "Đỉnh thật đó!"
Bùi Trác Chi ngồi ngẩn người trên ghế, thần sắc có chút thất thần.
Khung cảnh này từng xuất hiện vô số lần trong giấc mơ của hắn, ngay cả khi xem bản dựng thử lúc điểm chiếu, hắn cũng đã tưởng tượng đến phản ứng như vậy từ khán giả.
Thế nhưng, khi nó thật sự xảy ra, hắn lại có cảm giác như đang mơ giữa ban ngày.
Hắn không nhịn được nghĩ: Nếu không nhờ Cố tổng ngày đó gật đầu, vậy thì tất cả chỉ mãi mãi là một giấc mơ đẹp.
"Bùi đạo, chuẩn bị phỏng vấn!" Nhân viên công tác gọi khiến hắn bừng tỉnh khỏi mộng tưởng.
"Đến ngay." Bùi Trác Chi lau khóe mắt, dẫn theo toàn bộ dàn diễn viên bước lên sân khấu.
Không khí hiện trường cực kỳ sôi động, truyền thông phấn khích chưa từng thấy.
Phóng viên luôn là những người có khứu giác nhạy bén nhất, một bộ phim có hay không, có tiềm năng bùng nổ hay không, bọn họ gần như đều cảm nhận được. Huống hồ, phản ứng của khán giả tại chỗ lại tuyệt vời như vậy, người có mắt đều thấy rõ ràng.
"Xin hỏi Bùi đạo, ý tưởng sáng tác bộ phim này là gì? Ở đoạn kết, ký hiệu cánh cổng xuất hiện có phải gợi ý sẽ còn phần tiếp theo không?"
"Tần Văn, đây là lần đầu tiên anh đảm nhận vai chính trong một bộ phim điện ảnh, cảm giác có gì khác biệt không? Trong quá trình quay có chuyện gì thú vị không?"
"Bước Ngàn Hơi! Diễn xuất của cô trong phim lần này thật sự rất kinh diễm, kỹ năng tiến bộ vượt bậc như vậy, là vì lý do gì?"
"Nhan Tương, xin hỏi cô..."
......
Cố Tinh Thời đứng dưới sân khấu, khoé môi khẽ cong, ánh mắt ánh lên niềm vui không giấu được.
Cậu giống như đã tỉ mỉ vun trồng một cái cây mà chẳng ai để tâm đến, cẩn thận chăm bón từng chút một, rốt cuộc chờ đến ngày nó nở hoa rực rỡ.
Cảm giác thành tựu ấy, không gì có thể sánh bằng.
Văn Việt đứng bên cạnh, ánh mắt vô thức bị cậu hấp dẫn.
Cố Tinh Thời lúc này khác hẳn thường ngày, ánh sáng từ người hắn toả ra dường như rực rỡ hơn, cuốn hút hơn.
Có lẽ vì nơi đây chính là sân nhà của cậu.
Mọi người đều nghĩ cậu là một dây leo sống dựa vào thân cây lớn nhưng không, Cố Tinh Thời lại là một mầm cây từng bước vươn mình, hấp thu đầy đủ ánh nắng và mưa móc, rồi chậm rãi lớn lên, vững vàng trở thành một thân cây cao to rợp bóng.
Ngay khoảnh khắc ấy, Văn Việt bỗng hiểu ra, vì sao dù quá trình hợp tác của hai người vô cùng ăn ý, Cố Tinh Thời vẫn sẽ chủ động đi tìm những cộng sự khác.
Không phải vì chán ghét anh.
Mà là vì Cố Tinh Thời không muốn trở thành dây leo phải dựa vào người khác để sống.
Từ đầu đến cuối, cậu đều biết rõ bản thân muốn gì. Cố Tinh Thời không phải là bèo nước trôi nổi theo dòng, càng không phải con thỏ non lạc đường trong rừng rậm.
Cậu sinh ra là để bước lên sân khấu lớn nhất, là người nắm cục diện trong tay mình.
Nhận ra điều đó, Văn Việt không những không cảm thấy bị đe dọa. Ngược lại, tim anh chợt run lên, cổ họng khẽ nghẹn lại, yết hầu cũng vô thức chuyển động.
Ban đầu chút để tâm nhỏ nhặt kia đã hoàn toàn tan biến, thay vào đó là một cảm giác rung động sâu sắc hơn.
So với việc dùng gông vàng lồng bạc để trói buộc Cố Tinh Thời, anh càng muốn được thấy người kia kiêu ngạo mà cưỡi ngựa tung hoành, tự do vẫy vùng.
"Cố tổng." Văn Việt lên tiếng, giọng có chút khàn khàn.
Cố Tinh Thời nghi hoặc quay sang nhìn anh: "Hửm?"
Văn Việt nói: "Tháng sau tôi định tổ chức một buổi tiệc chiêu đãi Tổng giám đốc Chiêm, người nắm giữ nguồn vốn của Thịnh Tư, anh em nhà họ Lan trong giới điện ảnh Kinh Thị cùng một số nhân vật quan trọng trong giới. Không biết đến lúc đó, Cố tổng có sẵn lòng đến góp mặt không?"
Cố Tinh Thời sững người.
Những cái tên mà Văn Việt nhắc tới gần như bao trùm toàn bộ những nhân vật quyền lực nhất giới phim ảnh Kinh Thị. Người bình thường muốn gặp một trong số họ cũng đã khó như lên trời, vậy mà Văn Việt có thể dễ dàng mời hết bọn họ đến tham dự cùng một yến tiệc.
Lời mời này đúng là một phần nhân tình khó có thể mua được bằng tiền.
Nhưng tại sao Văn Việt lại làm vậy?
Cố Tinh Thời theo bản năng nhìn sang thì bắt gặp ánh mắt chuyên chú của Văn Việt đang dừng lại trên người mình.
Cảm xúc kỳ lạ lúc trước lại trỗi dậy.
Cố Tinh Thời trong lòng khẽ rung động, đang định mở lời nói gì đó.
Đúng lúc ấy, Bùi Trác Chi và những người khác ở trên sân khấu vừa lúc gọi tên cậu, ống kính phóng viên cũng lập tức xoay về phía này.
Hai người đành phải tạm gác lại chủ đề đó.
Cố Tinh Thời bước lên sân khấu, lập tức bị mọi người vây quanh.
Ai cũng biết, bộ phim này có thể đi đến ngày hôm nay, công lao lớn nhất chính là Cố Tinh Thời.
Trước đây từng có người cười nhạo đạo diễn mới, biên kịch mới, giờ đây đều phải thừa nhận cậu có con mắt tinh tường nhìn người.
Đặc biệt là sự tiến bộ rõ rệt trong diễn xuất của Bước Ngàn Hơi, đến mức đạo diễn Bùi nhiều lần xua tay, nói rằng không phải công lao của mình, mà là nhờ vào phương pháp huấn luyện của Cố Tinh Thời khiến truyền thông càng thêm tò mò.
Chờ đến khi Cố Tinh Thời bước lên sân khấu, gần như tất cả ống kính và micro đều hướng về phía cậu. Phóng viên liên tục đặt câu hỏi như bắn liên thanh, không ngớt một giây.
Thế nhưng, Cố Tinh Thời vẫn rất điềm tĩnh, ứng đối truyền thông vô cùng trôi chảy.
Thi thoảng, cậu còn đùa vài câu hài hước, nhẹ nhàng khuấy động không khí, dễ dàng điều khiển toàn bộ cục diện.
Khóe môi Văn Việt khẽ cong lên thành một nụ cười nhạt, ánh mắt nhìn cậu sâu lắng, rồi mới xoay người rời khỏi hiện trường.
-
So với sự sôi nổi nhiệt liệt của buổi chiếu phim 《Quỷ Môn》, thì buổi chiếu 《Vân Sơn Truyện 2》 lại có phần ảm đạm hơn.
Khi phim vừa chiếu xong, hiện trường im lặng trong giây lát, sau đó mới lác đác vài tiếng vỗ tay vang lên.
Phương Minh giật mình tỉnh giấc, dụi dụi đôi mắt còn lơ mơ buồn ngủ, ngẩng đầu nhìn phòng chiếu sáng đèn, vẫn còn mơ màng hỏi: "Chiếu xong rồi á?"
Ngay sau đó hắn mới phản ứng lại: Hắn ngủ quên rồi á?!!
Lúc 《Vân Sơn Truyện 2》 vừa bắt đầu chiếu, thấy cảnh tượng hoành tráng hùng vĩ, phục trang thì tinh xảo, hắn còn rất hào hứng. Ngay sau đó là các minh tinh lớn lần lượt xuất hiện, khán phòng thỉnh thoảng vang lên tiếng trầm trồ.
Nhưng sự hào hứng ấy chỉ duy trì được đúng mười phút. Sau mười phút, hắn bắt đầu thấy đầu óc lơ mơ, cốt truyện dài dòng lê thê làm hắn không tập trung nổi, mí mắt cứ thế díp lại, gục xuống lúc nào không hay.
Tuy hắn cố chống mắt lên để xem tiếp, nhưng rốt cuộc vẫn là thất bại.
Phương Minh quay sang nhìn xung quanh, phát hiện không ít người cũng đang ngáp ngắn ngáp dài, mệt rã rời giống mình.
Không đúng rồi!
Trong lòng Phương Minh lập tức dấy lên dự cảm bất an.
Rõ ràng 《Vân Sơn Truyện》 phần đầu quay rất đẹp cơ mà.
Vậy mà phần hai lại ra thành cái dạng này? Nội dung lộn xộn không đâu vào đâu, cắt dựng thì rời rạc vụn vỡ. Mấy minh tinh lớn chẳng khác gì đi chợ, người nào cũng tranh nhau thể hiện rồi lại vội vàng rút lui khỏi sân khấu.
Xem xong cả bộ phim, hắn hoàn toàn không biết mình vừa xem cái gì.
Đã vậy còn là hắn cảm thấy thế, thì truyền thông, phóng viên chắc chắn càng thêm thấm thía.
Đến khi phỏng vấn bắt đầu, câu hỏi khó liên tục được tung ra như mưa bão, đạo diễn và dàn diễn viên trên sân khấu gần như không đỡ nổi, cuối cùng cả buổi phỏng vấn kết thúc trong cảnh đạo diễn đen mặt bỏ đi, bóng dáng biến mất sau tấm màn.
Nhà đầu tư thì sắc mặt ai nấy càng lúc càng khó coi.
Họ đều có thể tưởng tượng ra được, mai này đám phóng viên kia sẽ viết bài như thế nào. Một khi tin tức lan ra,《 Vân Sơn Truyện 2》 coi như xong đời.
Thế nhưng dù có tức đến hộc máu, vì doanh thu phòng vé, bọn họ vẫn phải cắn răng lau mông giúp người.
Phương Minh thật sự muốn nôn ra máu, đặc biệt là khi hắn mở Weibo ra, thấy 《Quỷ Môn》 tràn ngập lời khen ngợi, cảm giác buồn bực trong lòng hắn như muốn bùng nổ.
Càng buồn nôn hơn là cái tên nhà đầu tư từng cá cược với hắn còn không quên gọi điện đến khiêu khích: "Phương tổng, anh nhìn thấy dự đoán phòng vé của 《Quỷ Môn》 chưa? Năm trăm triệu đấy! Nói thật, nếu một bộ phim kinh dị nội địa có thể thật sự cán mốc 500 triệu doanh thu, thì anh gọi Cố Tinh Thời một tiếng ba ba cũng chẳng lỗ đâu ha~"
Phương Minh nghiến răng nghiến lợi: "Cút cho khuất mắt!"
Rồi dập máy cái rầm.
Nhưng cảm giác bất an trong lòng hắn thì vẫn không biến mất.
May mắn thay, trước mắt 《Vân Sơn Truyện 2》 vẫn còn dẫn trước 《Quỷ Môn》 về mặt suất chiếu và phòng vé.
Điều này miễn cưỡng giúp Phương Minh tự an ủi đôi chút.
Thế nhưng hắn còn chưa kịp vui mừng được hai ngày, thì mạng xã hội đã tràn ngập cơn mưa bình luận chê bai 《Vân Sơn Truyện 2》, đánh cho bộ phim tơi tả.
【Đầy kỳ vọng đi xem 《Vân Sơn Truyện 2》, xem được một nửa không chịu nổi phải bỏ về. Thật sự thấy tiếc tiền vé, sớm biết vậy tôi đi xem 《Quỷ Môn》 còn hơn!】
【 Một bộ phim rõ ràng muốn làm cho thật hoành tráng, kết quả là biến thành một mớ hỗn độn!】
【Mấy bạn thủy quân đừng bịt miệng nữa được không? Dù các người cử báo cáo đến một ngàn lần, tôi vẫn muốn nói: 《Vân Sơn Truyện 2》 quá dở!!】
......
Dù đội ngũ truyền thông của 《Vân Sơn Truyện 2》 cố gắng cứu vãn, nhưng suất chiếu vẫn không tránh khỏi sụt giảm nghiêm trọng. Ngược lại, phòng vé của 《Quỷ Môn》 lại bắt đầu tăng trưởng mạnh mẽ, mấy ngày liên tục đều vượt mặt doanh thu ngày đầu công chiếu.
Phương Minh chỉ có thể trơ mắt nhìn 《Quỷ Môn》 liên tục vượt qua 《Vân Sơn Truyện 2》, bảng xếp hạng cũng không ngừng tăng cao, ép cho bộ phim của hắn gần như không còn chỗ thở.
Phương Minh tức đến phát điên, càng giận hơn là doanh thu phòng vé của 《Vân Sơn Truyện 2》 lại kém xa mức họ dự tính ban đầu. Cùng lắm chỉ đủ gỡ gạc lại chút vốn, bên phía các nhà đầu tư chẳng những không kiếm được tiền, e là còn phải móc thêm ra bù lỗ.
Gần đây Phương Minh đến cửa cũng không dám bước ra, sợ nhất là đụng phải Cố Tinh Thời đang xuân phong đắc ý. Chỉ cần nghĩ đến thôi là anh ta đã nghiến răng nghiến lợi, hận không thể cắn nát cái tên đó.
Dĩ nhiên, hắn không muốn thừa nhận là do mình nhìn người không chuẩn, nên dứt khoát đổ hết thất bại của 《Vân Sơn Truyện 2》 lên đầu Cố Tinh Thời.
Hắn cảm thấy, sở dĩ 《Vân Sơn Truyện 2》 bị chê bai dữ dội như vậy, tám phần là do phía 《Quỷ Môn》 mua thủy quân hạ bệ.
Dù sao trong đợt công chiếu này, thứ duy nhất có thể đe dọa đến 《Quỷ Môn》 cũng chỉ có 《Vân Sơn Truyện 2》.
Càng nghĩ càng thấy đúng, sắc mặt hắn dần trở nên âm trầm, trong lòng bắt đầu lên kế hoạch.
-
Gần đây Cố Tinh Thời bận tối mắt, từ khi 《Quỷ Môn》 nổi lên như cồn, các mối xã giao của cậu cũng tăng vọt.
Hiện tại cậu kiêm nhiều vai, nghệ sĩ dưới trướng cũng ngày càng đông, khiến cậu rõ ràng cảm nhận được sự quá tải.
Tuy vậy, cậu không hối hận. Chỉ là trong lòng đang suy tính có lẽ đã đến lúc phải điều chỉnh lại công việc quản lý. Chia việc cụ thể cho từng người chuyên trách, còn mình chỉ cần lo chuyện đại cục là được.
Chỉ là nói thì dễ, tìm được người thích hợp lại chẳng dễ dàng gì.
Kỳ thực, trong lòng Cố Tinh Thời đã có một ứng cử viên lý tưởng, đó chính là Lâm Hạ Dư.
Năng lực mạnh, nhân phẩm tốt, làm việc với cô vô cùng yên tâm.
Nhưng người tài như Lâm Hạ Dư thì đâu chỉ mỗi mình cậu để ý.
Nghe nói đã có không ít công ty lớn chủ động liên hệ với cô ấy. Trước đây, những công ty đó vẫn còn đắn đo, dù sao thì Lâm Hạ Dư từng tuyên bố rõ ràng rằng mình muốn gắn bó với Bước Ngàn Hơi, mà Bước Ngàn Hơi thì tuy xinh đẹp thật đấy, nhưng năng lực lại không đủ, đúng kiểu bình hoa di động. Thế nhưng hiện tại, nhờ vào cú nổ của 《Quỷ Môn》, những công ty đó đã không còn do dự nữa, lần lượt đưa ra những điều kiện đãi ngộ hậu hĩnh đến mức khiến Cố Tinh Thời cũng phải tròn mắt sững sờ.
Nhạc Thế là công ty nhỏ, tuy điều kiện không thể sánh bằng, nhưng Cố Tinh Thời cũng hiểu rất rõ. Nếu mình chủ động đến mời Lâm Hạ Dư, dựa vào tình cảm và ân tình từ lần giúp Bước Ngàn Hơi tỏa sáng với 《Quỷ Môn》, cộng thêm tính cách của hai người, khả năng cao là cô ấy sẽ đồng ý.
Nhưng cậu lại không muốn biến chuyện này thành một kiểu lấy ân báo ân, càng không muốn người ta phải cảm thấy nợ nần mà gật đầu.
Đặc biệt là gần đây, cậu còn nghe nói Lâm Hạ Dư đã chính thức tiếp quản lại công ty cũ của Bước Ngàn Hơi, giải trừ hợp đồng, có vẻ như đang chuẩn bị tự mình khởi nghiệp.
Tuy có hơi tiếc nuối, nhưng cậu vẫn quyết định dẹp bỏ ý định mời cô ấy về.
Đúng lúc đó, điện thoại nội bộ vang lên, nói rằng Lâm Hạ Dư đến tìm.
Cố Tinh Thời có chút kinh ngạc.
Cậu vốn nghĩ rằng cô đang tất bật chuẩn bị cho việc thành lập studio riêng, sao lại rảnh rỗi đến tìm mình?
Tuy thắc mắc, cậu vẫn nhanh chóng đi ra phòng khách.
Lâm Hạ Dư vẫn giống hệt lần đầu họ gặp nhau, ăn mặc gọn gàng, chỉn chu, trang phục công sở nghiêm túc. Nhưng tinh thần lại có vẻ sáng sủa, đầy sức sống hơn nhiều, chắc là do tâm trạng phấn chấn của người đang gặp thời.
Hai người đã từng làm việc chung không ít, nên hiện tại cũng chẳng cần khách sáo. Sau vài câu trò chuyện nhẹ nhàng, Lâm Hạ Dư liền nghiêm túc nói: "Cố tổng, chuyện của Bước Ngàn Hơi trước đây, thật sự phải cảm ơn anh."
Cố Tinh Thời tưởng cô đang nói đến việc giao vai nữ chính trong 《Quỷ Môn》, bèn xua tay: "Ngàn Hơi đã góp phần giúp bộ phim tỏa sáng không ít, đây là đôi bên cùng có lợi mà, không có gì đáng cảm ơn cả."
Nhưng Lâm Hạ Dư lại lắc đầu: "Không phải chuyện đó. Anh còn nhớ không, tại buổi chiếu thử lần đầu, anh đã nói với tôi rằng vấn đề của Ngàn Hơi không nằm ở diễn xuất mà là ở tâm lý. Thật ra anh hoàn toàn không cần phải nói mấy lời đó, dù sao Ngàn Hơi cũng không phải nghệ sĩ dưới quyền của anh, mà đây lại là lỗi của tôi với tư cách người đại diện, tôi đã không phát hiện ra vấn đề từ sớm, thậm chí còn dung túng, suýt chút nữa hại cả cô ấy. Nếu không nhờ anh..."
Nói đến đây, Lâm Hạ Dư có phần nghẹn lời. Cô cố kiềm chế cảm xúc, lấy lại bình tĩnh rồi tiếp tục: "Cố tổng, tôi biết nói ra điều này có phần mạo muội, nhưng tôi và Ngàn Hơi thật sự rất hy vọng được gia nhập Nhạc Thế."
Cố Tinh Thời sửng sốt tại chỗ.
Trời ạ... Từ trên trời rơi xuống nhân bánh sao?!!
Thấy cậu mãi không nói lời nào, Lâm Hạ Dư có vẻ hơi căng thẳng: "Cố tổng, tôi biết khả năng làm người đại diện của mình còn lâu mới bằng anh, nhưng tôi cũng có vài kỹ năng nho nhỏ khác. Đây là bản kế hoạch tài nguyên và định hướng phát triển cho Tần Văn cùng vài người khác trong tương lai. Hy vọng anh đừng chê trách."
Cố Tinh Thời: "!!!"
Cố Tinh Thời tiếp nhận bản quy hoạch Lâm Hạ Dư gửi tới, không thể không nói, chuyên nghiệp đúng là chuyên nghiệp, kế hoạch này làm đến đâu ra đấy, khiến hắn nhìn mà vừa lòng đến cực điểm.
Cái này mà gọi là bánh có nhân á?
Rõ ràng là người ta tự mang theo cả đầu bếp đại nội chuyên nấu Mãn Hán toàn tịch đến ấy chứ!
Mà vị đầu bếp này còn bày ra vẻ mặt cẩn trọng, cứ như sợ hắn từ chối.
Thế thì từ chối kiểu gì được?
Cậu đâu có ngốc đến mức ấy.
Chỉ là nghĩ đến trước đó còn do dự mãi, giờ nhìn lại chỉ thấy buồn bực, đã biết đối phương cũng chủ động như vậy thì sớm nhào tới rồi! Tự dưng lãng phí bao nhiêu tài nguyên quý báu!
Còn Lâm Hạ Dư thì đúng là kiểu người đã làm là làm thật, vừa mới vào Nhạc Thế đã nhanh chóng bắt tay triển khai công việc như cuồng phong bão táp.
Nhưng Cố Tinh Thời cũng không ngờ được lần này cô lại ra tay lớn đến thế.
Cô dám trực tiếp đưa Tần Văn và Bước Ngàn Hơi lên Yên Môi Tiệc Tối.
Phải biết rằng, dù Yên Môi Tiệc Tối không mang lại lưu lượng quá lớn, nhưng lại là biểu tượng cho độ quốc dân và đẳng cấp. Muốn chen chân vào không dễ chút nào. Trước kia Mạnh Viễn Sanh và Trình Tân cũng phải nhờ thời điểm còn trong nhóm giới hạn, cộng thêm tài nguyên cực mạnh của Tinh Diệu mới có cơ hội.
Vậy mà Lâm Hạ Dư không chỉ đẩy một, mà còn đẩy luôn hai người một lúc.
Cố Tinh Thời khi đó trợn tròn mắt, hóa ra trước nay cậu còn xem thường cô ấy.
Nhưng khi khen ngợi, Lâm Hạ Dư lại vội vàng xua tay: "Chuyện này không tính là công của tôi đâu, thật sự là nhờ Cố tổng cả đấy!"
Cố Tinh Thời: "?"
Lâm Hạ Dư mặt đầy ngưỡng mộ, giọng điệu vô cùng chân thành: "Thật sự, chỗ dựa của ngài đúng là quá dùng tốt luôn... khụ, ý tôi là, nghệ sĩ dưới trướng ngài ấy, xét duyệt đều dễ hơn nhiều. Giờ ai cũng biết nghệ sĩ của Cố tổng nhân phẩm tuyệt đối, không sợ sụp đổ hình tượng. Bên Yên Môi người ta cũng ngại mời nhầm người có scandal, nên tôi chỉ cần nói vài câu là xong, đây là lần kéo tài nguyên dễ nhất đời tôi đấy..."
Cố Tinh Thời: "??"
Sau khi danh sách biểu diễn của Yên Môi Tiệc Tối được công bố, Tần Văn và Bước Ngàn Hơi lập tức lên hot search.
【A a a a!!! Không ngờ lại là Yên Môi Tiệc Tối! Bước nhà ta đúng là có tương lai sáng lạn!! 】
【 Nhìn Tần ca được mời mà tôi chẳng thấy bất ngờ lắm, nói thật chứ, đã là nghệ sĩ của Cố tổng thì con đường này coi như bắt buộc phải đi qua rồi! 】
【Hahaha, kiểu này gọi là nghệ sĩ có người đại diện đẩy vào thể chế, đúng không nè? [icon đầu chó] 】
【 Nói thiệt chứ, giờ còn ai dám nghi ngờ thân phận Cố tổng? So với ba mẹ ruột của tôi còn đáng tin hơn ấy! 】
【 Sau này tôi không chỉ có thể nói mình có mối quan hệ trong giới giải trí, mà còn có cả trong thể chế nữa cơ! [icon đầu chó x2] 】
......
Nhìn loạt hot search mà Cố Tinh Thời chỉ biết: "......"
Đang định nói gì đó thì hệ thống bỗng xen vào: 【 Ký chủ, ký chủ! Con trai cậu muốn đăng ký nhận thân với cậu! 】
Cố Tinh Thời: 【??? 】
Hệ thống nhịn cười đến phát run: 【 Trước đây có đầu tư tên là Phương Minh, đánh cược với người khác rằng nếu 《 Quỷ Môn 》 vượt 100 triệu doanh thu phòng vé, thì sẽ gọi cậu là ba ba. Dựa theo thời gian bộ phim vượt mốc, ông ta đã làm con trai cậu được... bảy ngày sáu giờ năm mươi ba phút rồi đấy! 】
Cố Tinh Thời: 【... Đừng giỡn nữa, nói chuyện nghiêm túc đi! 】
Hệ thống: 【 Khụ khụ, được rồi. Vậy thì thế này, ông Phương Minh đó là nhà đầu tư của 《 Vân Sơn Truyện 2 》. Bộ phim đó vừa rồi flop thảm hại, ông ta đang trách cậu... 】
Cố Tinh Thời: 【Từ từ, 《 Vân Sơn Truyện 2 》 flop vì nó dở chứ liên quan gì đến tôi? 】
Hệ thống: 【 Ổng nghi là bên 《 Quỷ Môn 》 thả thủy quân, cố tình spam bình luận chê để dìm 《 Vân Sơn Truyện 2 》 xuống... 】
Cố Tinh Thời: 【Đây là kiểu muốn ghép tội thì sợ gì không có lý do à?! 】
Hệ thống: 【Nói tóm lại, hiện tại ông ta đang đi cử báo 《Quỷ Môn》, nói bộ phim tuyên truyền mê tín phong kiến, gây hại cho thanh thiếu niên...】
Cố Tinh Thời nhíu mày.
Tuy tư duy của người này có chút kỳ quái, nhưng thủ đoạn thì đúng là âm hiểm thật. Hơn nữa hắn ta còn cố ý chọn đúng thời điểm Tần Văn và Bước Ngàn Hơi được đưa lên biểu diễn tại tiệc tối của Ương Môi để gửi cử báo. Nếu thật sự thành công, không chỉ 《Quỷ Môn》 bị ảnh hưởng lớn, mà Tần Văn và Bước Ngàn Hơi cũng có thể đắc tội với Ương Môi, kéo theo phiền toái không nhỏ.
Sắc mặt Cố Tinh Thời lạnh đi. Đã biết đối phương dùng thủ đoạn gì thì xử lý cũng không khó nhưng muốn không chút tổn hại mà rút lui thì đúng là mơ mộng.
Nghĩ tới đây, Cố Tinh Thời hỏi: 【Thống, 10086 đã lâu không khai trương rồi nhỉ?】
Hệ thống: 【Đúng vậy! hehehe, tới đi ký chủ! Tôi, Ăn Dưa Đại Đao sắp đói khát đến phát rồ rồi!!!】
-
Phương Minh sau khi cử báo xong, tâm trạng vô cùng tốt, vừa huýt sáo vừa mở một chai rượu mừng.
Hắn rất đắc ý với thủ đoạn lần này của mình. Hỗn trong giới lâu như vậy, hắn hiểu rõ những cái nhãn như mê tín phong kiến hay gây hại thanh thiếu niên một khi bị dính vào là cực kỳ khó gột rửa.
Đến lúc đó không chỉ riêng 《Quỷ Môn》 gặp rắc rối, mà Tần Văn và Bước Ngàn Hơi cũng đừng hòng sống yên.
Hơn nữa, hắn cử báo là ẩn danh, lại nộp qua cửa.
Cố Tinh Thời dù có quan hệ trong giới công an thì đã sao? Tay hắn dài tới đâu được? Căn bản không thể tra ra là ai cử báo, chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay mà chịu trận.
Nhưng điều hắn không thể ngờ tới là không những 《Quỷ Môn》 không gặp chuyện gì, mà ngược lại còn được quan phương tuyên truyền, nói là kết hợp với các đơn vị giáo dục văn , phát huy tinh thần văn hóa dân gian, biến thôn Quỷ thành điểm đến du lịch mới.
Phương Minh: "???"
Cái quái gì vậy?!
Vì sao đúng ngay lúc này lại có tin tức như thế?!
Với cái định tính này từ phía quan môi, tất nhiên sẽ không ai còn dám nói phim là mê tín phong kiến. Cử báo của hắn, coi như đổ sông đổ biển.
Phương Minh vừa ghen ghét vừa tức giận.
Cố Tinh Thời số chó gì mà tốt vậy?!
Ngay cả lần này cũng không bị hại!!
Khi hắn đang tức đến mức đập phá đồ đạc trong phòng, thì một nhà đầu tư khác bất ngờ gọi điện tới, giọng lo lắng: "Anh biết chưa?! Phim của mình xảy ra chuyện rồi!!"
Phương Minh ngẩn người: "《Vân Sơn Truyện 2》? Có thể xảy ra chuyện gì chứ?"
"Bị người ta cử báo rồi!" Người đầu tư bên kia tức giận đến phát run. "Thôi anh tự lên mạng mà xem đi!"
Phương Minh lập tức hoảng loạn.
Ngay sau đó, trong đầu hắn hiện lên một khả năng khủng khiếp.
Không, không thể nào! Không thể như vậy được!!
Cố Tinh Thời làm gì có thế lực lớn tới vậy?!
Nhưng rõ ràng, hắn vừa cử báo 《Quỷ Môn》, kết quả không động được gì, ngược lại 《Vân Sơn Truyện 2》 bị kéo xuống?!
Thế này bảo sao hắn không nghĩ ngợi lung tung cho được!
Phương Minh lòng nóng như lửa đốt, lập tức mở Weibo.
Và khi thấy hot search đầu bảng, trái tim hắn như chìm xuống đáy.
Hệ thống 10086 đăng weibo: 【Tôi lúc 5:20 xem 《Vân Sơn Truyện 2》, đến 13:14 thì bắt được một tên gián điệp ẵm 50 vạn!】
Cư dân mạng——
【Vãi chưởng Không hổ là đại lão 10086, vừa xuất hiện liền là đại dưa!!!】
【Cung nghênh đại lão 10086, không có đại lão bạo dưa thì ăn không ngon ngủ không yên!!】
【《 Vân Sơn Truyện 2》 và tên gián điệp ẵm 50 vạn?? Không phải thật sự giống như tôi đang nghĩ đấy chứ??】
【Tôi trước còn tưởng cậu ta chỉ là kiểu nam phụ lạnh lùng thôi! Không ngờ lại thật sự là gián điệp?! Giấu quá sâu rồi đó!】
【Tôi thấy nên tiện thể tra luôn《 Vân Sơn Truyện 2》 đi? Đoàn phim cấp cao có gián điệp, thì bộ phim này chắc cũng chẳng sạch sẽ gì đâu?】
【Chỉ nghĩ tới chuyện tiền của mình bị gián điệp đem ra kiếm lời đã thấy ghê tởm rồi, loại phim như《 Vân Sơn Truyện 2》 nguy hại xã hội này nên nhanh chóng gỡ khỏi rạp đi!】
......
Phương Minh xem đến nổi hết da gà.
Hắn vừa nhận được danh sách tên đoàn phim cao tầng do 10086 tung ra, người đó ngày thường trầm mặc ít lời, nhìn không ra vấn đề gì, ai ngờ lại là gián điệp?!
Hơn nữa, trong lòng hắn càng lúc càng hoảng.
Hắn vừa mới gửi đơn tố cáo《 Quỷ Môn 》, kết quả《 Vân Sơn Truyện 2》 lại ngay lập tức bị người ta tố cáo ngược lại.
Hắn tố cáo《 Quỷ Môn 》 là phong kiến mê tín, nguy hại thiếu niên nhi đồng. Vậy mà 《 Vân Sơn Truyện 2》 lại bị tố cáo là có gián điệp, gây nguy hại xã hội.
Chuyện này, thật sự trùng hợp đến mức kỳ lạ!
Đúng lúc ấy, tên đầu tư kia lại gọi điện đến, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Có phải cậu tố cáo《 Quỷ Môn 》không?"
Phương Minh hoảng hốt: "Anh... sao biết được?!"
"Hừ, bây giờ cả giới đều biết rồi!" Tên kia đầu tư giận đến run giọng: "Cậu ngu xuẩn cỡ nào mới đi chọc Cố Tinh Thời?! Cậu tưởng thân phận trong thể chế là dễ động vào à?"
Phương Minh còn đang cố giãy giụa: "Bây giờ... cũng chưa chắc chắn mà? Lỡ như cậu ta chỉ nói xạo thì sao?"
"Xạo? Loại chuyện này mà cũng có thể xạo được à?! Cậu tưởng ai cũng đầu óc như cậu? Hơn nữa, từ cái weibo đầu tiên mà 10086 đăng lên đến giờ, chưa bao giờ sai lệch!" Đối phương hít sâu một hơi: "Cậu có biết không, tên gián điệp kia đã bị bắt rồi,《 Vân Sơn Truyện 2》 cũng bị liên lụy, tạm thời gỡ khỏi rạp, chờ điều tra!"
Phương Minh: "!!!"
Hắn lập tức hoảng hốt hỏi: "Giờ bị gỡ rồi, vậy tiền đầu tư của chúng ta thì sao?"
"Tiền đầu tư? Đương nhiên là đổ sông đổ biển rồi!" Đối phương gần như bật cười vì tức: "Thay vì lo tiền, cậu nên lo xem chuyện ngu xuẩn cậu làm đã hại biết bao người lỗ vốn sạch, sau này còn có thể sống nổi trong giới này không!"
Phương Minh lập tức tái mặt.
Xong rồi!
Lần này thật sự xong rồi!!